Chương 1399 Đạo hữu, luận đạo không?
“Không phải đồng, không phải sắt cũng không phải thép, nó đã từng được giấu dưới Tu Di Sơn.
Không có âm dương điên đảo tinh luyện, há lại không có nước lửa rèn giũa sắc sảo?
Tru tiên lợi, lục tiên vong, tứ xứ giam tiên nhiễm hồng quang.
Tuyệt tiên biến hoá vô hạn, đại la thần tiên máu nhiễm ướt xiêm áo.”
Một tiếng ngâm khẽ vang vọng, khí tức màu tím dâng trào ba ngàn dặm, ánh sáng tốt lành ngùn ngụt, đám mây ngũ sắc bốc lên, một con trâu nước màu đen giẫm lên thần vân nhiều màu, mang theo một lão giả từ trên trời giáng xuống.
“Tích địa khai thiên đạo lý minh, đàm kinh luận pháp bích du kinh… Luyện tựu kim thân vô lượng kiếp, bích du cung nội dục đa tài.”
“Sư tôn!” Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu đi ra trước, kích động nhìn lão giả trên trời, nóng lòng muốn xông lên: “Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu, tham kiếm sư tôn, sư tôn.”
Bốn thanh trường kiếm chấn động, lão giả cưỡi trâu đen, quét mắt nhìn Đông Hoàng, không thèm để ý nữa mà trực tiếp nhìn về phía đạo tràng: “Đạo hữu, nhiều năm không gặp rồi, luận đạo không?”
Một nhà Đông Hoàng không dám động đậy, chỉ là nhìn thoáng qua mà Đông Hoàng đã cảm thấy như bị dã thú nào đó nhìn chằm chằm, trước mặt lão giả này, ông ta như đối mặt với trời, đúng thế, chính là trời!
Chính là loại cảm giác sử dụng Thiên Kiếm mà chống đỡ sức mạnh của trời cao, Đông Hoàng rất rõ, người trước mặt này giống với trời, uy áp chặt chẽ, có lẽ đến ông ta cũng chịu không nổi.
Luận đạo không?
Ba từ đó lại làm chấn động Đông Hoàng, mặc dù không biết luận đạo là gì, nhưng vẫn có thể nghe ra, đây hẳn là đang nói chuyện với người cùng cấp!
Ầm
Một tiếng động nhẹ vang lên, Lục Đạo Luân Hồi bàn nhô lên, Hậu Thổ ngự không xuất hiện, sau lưng hiện lên huyệt động Lục Đạo tối đen, âm khí lành lạnh cuồn cuộn tuôn ra, rồi lại mang theo một luồng chính khí cuồn cuộn thiên uy.
“Nơi này thật đáng sợ.” Tử Dao mặt mũi trắng bệt: “Chúng ta trở về được không?”
Đột nhiên xuất hiện một lão giả mà chỉ với một cái liếc mắt đã khiến bọn họ cảm thấy như đang nhìn lên trời, hiện giờ còn có thêm một người nữa?
“Đánh một trận trên tinh không đi, Thần giới không thể chịu nổi đâu.” Hậu Thổ thản nhiên nói.
“Xì.”
Cái này không chỉ có một nhà Đông Hoàng ngẩn ra, mà tất cả thần minh ở dưới đều bị doạ tiểu ra quần, một trận chiến mà Thần giới không chịu nổi? Đây là cường giả cấp bậc gì vậy, Thần Đế tối cao ư?
Còn nói Thần giới không có Thần Đế mà?
“Chiến cái gì, tinh không cũng không thể làm loạn, có thể tuỳ tiện ra hai chiêu, chỉ cần luận đạo là được rồi.” Giang Thái Huyền đành phải đứng ra, nói cứ như tinh không có thể để bọn họ đánh thỏa thích vậy, đây không phải là nói đùa sao?
Thần giới đã không chịu nổi, chẳng lẽ nếu tinh không không như thế thì sẽ phải bị các ngươi đánh nát à?
“Khụ, tràng chủ nói đúng, chỉ là nhiều năm không gặp, muốn tìm hiểu thực lực lẫn nhau mà thôi.” Lão giả ho nhẹ một tiếng, vung tay lên, hư không nứt ra, ngàn vạn ngôi sao xuất hiện, trâu đen trực tiếp đi vào khe nứt.
Hậu Thổ cũng bước vào, tiến vào tinh không vô tận.
“Còn ngây ra đó làm gì, xuống dưới.” Giang Thái Huyền nhìn một nhà Tiểu Hàm Hàm.
“À à.” Đông Hoàng vội vàng đáp, đưa cả nhà xuống, lúc này trong phút chốc ông đã muốn xoay người chạy trốn luôn ấy chứ, còn tưởng rằng đây chỉ là một chỗ có bảo vật, không ngờ còn có hai vị khủng bố thế này.
“Tràng chủ, ta biết Hậu Thổ đại nhân, còn vị tiền bối kia là ai vậy.” Tiểu Hàm Hàm đáp xuống, vội vàng hỏi.
Tuy tràng chủ không nói rõ, nhưng bọn người Tiểu Hàm Hàm cũng có thể đoán được dựa vào thông tin thương phẩm, Hậu Thổ là cường giả vượt qua cả Thần Đế, vị này có thể động thủ với Hậu Thổ, nhất định cũng là dạng thường.
“Thông Thiên giáo chủ.” Giang Thái Huyền khẽ nói: “Thực lực của bọn họ hả, ở thời kì toàn thịnh bọn họ coi Thần Đế như kiến, lời giải thích như này chắc ngươi có thể hiểu?”
Phụt
Đông Hoàng thiếu chút nữa tiểu ra ngoài, thời kì toàn thịnh, xem Thần Đế như kiến? Nói như vậy, bọn họ không phải ở thời kì toàn thịnh?
Không phải ở thời kỳ toàn thịnh mà ta đã thành kiến rồi, động thủ ở Thần giới thì không chịu nổi, nếu thật sự tới thời kì toàn thịnh, vậy thì trình độ sẽ khủng khiếp tới mức nào? Xem Thần Đế giống như kiến, Thần Đế chính là sự tồn tại tối cao của Thần giới, ý là chỉ cần muốn cũng có thể tiêu diệt cả Thần giới sao?
“Các ngươi xem thoải mái đi, bản tràng chủ phơi nắng, hấp thụ một chút ánh nắng, để sưởi ấm cơ thể của Hằng Nga tiên tử.” Giang Thái Huyền xua tay nói, tiếp tục nằm phơi nắng.
Ầm
Vừa dứt lời, một bức tượng khắc bằng băng bay tới, là Trư Bát Giới bị đông lạnh, cổng Quảng Hàn Cung mở ra, nàng lạnh lùng liếc nhìn Giang Thái Huyền, rồi lại đóng lại.
Được rồi, ta câm miệng, Giang Thái Huyền bất lực, Hằng Nga thật khó theo đuổi, không hiểu nổi.
Tiểu Hàm Hàm đưa người nhà cùng sư tỷ vào đạo tràng, nhìn thấy hàng hoá của đạo tràng, sắc mặt của mấy người đều tối sầm lại, Đông Hoàng tức giận nói: “Tiểu Hàm Hàm, con nói Hỗn Độn đan rất quý giá, bây giờ năm vạn một viên, ngươi nói cho ta biết khó là khó thế nào?”
“Thì khó thật mà, gia gia, người nghĩ thử đi, nếu không phải con đưa người đến đây thì mọi người có nhận được không?” Tiểu Hàm Hàm thản nhiên nói.
Thì ra, sở dĩ khó khăn là không thể đưa tới đây, Đông Hoàng nhìn tôn nữ yêu quý này, rất muốn nói một câu, ngươi thật hiếu thuận.
“Con gái yêu, có nhiều tài nguyên như vậy, có phải bây giờ con có rất nhiều tiền đúng không?” Tử Hoàng Đạo nhìn Tiểu Hàm Hàm, trên mặt mang ý cười, rất muốn nói có thể cho ta một ít tiền để ta tiêu không?
“Con mua thẻ suy diễn cấp Thần Đế rồi.” Tiểu Hàm Hàm đau lòng nói: “Gia gia là Thần Hoàng đỉnh phong, nên con mua thẻ suy diễn, đến lúc đó suy diễn ra một loại công pháp cấp Thần Đế thuộc về chúng ta.”
“Đứa trẻ ngoan.” Đông Hoàng cảm động: “Không uổng công gia gia thương con, thật là hiếu thảo, vậy thẻ đâu?”
“Đây, còn không phải là do con không có nhiều công pháp hợp thành sao, gia gia, giao cho người.” Tiểu Hàm Hàm nói.