← Quay lại trang sách

Chương 1461 Chuyện trước kia

Ngươi dám chắc là không phải bị bắt à?" Giang Thái Huyền xùy cười, trong mắt ánh lên vẻ giễu cợt: "Ở Thần giới, trừ đạo tràng ta và Thiên Đạo ra thì còn có ai có thể chiến đấu với Đạo Cảnh? Nếu thuê cường giả, thì lúc tiến vào Hỗn Độn bọn ta còn phải bảo vệ các ngươi, chưa chắc có thể bắt được thần dược Đạo Cảnh trong Hỗn Độn."

"Nói thì nói thế, nhưng chúng ta không thể đến Hỗn Độn được." Đông Hoàng vội lên tiếng, ông ta là người hiểu rõ nơi đó nhất, sau khi hợp nhất ký ức của hai kiếp, ông ta đã nghĩ ra được cách giải quyết: "Ta nghĩ kỹ rồi, chúng ta sẽ dùng Hỗn Độn khí để dụ bọn chúng ra ngoài, linh trí bọn chúng không cao, sẽ không kháng cự nổi sức hấp dẫn của Hỗn Độn khí."

Hỗn Độn khí có phẩm chất cực cao, những thần dược thích ăn năng lượng Hỗn Độn kia sẽ không tài nào làm lơ được, vả lại linh trí của chúng không cao, tám mươi phần trăm sẽ cắn câu.

"Tràng chủ, ta biết ngươi đang lo lắng chuyện gì, ngươi cảm thấy bản thân ngươi chưa từng gặp võ giả Đạo Cảnh, nên không biết sức chiến đấu của võ giả Đạo Cảnh như thế nào đúng chứ." Đông Hoàng cười nói: "Ngươi yên tâm, ta hiểu rất rõ võ giả Đạo Cảnh, chúng không phải đối thủ của hai vị đại nhân."

"Ngươi chắc chắn?" Giang Thái Huyền nhướng mày, nếu nhóm Hậu Thổ có thể trấn áp được Đạo Cảnh thì hắn cũng không cần phải lo lắng gì nữa.

"Chắc chắn." Đông Hoàng trầm giọng: "Lần đó khi ta giao thủ với Đạo Cảnh, tuy chúng có thể dễ dàng giết chết Thần Đế, nhưng một Thần Đế đỉnh phong có đủ khả năng để kéo dài thời gian, nếu liều mình tự bạo thì chắc chắn có thể ngăn được, còn nếu có đến mấy Thần Đế tự bạo thì tuyệt đối đủ sức để khiến bọn chúng bị thương, đổi lại là các vị như Hậu Thổ đại nhân, chắc hẳn Thần Đế tự bạo cũng chỉ như một chưởng lực của họ thôi."

Nhớ lại sự tình khi ngã xuống, Đông Hoàng càng thêm rõ ràng đạo tràng cường đại tới mức nào, không biết bọn họ phải mạnh hơn võ giả Đạo Cảnh bao nhiêu lần.

Tử Vi Thần Đế là Thần Đế đỉnh phong, đối mặt với võ giả Đạo Cảnh, ông ta tự biết mình không phải đối thủ, thế nên đã sớm quyết tâm tự bạo để cứu Tử Vi quân, nếu đổi ngược lại thành các vị như Hậu Thổ, thì khi một vị Thần Đế đỉnh phong tự bạo, cùng lắm chỉ có thể trì hoãn một khoảng thời gian, sau đó họ cũng sẽ chẳng bị thương chút nào và tiếp tục tàn sát.

"Tử Vi, vậy chúng ta đến Hỗn Độn bằng cách nào? Nếu vẫn lại đi bằng con đường cũ thì khó tránh khỏi sẽ giáp mặt với đám người kia, Thiên Đế từng nói có khả năng đám người đó sẽ đuổi theo tới đây." Thiên Đạo lên tiếng.

"Đương nhiên không phải." Đông Hoàng lắc đầu, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: "Sỡ dĩ bản đế bị võ giả Đạo Cảnh truy sát là vì bản đế đã phát hiện ra bí mật của bọn chúng, Hỗn Độn bị ẩn giấu."

"Hỗn Độn bị ẩn giấu?"

"Không sai, lúc bọn ta đánh vào khoảnh thế giới đổ nát kia, nhóm Thần đó không nói gì, thậm chí không truy hỏi lai lịch của bọn ta, ban đầu còn chẳng thèm động thủ, mãi tới khi..."

Đông Hoàng nhớ lại thời điểm lúc ông ta đuổi theo bọn chúng đi ra ngoài và tiến vào thế giới đổ nát, ấy vậy mà các đại thế lực đang chiếm đóng ở đó lại không hỏi chư thần Thần giới đến từ đâu, mục đích là gì, ban đầu chư thần Thần giới cũng rất an phận, cố gắng tu luyện và dò xét về thế giới đổ nát này.

Mãi cho đến khi Tử Vi Thần Đế san bằng một thế lực, sau đó tiến vào mật địa ở chỗ này và phát hiện một bí mật khổng lồ - Hỗn Độn chưa từng biết mất, mà là bị người ta cách ly, chúng dùng đại Thần Thông để tách ra từ Thần giới, và dùng bí pháp ngăn cách để không cho năng lượng Hỗn Độn dung nhập vào Thần giới.

"Đây cũng là nguyên nhân tại sao bản đế lại ngã xuống, bởi vì ta đã chọc phải võ giả Đạo Cảnh." Đông Hoàng bất đắc dĩ cười khổ, rồi tiếp tục phấn khích không thôi: "Có điều bọn chúng sẽ chẳng tài nào ngờ được bản đế tách đôi thần hồn, sau khi tự bạo thì vẫn còn một hồn sống sót."

"Ngăn cách Hỗn Độn và Thần giới?" Giang Thái Huyền và Thiên Đạo đồng loạt chấn động, Hỗn Độn trong lời Đông Hoàng không phải là thứ mà không gian Hỗn Độn có thể so sánh được, mà đó chính là Hỗn Độn chân chính, mà bởi vì sức mạnh đồng hóa của chúng, đến Đạo Cảnh cũng không dám tiến vào.

Các võ giả Đạo Cảnh đó quanh năm chỉ sinh hoạt bên cạnh vùng biên giới Hỗn Độn, hy vọng có thể đạt được một ít bảo vật Hỗn Độn để nâng cao thực lực bản thân.

Còn về việc liệu có võ giả nào vượt lên trên cả Đạo Cảnh hay không thì bọn họ chưa từng gặp qua, thế giới đổ nát không đề cập tới, Đông Hoàng cũng không biết.

"Sau khi ta vào đó cũng đã phát giác được một vài bí mật, có một số nơi có phong ấn yếu nên đã khiến năng lượng Hỗn Độn tràn ra ngoài, nhưng sau khi bị trận pháp chuyển hóa, đến khi tới được Thần giới cũng chỉ còn là một ít thần nguyên khí mà thôi."

Đông Hoàng điềm tĩnh nói: "Đây cũng là lý do vì sao bọn ta chưa từng phát hiện ra nó, số lượng Hỗn Độn bị tràn ra ngoài quá ít, bọn ta không chú ý đến nó."

"Vậy kiếm tiền mà ngươi nói?" Thiên Đạo hỏi.

"Lúc này chúng ta không thể đến khoảnh thế giới đổ nát kia được, bằng không chỉ sẽ gây ra đại họa, lúc bọn chúng quay trở lại đã tiêu diệt không ít thế lực." Đông Hoàng cười khổ.

Khi mọi người, bao gồm cả Tử Vi quân rời đi, có thể nói là có thù báo thù, có oán báo oán, ai ai cũng chỉ chăm chăm chém giết không thèm để ý đến bất cứ điều gì, nếu không phải bọn họ chạy nhanh thì chắc chắn đã dẫn vô số võ giả Đạo Cảnh tới đây.

Vả lại hiện tại Thần giới cũng không an toàn, con đường kia dẫn thẳng tới Thần giới, tuy bây giờ đối phương vẫn chưa phát hiện, nhưng nếu bị lộ thì chắn chắn bọn chúng sẽ truy sát tới đây.