Chương 1418 Suy tính
Trong Thiên Đế Cung, Thần Hoàng đỉnh phong cho mang bàn ghế, mời Đông Hoàng ngồi, dâng thần trà: “Thiên Kình, thống lĩnh Thiên quân, bái kiến Đông Hoàng.”
“Thiên quân ư?” Đông Hoàng nhíu mày, tại sao lại bỏ đi chữ Đế?
“Thiên Đế quân vốn phân thành Thiên quân và Đế quân.” Thiên Kình lãnh đạm đáp: “Đông Hoàng đến đây chuyến này vì để giao hồ phi thăng chăng?”
“Ngươi nghĩ rằng có thể thế à?” Đông Hoàng cười lạnh một tiếng, một tờ giấy trắng xuất hiện: “Phiền thanh toán sổ sách cho, Thiên Đế quân cũng không thể quỵt nợ.”
Thiên Kình: “...”
Thiên Đế quân không thể quỵt nợ ư? Đậu xanh, chẳng phải chúng đi đoạt hồ phi thăng về hay sao? Tại sao toàn tiêu phí thế này? Còn một khoảng khổng lồ nữa chứ?
“Thiên Kình thống lĩnh, sản nghiệp của ta đều là làm ăn nhỏ, còn người của ngươi lại cứ đòi bồn tắm tốt nhất, sư phụ có kỹ thuật giỏi nhất, biết hưởng thụ hơn ai hết, cũng may, bọn ta có giá cả phải chăng, tổng cộng ba trăm năm mươi vạn, mời thanh toán.” Đông Hoàng nhàn nhạt nói.
Thiên Kình bàng hoàng, con mẹ nó, ngươi tìm ta chỉ để thanh toán tiền sao?
“Kỷ luật Thiên Đế quân nghiêm ngặt, quân lệnh như trời, bọn ta đi làm gì, tin chắc Đông Hoàng hiểu.” Thiên Kình lạnh lùng nói: “Đông Hoàng, chắc ngươi không cho rằng viết bừa mấy tờ giấy thì lừa gạt được ta chứ hả?”
“Ta nào dám lừa gạt, không tin ngươi có thể đi xem, các thủ hạ của ngươi có phải còn đang hưởng thụ hay không.” Đông Hoàng cười lạnh nói.
Thiên Kình nhíu mày, Đông Hoàng đã nói thế, chẳng nhẽ Thiên Đế quân chạy đi hưởng thụ cả rồi sao? Chuyện này không thể nào, quân quy nghiêm khắc cỡ nào cơ chứ, quân lệnh như trời, sao chúng có thể dám vi phạm chứ?
“Thống lĩnh đi xem thì biết.” Đông Hoàng lặp lại.
“Đông Hoàng, nếu chỉ vì chút tiền tài đó, không cần thiết như thế.” Thiên Kình bình tĩnh nói, vẫy tay gọi một tôn thần minh: “Đi lấy năm trăm vạn thần thạch cho Đông Hoàng, đấy là thành ý của bản hoàng.”
Đông Hoàng: “...”
Ngươi bị bệnh hay sao mà cho ta thần thạch? Bây giờ thần thạch còn giá trị gì đâu?
“Thiên Kình thủ lĩnh, mời ngươi xem cho rõ, thủ hạ của ngươi nợ nguyên điểm Thần Ma, là tiền của Thần Ma đạo tràng, không phải mấy hòn đá vụn đó!” Đông Hoàng chỉ vào tờ giấy, lạnh lùng nói: “Đừng mang thần thạch gì đó ra đùa giỡn bản hoàng, tuy bản hoàng làm ăn nhỏ nhưng phẩm cấp rất cao, thứ rác rưởi ấy không thanh toán được.”
Thiên Kình có chút ngạc nhiên, tiền tệ thời nay không phải thần thạch nữa sao? Nguyên điểm Thần Ma kia là cái quỷ gì?
“Thống lĩnh, tiểu đội đến Thần Ma đạo tràng, bỏ mạng cả rồi.” Một vị Thần Hoàng trung kỳ đến, trầm giọng nói.
“Bỏ mạng sao? Thần Ma đạo tràng à?” Thần sắc Thiên Kình phát lạnh, vừa định mở miệng, đột nhiên nhìn sang tờ giấy: “Tiền của Thần Ma đạo tràng mà ngươi nói đến là Thần Ma đạo tràng bán Hỗn Độn khí gì đó đúng không?”
Đông Hoàng nhìn ông ta bằng vẻ cổ quái: “Không sai, các ngươi chạy đi gây hấn với đạo tràng à?”
Tại hạ bội phục, cả đạo tràng ngươi cũng dám trêu vào, chắc không phải các ngươi đến đạo tràng thu tiền bảo kê đó chứ?
“Trong tiểu đội đến đó có Thần Hoàng trung kỳ, người mạnh nhất Thần Ma đạo tràng chỉ vào hàng Thần Vương đỉnh phong, sao có thể mất mạng được, do kẻ nào ra tay?” Thiên Kình thống lĩnh lên tiếng nói, ánh mắt chuyển sang hướng Đông Hoàng.
“Đừng nhìn bản hoàng, không phải hành vi của Liên Minh Ngũ Hoàng.” Đông Hoàng lạnh lùng nói.
“Hồi bẩm thống lĩnh, dựa theo tin tức hồi báo, do một chưởng lực giết sạch.” Thần Hoàng hậu kỳ vội đáp.
“Một chưởng lực ư?” Thần Hoàng đỉnh phong ngây người, người có thể vào Thiên quân, còn là Thần Hoàng, dù hàng trung kỳ cũng thuộc dạng nổi bật trong số cùng cấp, một Thần Hoàng đỉnh phong thông thường cũng không dùng một chưởng giết chết nổi.
Nhưng khi đến đạo tràng gì đó thì bị một chưởng giết sạch hay sao?
“Thiên Kình thống lĩnh, nếu ngươi đã có điều rắc rối với đạo tràng, vậy số tiền này lần sau bản hoàng mới đến lấy, ngươi cứ xử lý trước.” Đông Hoàng đi ngay, đùa cái gì vậy không biết, đã biết đạo tràng làm căng rồi thì không phải vấn đề tiền hay không tiền nữa, mà là việc Thiên Đế quân còn sống thêm mấy ngày nữa.
Hai vị tồn tại khủng bố kia của đạo tràng, bất kỳ vị nào đều có thể san bằng Thiên Đế quân, ông ta phải đi hỏi đạo tràng xem xảy ra việc gì, nếu hạ thủ với Thiên Đế quân, mình có thể ké chút canh nào không.
Thấy Đông Hoàng bỏ đi nhanh như chớp, Thiên Kình ra chiều suy tư, lại hạ lệnh: “Thu thập tin tức về Thần Ma đạo tràng, càng nhiều càng tốt, tạm thời đừng hạ thủ với đạo tràng đó.”
“Vâng.” Thần Hoàng trung kỳ cung kính cáo lui.
Ánh mắt Thiên Kình ngưng trọng, nhìn về tinh không: “Hi vọng các ngươi đừng xen vào việc của Thần giới, nếu không, dưới đại thế, Tử Vi Thần Đế trở lại, các ngươi chỉ đành một thân một mình mà thôi.”
Đối với Tinh Hà Đế Điển của Đông Hoàng, Thiên Kình đắn đo suy nghĩ, thật ra y được truyền thừa của Tử Vi Thần Đế hay thật sự tự sáng tạo nên? Nếu tự sáng tạo thì tốt, nếu được truyền thừa, đồng nghĩa là một quân cờ dưới trướng Tử Vi Thần Đế.
Đông Hoàng rời khỏi Thiên Đế Sơn, phi thẳng đến đạo tràng, Giang Thái Huyền đang trong đạo tràng.
“Tràng chủ, Thiên Đế quân đã đến đây rồi à?” Đông Hoàng hỏi ngay: “Nghe nói ngươi còn giết Thiên Đế quân hả?”
“Ừ.” Giang Thái Huyền hờ hững đáp.
“Tràng chủ, ngươi tính sao? Chẳng lẽ ngươi định diệt sạch Thiên Đế quân à? Nếu thật thế thì tính phần ta nữa, ta sẽ hô hào cổ vũ.” Đông Hoàng phấn khích nói.
Giang Thái Huyền: “...”
Đông Hoàng, giờ ngươi cũng biến thành cá khô rồi sao? Chỉ biết hô hào cổ vũ à?
“Tràng chủ, ngươi nói mau đi, thật ra làm sao?” Đông Hoàng vội hỏi.
“Bản tràng chủ đang suy tính.” Giang Thái Huyền liếc nhìn lão, nhàn nhạt nói: “Có thể Thiên Đạo đã để mắt đến Thiên Đế quân, sẽ phù trợ Thiên Đế quân thống nhất Thần giới.”