← Quay lại trang sách

Chương 1412 Cổ thần bị phong ấn

Các Thần Ma đưa mắt nhìn nhau, Thông Thiên và Hậu Thổ cũng ngẩn ra, tràng chủ, ngươi quyết tâm muốn mua Thiên Đạo cho bằng được đấy à?

“Tràng chủ, ngươi đi nhầm phương hướng rồi, chúng ta không nhất thiết phải làm ăn với Thiên Đạo, tạm thời không ai làm gì được ai, không quan tâm tới là xong.” Hằng Nga khuyên bảo: “Đợi giáo chủ và nương nương khôi phục thì chúng ta không cần sợ Thiên Đạo nữa.”

Giang Thái Huyền thở dài, không phải do bản tràng chủ muốn sống mái với Thiên Đạo đâu, mà do nhiệm vụ của hệ thống, bắt ta phải mua bán với Thiên Đạo, ta cũng đang tuyệt vọng lắm đây.

“Nhiệm vụ hiện tại của chúng ta chính là tìm cho ra Thiên Đạo.” Giang Thái Huyền khoát tay nói, đầy vẻ tự tin: “Yên tâm đi, bản tràng chủ có niềm tin, chỉ cần tìm được Thiên Đạo, ắt sẽ hoàn thành được giao dịch với nó.”

“Tràng chủ được tự tin như thế thì tốt, nhưng để tìm ra Thiên Đạo trong hôm nay thì rõ ràng là không thể rồi, Thiên Đạo vừa thức tỉnh, đang trong quá trình vận chuyển pháp tắc, bắt đầu quản lý thế giới này lần nữa.” Thông Thiên giáo chủ nói.

“Vậy hãy đến đại lục vừa mở rộng xem thử xem sao.” Giang Thái Huyền gật gật đầu, dẫn họ đến Phi Thăng Chi Hải.

Hiện tại, phần lớn Phi Thăng Chi Hải đã tiêu biến, có thể gọi thành hồ phi thăng rồi.

Thần dịch ánh vàng lan khắp mọi nơi, không chỉ mỗi ao hồ mà bốn bề khắp nơi quanh hồ đều có cung điện.

“Thần dịch này là thứ tốt đây.” Giang Thái Huyền khẽ nói.

“Cứ cho là vậy đi, so ra kém hơn hồ phi thăng của Tiên giới một chút, trông thế này, cũng khá giống hồ phi thăng đấy chứ.” Thông Thiên giáo chủ lạnh nhạt nói: “Hữu dụng với các thần minh thông thường nhưng đối với các thần thể ngưng luyện thì không có tác dụng gì mấy.”

“Không.” Giang Thái Huyền lắc lắc đầu: “Hữu dụng cả, khi thành Thần, người có thiên phú tốt thì hấp thụ được nhiều, người có thiên phú kém thì hấp thụ được ít, sau khi sử dụng Hỗn Độn đan, thiên phú được tăng cường, tại sao không thể hấp thụ được chút nào chứ?”

“Được thì được, nhưng khi ấy thần thể đã thành rồi, thứ thần dịch này không có tác dụng bao nhiêu, chẳng đáng chi cả.” Na Tra nói.

Giang Thái Huyền xoa xoa tay: “Giáo chủ, nương nương, hai vị nói xem, hai vị có thể điều khiển cả cái hồ thần dịch này được không?”

“Tràng chủ đã muốn, cả thiên hạ này đều có thể thuộc về ngươi.” Thông Thiên giáo chủ nhìn hắn với vẻ kỳ quái: “Nhưng mà ngươi lấy thứ đồ chơi vô dụng này để làm gì vậy?”

Thứ thần dịch đáng khinh thường này chỉ dành cho những kẻ mới thành Thần sử dụng, tràng chủ đã Thiên Thần đỉnh phong rồi cơ mà, hơn nữa còn từng qua sự tạo hóa của Hỗn Độn, lấy nó về hoàn toàn vô ích.

“Không, cái này là bồn tắm thiên nhiên, suối nước nóng đấy.” Giang Thái Huyền trầm trầm nói: “Ta còn định vác một ao lên cung trăng, liệu có thể phong tỏa, để những người trần gian phi thăng không thể lên từ ao này được không? Bản tràng chủ không muốn trong lúc mình đang tắm rửa, đột nhiên có kẻ nổi lên đâu.”

Nói xong, còn nhìn sang Hằng Nga.

Các Thần Ma: “...”

Tràng chủ, chơi bẩn thật, hồ phi thăng thần thánh của người ta mà ngươi muốn biến nó thành nhà tắm à? Nước tắm này của ngươi hình như quý quá rồi nhỉ?

Hằng Nga không nói gì, gương mặt lạnh lùng của nàng có mấy phần ửng hồng, tràng chủ, ngươi không biết xấu hổ hay sao đấy? Còn bảo vác đến cung trăng nữa, chúng ta không thể nói riêng sao?

Trái tim Trư Bát Giới vỡ thành từng mảnh, ngã lăn ra đất kêu khóc rõ to, liếc mắt thấy Hầu Tử mới khôi phục về dáng vẻ điềm nhiên.

Mọi người cùng đến xem xét cung điện khác, không còn gì sót lại, tất cả đều là thần điện trống rỗng, chẳng có bảo vật gì cả, chìm dưới Phi Thăng Chi Hải không biết đã bao nhiêu năm, không thể nào có thần dược sinh sống được, lúc Thiên Đế đi, có thể đã đem tất cả bảo vật đi rồi.

Không có gì bất ngờ, mấy thần minh hào hứng ùn ùn kéo đến kia chẳng ai có thu hoạch gì cả.

Hậu Thổ và Thông Thiên giáo chủ cuối cùng không thể dằn được nhiệt huyết bốc lên trong ánh mắt Giang Thái Huyền, đành ra tay giúp hắn phong ấn một hồ phi thăng, những chuyện về sau là việc của bản thân hắn, cơ mà Giang Thái Huyền cũng ấn một tấm biển gỗ lên đó, đánh dấu rằng đây là của hắn.

“Tràng chủ, các ngươi mau qua đây mà xem, nhiều Thần quá.” Long Hạo truyền tin đến.

“Vốn dĩ có rất nhiều Thần mà, có gì lạ đâu.” Giang Thái Huyền bĩu môi, nơi này chỗ nào chẳng có Thần?

“Cổ Thần, bị phong ấn.” Long Hạo vội nói.

Thần giới chấn động, Phi Thăng Chi Hải giảm thiểu, nhiều đảo và đại lục nâng lên, cung điện lớp lớp, kéo theo động tĩnh của vô số thần minh.

Không tìm được bất cứ bảo vật hay thứ gì, những thần minh này tràn trề thất vọng, nhưng chẳng bao lâu, họ đã phát hiện một đám thần minh cổ xưa bị phong ấn, những thần minh này mặc chiến giáp thần bí, đứng thành hàng chỉnh tề bên dưới phong ấn.

Dưới nền trong suốt như pha lê, hiển hiện năng lượng phong ấn huyền ảo, khi nhóm người Giang Thái Huyền đến, các thần minh đã tề tựu đông đúc ở đây tự bao giờ.

Giang Thái Huyền nhìn xuống dưới, các thần minh đứng với tư thái ngạo nghễ, tay nắm trường thương, như tượng điêu khắc vậy, nhưng khí tức sinh mệnh mãnh liệt và thứ sát khí trùng trùng kia, dẫu đã được ngăn cách bảo phong ấn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Những người kia chính là những thần minh dũng mãnh thân kinh bách chiến, hơn nữa, chiến giáp đồng nhất, bày thế có thứ tự, rất có thể là một đội quân!

“Nhiều thần minh như vậy, thật ra ai đã phóng ấn họ ở đây?” Có thần minh đặt nghi vấn.

“Từ xưa Phi Thăng Chi Hải đã như thế, nay bất chợt xảy ra biến cố, sao lại xuất hiện một đám Thần bị phong ấn ở đây thế kia?” Các thần minh chung quanh kinh nghi bất định.