Chương 1413 Chuyện liên quan đến tương lai đạo tràng
Nhóm người Giang Thái Huyền không nói gì, nếu không ngoài dự đoán thì đội quân này rất có thể là thủ hạ của Thiên Đế, đương nhiên, không loại trừ khả năng thuộc quyền các Thần Đế khác.
“Hay chúng ta giải phong ấn cho họ ra đi?” Có Thần lên tiếng.
“Ngươi điên à? Một khi đám thần minh đó ra ngoài, ai ngăn nổi họ, chỉ riêng uy áp này thôi, ta đã không chịu nổi rồi.” Một vị Thái Thượng Chân Thần nói bằng thần sắc ngưng trọng.
“Vậy làm sao đây, không biết đã qua biết bao nhiêu năm rồi, phong ấn này còn được mấy phần tác dụng chứ, liệu họ có tự phá phong ấn ra ngoài không?” Vài vị Thần nhỏ bé, yếu ớt kinh sợ nói.
Tuy không nhìn ra tu vi của những thần minh này, nhưng đã cách phong ấn còn cảm nhận được sát khí của họ, dọa cho không ít thần minh nhũn người.
Giang Thái Huyền liếc nhìn bên dưới, đám Thần kia đứng san sát nhau chi chít, không nhìn thấy điểm cuối nơi đâu, nhìn xuyên qua mặt đất cũng chỉ thấy hàng ngũ kéo dài mãi đến phía trước, số lượng của đội quân này, thực sự có chút kinh người.
Điều khiến người ta kinh ngạc trong lòng nhất phải kể đến tu vi của những thần minh kia, gần như không một người nào dưới Thiên Thần cả!
“Bọn ta không tìm đâu được thế này.” Đông Hoàng lắc đầu.
Một đội ngũ như thế này, họ không sao tập hợp được!
“Không biết chỗ này có đến bao nhiêu người, phong ấn lớn đến mức nào, nếu họ có ý bố trí, chưa chắc đã không có Thần Hoàng.” Tây Hoàng mở miệng nói.
Thần Đế năm xưa có thiếu Thần Hoàng đỉnh phong không? Không thiếu!
Mỗi Thần Đế đều chí cao vô thượng, dưới tay thật không thiếu Thần Hoàng đỉnh phong, đừng nhìn điểm chênh lệch đường tơ kẽ tóc kia, người thật sự khám phá ra sự cách biệt đường tơ kẽ tóc này, được mấy ai?
“Các ngươi suy nghĩ hạn hẹp quá.” Giang Thái Huyền lãnh đạm nói: “Khi xưa không chỉ có một tôn Thần Đế thôi đâu, khá nhiều đấy!”
Từ xưa đến nay, Thần Đế trong Thần giới tuyệt đối không phải số ít, chứ đừng nói đến thời kỳ Thần Đế nhiều như nấm sau mưa, Thiên Đế chính là vị Thần Đế cổ xưa nhất, hắn không tin, Thần Đế đời sau không thể giải mã câu đố về sự biến mất của Thiên Đế.
“Chúng ta đến những nơi khác xem sao.” Bắc Hoàng xoay người rời đi.
Phi Thăng Chi Hải bao bọc đại lục Thần giới, có thể nói, đất đai Thần giới ngày trước lơ lửng trên Phi Thăng Chi Hải, hiện giờ Phi Thăng Chi Hải xảy ra biến cố lớn, dâng lục địa, đất đai lúc trước, chỉ có thể xem như một mảnh đất nhỏ trên Thần giới.
“Ta cũng đi xem thử.” Long Hinh Nhi nói.
Năm xưa Long Đế đi tìm tung tích Thiên Đế, không biết có lưu lại bố trí gì hay không, nếu có, nàng ắt sẽ tìm ra được.
“Đi cả rồi, chúng ta xử lý chuyện nhà tắm suối nước nóng đi.” Giang Thái Huyền nói: “Phong ấn này không cần các vị phá, nó có quan hệ mật thiết với trận pháp chư thiên.”
“Sao cơ?” Bọn người Đông Hoàng ngẩn người, quả thật do Thiên Đế bố trí sao?
“Nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, đi thôi.” Giang Thái Huyền nói.
“Tràng chủ, nhà tắm và suối nước nóng thì sao?” Long Hạo thắc mắc.
“Phi Thăng Chi Hải ấy à, giờ chắc cũng thành hồ phi thăng rồi, nhà tắm thiên nhiên, chúng ta cần tăng thêm chút nhiệt độ cho nó, rồi để các thần minh hưởng thụ cuộc sống.” Giang Thái Huyền phấn khởi nói: “Bản tràng chủ là một người vĩ đại, mệt chết đi sống lại để phi thăng Thần giới rồi, sao có thể tiếp tục mệt mỏi được nữa?”
“Chúng ta phải xây dựng Thần giới thành Thần giới thực thụ, một thiên đường!”
Các Thần Ma: “...”
Tràng chủ à, sao bọn ta cứ cảm thấy ngươi vì để mình hưởng thụ mới làm như vậy thế?
“Bản tràng chủ làm vậy vì tạo nên một thế giới tuyệt vời, nơi đó không có chiến đấu, không có chiến tranh, không có bi kịch nhà tan người mất, chỉ có sự hưởng thụ vô tận...”
“Tràng chủ, ngươi có thể biết liêm sỉ chút không?”
Thấy Giang Thái Huyền nói một mạch thao thao bất tuyệt, cả đám người tỏ rõ vẻ khinh thường, hệt như những gì ngươi nói về trần gian vậy, cái gì mà để xây dựng một thế giới người người đều như rồng, ha ha, chẳng phải đều vì lừa con mẹ nó tiền của bọn ta hay sao?
Sao ngươi có thể đem chuyện lừa tiền ra nói một cách hồn nhiên, tao nha và vĩ đại đến thế? Còn vì cả thế giới nữa chứ?
Giang Thái Huyền ho nhẹ một tiếng, nói: “Không thèm nói với các ngươi nữa, bản tràng chủ đi xây hồ bơi đây.”
“Các ngươi nên làm gì thì làm nấy đi.” Giang Thái Huyền vẫy họ lui, sau cùng nhìn sang Hằng Nga, nghiêm nghị: “Hằng Nga tiên tử, bản tràng chủ có chuyện muốn bàn bạc với người, sự việc trọng đại, liên quan đến tương lai của đạo tràng.”
Hằng Nga thấy nét mặt nghiêm túc của hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
“Tương lai của đạo tràng à? Chuyện quan trọng như cậy, tràng chủ à, bọn ta cũng muốn tham dự.” Đường Tăng trầm giọng nói.
“Đại Thánh, ngươi kéo sư phụ và sư đệ ngươi đi giùm, cảm ơn.” Giang Thái Huyền bực bội nói, sau đó nhìn về phía Hằng Nga: “Nào, chúng ta cùng nghĩ xem, nên thiết kế hồ bơi kia thế nào.”
Hằng Nga: “...”
Chuyện liên quan đến tương lai đạo tràng mà ngươi nói đây ư? Trọng đại thật đấy!
Cả đám Thần Ma thức thời bỏ đi, chuyện trọng đại cái rắm chó gì, cua gái còn bày đặt nói gần nói xa dọa bọn ta giật mình.
Chớp mắt chỉ còn lại Giang Thái Huyền và Hằng Nga, hai người đi đến bên hồ phi thăng, Giang Thái Huyền bắt đầu vẽ đồ án, luận chuyện với Hằng Nga, thích bể bơi thế nào, tiện thể còn muốn thiết kế thêm mấy bộ bikini, xem chút bị Hằng Nga treo lên đánh.