← Quay lại trang sách

Chương 1407 Lên mặt trăng

Giang Thái Huyền quan sát thiết bị tinh vi rồi nhìn sang Trần Hân Nghiên toàn tâm toàn lực nghiên cứu, cuối cùng rồi Thần Đế của Thần giới sẽ trở lại, đây là đại cục không thể nào xoay chuyển, bởi vì bọn họ cũng muốn đột phá!

Trừ khi họ cam tâm dừng chân tại cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong, bằng không nhất định phải phá vỡ trận pháp chư thiên, để sức mạnh to lớn của chư thần trở về Thần giới, cường hóa căn nguyên Thần giới.

Dù hiện giờ nhóm Giang Thái Huyền làm tốt hơn nữa, nhưng một khi những Thần Đế kia trở lại, bọn họ sẽ là cái gì? Một đám sâu bọ nhỏ bé mà thôi, đạo tràng dĩ nhiên không sao, nhưng các thần minh kia thì không ổn.

Chỉ dựa vào thuê người để giằng co với đám Thần Đế đó thì không thực tế, bởi vì không nói đến những Thần Đế trở về, những Thần Hoàng dưới trướng họ thì sao?

Nếu thực lực của họ không giảm, chỉ riêng Long Đế, đã có mười hai Long Hoàng dưới trướng, mà trong mười hai vị này không một ai kém cạnh so với Đông Hoàng.

Thiên Đế khi xưa đã cai quản chư thiên, thống lãnh Thần giới, phân phong thần vị!

“Chỉ có lợi ích chung mới có thể khiến ngươi và những Thần Hoàng khác trở thành một thể trong thời gian nhanh nhất.” Giang Thái Huyền nói: “Không ai bằng lòng làm con ong cái kiến cả, đặc biệt là những Thần Hoàng đỉnh phong như ngươi.”

Họ - những người cách cảnh giới Thần Đế chỉ trong đường tơ kẽ tóc đã quen thói làm đại ca, tuyệt đối không cam tâm thần phục, mà sự xuất hiện của đạo tràng đã biến cái thứ không cam tâm đó thành sự khẳng định!

“Đành vậy, cố gắng hết sức thôi.” Đông Hoàng than nhẹ một tiếng, ngoài ra còn có một sự tự tin mãnh liệt hiện ra trên khuôn mặt: “Bản hoàng đã có công pháp Thần Đế, tương lai Thần giới tăng sức mạnh, đột phá vào Thần Đế cũng không khó.”

“Xem cũng đã xem xong rồi, bản tràng chủ không còn lời gì để nói nữa, trở về Thần giới đi.” Giang Thái Huyền khẽ than thở một tiếng, đưa họ đến đài phi thăng.

Thông đạo màu vàng kim vẫn tồn tại, đoàn người đi thẳng vào thông đạo, ngự không bay lên trở về Thần giới.

Trở lại đạo tràng Đông Lam, cả nhà Đông Hoàng lập tức rời đi, nhóm người Long Hạo ai lo việc nấy, Giang Thái Huyền chạy đến Quảng Hàn Cung, nhân lúc gần đây không có nhiệm vụ, có thể đến nghe Hằng Nga đánh đàn.

“Hằng Nga tiên tử, nhân khi gần đây đang rảnh rỗi, chúng ta bay lên mặt trăng đi.” Giang Thái Huyền xoa tay nói: “Hiện giờ đạo tràng đã có Hậu Thổ và Thông Thiên, bản tràng chủ không cần lo nữa.”

Hằng Nga nhìn hắn đầy lạnh lẽo, trầm trầm nói: “Tràng chủ, ngươi nói thử xem, tại sao phẩm chất đạo đức của nam nhân trên đời đều giống nhau như thế?”

Giang Thái Huyền ngập ngừng, trong lòng đầy những câu nói trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng nào dám thổ lộ với Hằng Nga, bởi như thế sẽ bị đánh cho ói máu.

Nghĩ ngợi chốc lát, Giang Thái Huyền nói bằng vẻ chính khí: “Bản tràng chủ chỉ muốn đưa ngươi tránh xa Đường Tăng và Trư Bát Giới, hai người họ quá đáng ghét, ảnh hưởng đến tâm trạng uống trà của tiên tử.”

Hằng Nga liếc mắt lườm hắn một cái, tính khí tràng chủ thô thế nào, nàng cũng rõ, nhìn ra phía ngoài Quảng Hàn Cung, nàng điểm nhẹ ngón tay, một con heo đóng băng xuất hiện, bị ném ra ngoài thêm lần nữa.

“Át xì.” Tôn Hầu Tử xoa xoa mũi, lặng lẽ kéo bức tượng băng đi, tiện thể mang cả một bức tượng băng trọc đầu theo.

Chắc Hằng Nga không thích anh hùng cái thế gì đó đâu nhỉ? Giang Thái Huyền đột nhiên nhớ đến truyền thuyết về Hậu Nghệ và Hằng Nga ở kiếp trước, hắn đã từng hỏi Hậu Thổ, Hậu Thổ chỉ đáp vỏn vẹn một câu “Hậu Thổ mất sớm”.

Uống cạn một chén trà, Giang Thái Huyền thở dài: “Hi vọng mai này còn có cơ hội thưởng trà nóng nơi Quảng Hàn Cung.”

“Khi nào tràng chủ đến, khi ấy có trà nóng.” Hằng Nga lạnh nhạt nói.

“Tràng chủ, ta không nhìn nổi nữa rồi, ta đưa ngươi đến mặt trăng nhé.” Na Tra trưng ra biểu cảm ta cảm thấy đau lòng cho ngươi.

Giang Thái Huyền chán nản chẳng buồn ngó đến Na Tra, mặc hắn thấy nên thế nào thì thế ấy.

Hắn chuyển mắt nhìn sang Hậu Thổ và Thông Thiên, hai vị ấy đang ngồi thưởng trà, không chơi đùa với những Thần Ma khác, rõ ràng có thể thấy đẳng cấp khác biệt.

Chẳng bao lâu, bốn vị Thần Hoàng đỉnh phong khác cũng đến, nhìn thấy thương phẩm của đạo tràng, họ đã đưa ra một quyết định, trở về phải bóp chết Thái Vân Thần Hoàng cho xong, dám nói Hỗn Độn đan từ tay hắn mà ra à?

Thấy họ đang thảo luận, Giang Thái Huyền không can dự, việc hắn muốn làm chính là đề xuất một phương hướng, làm hay không thì là việc của họ, chả buồn can dự vào.

Thời gian một ngày trôi qua, màn đêm buông xuống, ánh trăng sáng treo lơ lửng trên cao, Quỳnh Tiêu bước ra từ trong bóng tối, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ của ta đợi tràng chủ trên đỉnh núi cách đây ngàn dặm.”

Tỷ tỷ của ngươi?

Giang Thái Huyền kinh ngạc, đêm hôm khuya khoắt Vân Tiêu đợi ta ngoài ngàn dặm? Ngươi đừng đùa nữa, bản tràng chủ không chống nổi đại sát khí Hỗn Nguyên Kim Đấu đâu.

Tuy miệng nói thế nhưng Giang Thái Huyền vẫn toàn lực chạy sang.

Trên đỉnh núi vắng vẻ lạnh lẽo, trăng sáng treo cao, Giang Thái Huyền ngự không đến, nhưng không một bóng người, đành nói: “Vân Tiêu tiên tử hẹn gặp, không biết vì chuyện gì?”

“Tỷ tỷ của Quỳnh Tiêu chỉ có mình Vân Tiêu thôi sao?”

Giọng nói lạnh lẽo truyền lại, ánh trăng sáng vằng vặc soi rọi, hóa thành thần long ngàn trượng, người con gái áo trắng cưỡi trên con thần long hóa thành từ ánh trăng bay đến, tà váy bồng bềnh, khí chất thanh lãnh: “Hằng Nga đặc biệt mời tràng chủ đến gặp gỡ dưới trăng, không biết Hằng Nga có phúc phần này không?”

Giang Thái Huyền ngẩn ngơ, Hằng Nga ư? Ôi ôi, định bay lên mặt trăng thật à, sao ngươi không nói rõ một chút, để bản tràng chủ còn chuẩn bị?

Nhìn Giang Thái Huyền ngẩn ra đấy, Hằng Nga nhoẻn miệng cười, dây lụa như một con rồng, quấn lấy Giang Thái Huyền, nhấc bổng hắn lên, bay thẳng vào thiên không, đi vào tinh không vô tận, tìm đến ánh trăng treo giữa trời.

“Cảm giác bị nữ nhân nhấc bổng thế này thật không tệ.” Giang Thái Huyền vô sỉ nghĩ thầm, nếu được ôm thì càng tốt.

“Hằng Nga tiên tử à, dải lụa này quấn hơi chặt, siết đến tim gan bản tràng chủ đau nhói.” Giang Thái Huyền quả quyết mở miệng.

Dây lụa của Hằng Nga chuyển động, con rồng được tạo từ ánh trăng lại xuất hiên, khiến thân thể Giang Thái Huyền bỗng nhiên cất cao, hai người song song, Hằng Nga thuận thế nắm lấy tay Giang Thái Huyền cùng bay lên mặt trăng.

Hau người vừa đi, thân ảnh Quỳnh Tiêu xuất hiện, dùng bí pháp ghi lại cảnh tượng này rồi nhanh chóng rời đi.