Chương 1460 Hỗn Độn
Ta chuyển cho ngươi." Tử Minh nhanh chóng chuyển tiền qua.
"Được." Thiên Đạo hài lòng cất thẻ hội viên đi, số tiền bên trong đã tăng thêm một trăm vạn: "Cho các ngươi xem một cảnh trước."
Thiên Đạo khẽ chấn động, trên hư không hiện ra một cảnh tượng, là một nam tử mặc áo bào tím đang nhíu chặt lông mày, ngồi xếp bằng tại nơi sâu thẳm trong tinh không, xung quanh dày đặc luồng khí sắc tím.
"Tử Vi bệ hạ!" Tử Vi quân kích động quỳ xuống, Tử Minh và hai vị Thần Đế cũng sốt sắng vô cùng, hiện tại chỉ một lòng muốn bổ nhào vào hư ảnh này.
Đúng lúc này, khung cảnh chợt thay đổi, cơ thể nam tử run lên, một dáng người giống hệt như hắn đi ra từ trong cơ thể nọ rồi bước vào Thần giới, sau đó tiến vào cơ thể của một Thần Nữ đang mang thai.
"Chỉ có Thần Đế đỉnh phong hoặc thần minh đã ngã xuống mới có thể nhớ lại những chuyện đã qua, chuyến đi lần này trắc trở, mong rằng bản đế có thể vượt qua cảnh giới Thần Đế." Tử Vi Thần Đế lẩm bẩm: "Nếu như không thể, thì chỉ đành vứt bỏ cả thân tu vi này."
Trong khung cảnh nọ, đứa bé ra đời, trưởng thành rồi cuối cùng ngã xuống trong một trận tàn sát, thần hồn của Tử Vi Thần Đế thoát ra khỏi cơ thể rồi lại tiếp tục nhập vào trong cơ thẻ của một Thần Nữ đang mang thai.
Liên tiếp mấy lần như thế, mãi đến thời đại không có Thiên thì trở thành một vị Thần Hoàng - Đông Hoàng!
Giang Thái Huyền: "..."
Tử Vi quân: "..."
Mọi người nghệch mặt, lúc trước Tử Vi quân từng hoài nghi có thể Đông Hoàng có quan hệ gì đó với Tử Vi Thần Đế nên mới đạt được truyền thừa, nhưng theo như cảnh tượng trước mặt, hình như ông ta chính là Tử Vi Thần Đế?
Chỉ trong một thoáng, Giang Thái Huyền đã nghĩ đến rất nhiều chuyện: "Thiên Đạo, lần trước Đông Hoàng đánh ngươi là do ngươi cố ý?"
"Không phải." Thiên Đạo lạnh lùng trả lời.
"Thôi được rồi, không ngờ Tử Vi Thần Đế lại còn có cả biện pháp này, không cần phục sinh nữa, các ngươi cứ đợi Đông Hoàng đột phá Thần Đế đỉnh phong đi." Giang Thái Huyền lắc đầu.
"Ngô khuyên ngươi nên giúp y nhớ lại các ký ức tiền kiếp." Thiên Đạo lên tiếng: "Lúc trước Tử Vi Thần Đế thi triển tách đôi thần hồn, cho dù khoảng cách xa đến mấy cũng có thể dùng chung một ký ức, bởi vì vẫn chưa thức tỉnh nên hiện tại y không thể nhớ được gì cả."
"Ngươi không ra tay?" Giang Thái Huyền ngờ vực, Thiên Đạo không muốn biết Tử Vi Thần Đế biết được bao nhiêu về tình hình bên ngoài sao?
"Hắn chết nhiều lần như vậy, mãi đến khi tới thời kỳ không có Thiên mới có thể sống sót, là vì sao?" Thiên Đạo lạnh lùng.
Giang Thái Huyền bừng tỉnh, Tử Vi Thần Đế đang trốn Thiên Đạo, đáng tiếc lần này trốn không thoát.
"Tràng chủ, đây là một trăm vạn." Tử Minh chuyển tiền qua: "Giúp bệ hạ thức tỉnh ký ức đi."
"Được." Giang Thái Huyền đồng ý rồi mời Hậu Thổ ra.
Hậu Thổ duỗi tay, xuyên qua không gian vô tận, trực tiếp bắt Đông Hoàng tới đây, khiến Thần Đế tóc bạc đang đứng bên cạnh Đông Hoàng giật cả mình, suýt đã bị hù chết, là một tôn Thần Đế, cứ vậy mà đã bị bắt đi rồi?
"Thần giới cũng có Đạo Cảnh?" Thần Đế tóc bạc chấn động, hay là mình chạy đi cho xong?
"Tràng chủ, ta còn phải bảo vệ hòa bình thế giới, ngươi tìm ta làm gì?" Đông Hoàng thắc mắc, ông ta bận lắm đấy, hiện tại Thần giới hỗn loạn, chính là thời điểm bận rộn nhất của sứ giả Thiên Đạo như ông ta.
"Đừng bận nữa." Giang Thái Huyền cười híp mắt: "Nương nương, động thủ."
"Làm, làm gì đó...." Đông Hoàng hốt hoảng, thét lên: "Chúng, chúng ta là bằng hữu mà."
Hậu Thổ chẳng thèm để ý có phải bằng hữu gì đó hay không, nàng chỉ biết thuộc hạ của ông ta đã trả tiền rồi, thế là nàng đánh thẳng một luồng thần lực mênh mông vào trong đầu Đông Hoàng.
Ông
Thần lực cuồn cuộn xoáy thẳng vào, uy áp mênh mông hiển hiện, cơ thể Đông Hoàng chấn động, chợt xuất hiện một cỗ năng lượng thần bí len lỏi vào cơ thể của ông ta, cánh cửa ký ức bị phủ bụi được đẩy ra, một giọng nói cổ xưa vang lên: "Bên ngoài tinh không tràn ngập Hỗn Độn, Đạo Cảnh... phụt."
Lời còn chưa dứt, người nọ đã phun ra một búng thần huyết màu vàng, ánh mắt của Đông Hoàng đột nhiên thay đổi, chúng trở nên tang thương, đục ngầu, sắc bén, còn có cả một nét quyến luyến và mừng rỡ.
"Bên ngoài tinh không tràn ngập Hỗn Độn? Đạo Cảnh?" Giang Thái Huyền nhướng mày, Thiên Đạo cũng chấn động, Thiên Đế không có nói tin tức này cho nó biết.
Nhất thời, ánh mắt và khuôn mặt của Đông Hoàng trở nên bình tĩnh, khí thế bỗng nhiên xảy ra biến hóa, như thể đã trở thành một khoảng tinh không, vừa mênh mông lại sâu thăm thẳm: "Tràng chủ."
"Tử Vi Thần Đế?" Giang Thái Huyền cười: "Ban nãy ngươi vẫn chưa nói xong câu kia, bên ngoài tinh không tràn ngập Hỗn Độn, Đạo Cảnh.. sau đó thì sao?"
"Chuyện này cần giữ bí mật, các ngươi lui xuống trước đi." Đông Hoàng dời ánh mắt nhìn sang Tử Vi quân, phất tay: "Ta sẽ giải thích với các ngươi sau."
"Đến không gian Hỗn Độn." Thiên Đạo trực tiếp mở thông đạo, dẫn mọi người vào không gian Hỗn Độn.
"Tràng chủ, chúng ta sắp giàu to rồi." Vừa mới bước vào không gian Hỗn Độn, Đông Hoàng đã mừng rỡ kêu lên, cũng không kiềm nén nổi vẻ hớn hở trên mặt được nữa: "Giàu to, giàu to rồi, đạo tràng trả bao nhiêu tiền cho một gốc thần dược Đạo Cảnh?"
Giang Thái Huyền: "..."
Đông Hoàng cực kỳ vui mừng, như thể đã nhìn thấy được một bảo khố vô cùng vô tận, ông ta nhìn Thiên Đạo, lại cắn răng nói: "Không thể tiết lộ cho các Thần Đế còn lại biết."
"Ngươi đã phát hiện những gì?" Thiên Đạo ôn hòa hỏi.
Giang Thái Huyền cũng tò mò vô cùng, hiện tại Đông Hoàng trở thành Thần Đếm cũng đã thức tỉnh được ký ức vốn đang ngủ say, những điều ông ta từng thấy nhiều không kể xiết, rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến ông ta phấn khích như thế?
"Ngày ta rời khỏi Thần giới, trong lúc dò xét Hỗn Độn, ta phát hiện có thần dược đang thai nghén, còn có một ít thần dược biết di chuyển nữa." Đông Hoàng nhớ lại những gì mình đã gặp, chậm rãi thuật lại: "Gần như những thần dược đó đều biết đi biết chạy, chỉ là linh trí không cao, nhưng sức chiến đấu có thể sánh ngang với võ giả Đạo Cảnh, bọn chúng có một đặc điểm, đó chính là thích ăn năng lượng Hỗn Độn."
"Bên trong Hỗn Độn toàn là năng lượng Hỗn Độn." Giang Thái Huyền đảo mắt.
"Không giống nhau, năng lượng Hỗn Độn mà bọn chúng hấp thụ khá ôn hòa, còn năng lượng Hỗn Độn thì bình thường thì lại quá hung hãn, bọn chúng không dám hấp thu." Đông Hoàng đáp với vẻ cực kỳ hưng phấn: "Ngươi nói xem, nếu chúng ta đi bắt mấy gốc thần dược kia, thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"