Chương 1462 Tràng chủ đã mong ngóng như thế, vậy sao lại không nghe giảng đạo?
Sắc mặt Giang Thái Huyền vô cùng khó coi, cái đám này gây chuyện ở bên ngoài, đến khi trở lại đây còn có mặt mũi diễu võ dương oai?
"Thiên Đạo, nhất định chúng ta phải tranh thủ nâng cao thực lực trước khi võ giả Đạo Cảnh tới đây." Đông Hoàng chắp tay hành lễ, thành khẩn nhìn Thiên Đạo: "Bọn người kia thật quá đáng ghét, chúng ta tự kiếm tiền là được."
"Có lý, ngô phải nghĩ cách để tất cả bọn họ bế quan, không tấn cấp Đạo Cảnh thì đừng ra ngoài." Thiên Đạo đồng tình.
Các Thần Đế gây họa xong thì chạy về bỏ mặc tất cả, vứt hết hậu quả cho Thiên Đạo nó, bộ tưởng Thiên Đạo tốt tính thật à? Tuy ta chí thiện nhưng đồng thời cũng chí công, mà chí công tức là ngươi gây ra bao nhiêu thì phải trả lại đủ bấy nhiêu, không trả sẽ không đếm xỉa tới ngươi nữa!
"Ngươi chắc chắn Hỗn Độn khí có thể dụ những thần dược kia ra ngoài?" Giang Thái Huyền quay sang Đông Hoàng để xác định lại vấn đề này.
"Chắc chắn, hình như bọn chúng có thể cảm nhận được năng lượng Hỗn Độn ôn hòa, cho dù cách xa đến thế nào cũng có thể tìm thấy năng lượng Hỗn Độn mà bọn chúng ăn được." Đông Hoàng đè thấp giọng xuống: "Chỉ cần chúng ta đặt Hỗn Độn khí vào bên trong Hỗn Độn rồi âm thầm chờ đợi, nhất định bọn chúng sẽ sập bẫy."
"Thế thì cần phải chờ bao lâu?" Trên mặt Giang Thái Huyền hiện lên vẻ mừng rỡ.
"Không lâu, cùng lắm là bảy mươi tám mươi năm."
"Giờ chắc ta nên bảo là, Tử Vi Thần Hoàng ngươi chữa khỏi cho cái đầu bị úng nước của mình trước đi đã, được không?" Khóe miệng Giang Thái Huyền giật giật, mau mắn tặng cho Đông Hoàng một ánh mắt ngươi bị ngu à.
Bảy mươi tám mươi năm nữa, chắc đã thành công nghiên cứu ra thuốc tăng trưởng thần dược rồi, tới lúc đó còn có gì mà hắn không có, bộ còn cần tới thần dược Đạo Cảnh hả? Khi đó ta đã có thể tự trồng dược Hỗn Độn luôn rồi!
"Tử Vi, ngươi có biết tin tức về Đạo Bi không?" Thiên Đạo tiếp tục lên tiếng, lúc trước nó bảo Thần Đế ra ngoài cũng là vì Đạo Bi.
"Đạo Bi à, có biết chút chút." Thần sắc của Đông Hoàng trở nên ưu sầu, không biết có phải vì ánh mắt như đang nhìn đồ đần của Giang Thái Huyền không.
Đạo Bi chính là kỳ vật vô thượng, ngay cả võ giả Đạo Cảnh cũng xem nó như trân bảo, bên trên có ghi lại bí pháp tôi cao, có thể giúp Thần Đế dò xét cảnh giới Đạo Cảnh, cũng có thể giúp võ giả Đạo Cảnh dò xét cảnh giới cao hơn.
Lúc trước, vị võ giả nọ mang theo Đạo Bi tình cờ bước chân tới Thần giới, sau đó gặp phải sự tấn công của Thiên Đạo và Thiên Đế, nếu không phải do Đạo Bi chống đỡ được đợt công kích đó thì tuy không thể bắt đối phương lại, nhưng ít nhất có thể khiến thương thế của đối phương càng thêm nghiêm trọng.
Cũng chính thời điểm đó, Thiên Đạo và Thiên Đế mới biết đến Đạo Bi - kỳ vật chí cao vô thượng, bởi vì vậy bọn họ nhất định phải có được nó, Đạo Bi này có liên quan tới sự phát triển của Thần giới!
Hiện tại, chuyện này vẫn còn liên quan tới sự phát triển của Thần giới, Thiên Đạo thầm kiểm kê số căn nguyên không còn thừa lại bao nhiêu của mình, cũng đâu thể cứ bán căn nguyên của bản thân mãi được? Thế nên nó nhất định phải nghĩ cách kiếm tiền, và Đạo Bi sẽ rất đáng giá.
"Đạo Bi bay ra từ Hỗn Độn, ta cũng không biết phẩm cấp cụ thể và lai lịch của nó ra sao." Tử Vi Thần Đế đáp: "Còn về tin tức của Đạo Bi, ta chỉ biết một điều, đó chính là võ giả Đạo Cảnh đã truy sát ta đang sở hữu một khối Đạo Bi."
"Chúng ta sẽ quyết định thời điểm để chuẩn bị kiếm tiền, ta sẽ nghĩ xem nên làm như thế nào, các ngươi thương lượng tiếp đi." Giang Thái Huyền bỏ lại một câu rồi trực tiếp rời đi.
Thiên Đạo mở thông đạo không gian để tiễn hắn ra ngoài.
"Không ngờ vẫn bị ngươi tính kế." Giang Thái Huyền vừa đi, Đông Hoàng đã tái xanh mặt nhìn Thiên Đạo.
Vốn ông ta thi triển thuật tách đôi thần hồn là vì muốn tung hoành Thần giới, mưu toan một phen, ông ta không ngại phong ấn ký ức dù cho rất khó thức tỉnh cũng là do muốn trốn khỏi Thiên Đạo, nhưng mặc kệ ông ta đã chết bao nhiêu lần thì Thiên Đạo vẫn không ngủ say.
Đợi đến khi Thiên Đạo thật sự chìm vào giấc ngủ rồi thì Đông Hoàng mới đau đớn phát hiện ông ta buộc phải dừng lại tại cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong, không thể tiến thêm một bước, thế nên chỉ đành chiếm một vị trí trong Ngũ Hoàng, đến khi Thiên Đạo thức tỉnh lại bị Thiên Đạo tính kế, lừa ông ta trở thành sứ giả Thiên Đạo."
"Ngươi không thể bỏ qua cho ta ư?" Đông Hoàng nhăn nhó nói.
"Không thể, bởi vì ngô phát hiện ngươi thích hợp và cẩn trọng hơn Thiên Đế nhiều." Thiên Đạo lạnh lùng mở miệng: "Miễn phí phục vụ một ngàn năm."
"Thiên Đạo, ngươi đừng quá đáng quá, ta đã tỏ đủ thành ý rồi." Đông Hoàng sầm mặt trả lời, ta đã nói hết tất cả mọi chuyện, thế mà ngươi vẫn bắt ta làm công miễn phí?
"Ngô lấy năm phần." Thiên Đạo nhường một bước.
"Không được, ba phần, nhiều nhất chỉ được ba phần."
"Thành giao!"
Đông Hoàng: "..."
Mẹ nó, biết vậy ta đã nói một phần rồi, Thiên Đạo thật quá gian xảo.
"Ngươi tiếp tục duy trì hòa bình thế giới đi, ngô sẽ triệu tập các Thần Đế khác thương nghị một phen, để bọn họ cút đi bế quan." Thiên Đạo nói xong bèn đi mất.
"Duy trì hòa bình thế giới, có người bằng lòng làm hơn ta." Đông Hoàng nhớ tới Thần Đế tóc bạc, tên đó chính nghĩa như thể, vừa khéo ông ta có thể lừa hắn đi bảo vệ hòa bình thế giới.
Giang Thái Huyền vừa về đến đạo tràng liền lập tức gọi ba vị Thần Ma để bàn bạc về chuyện này.
"Lão Quân, hoan nghênh ngươi đến đây, bản tràng chủ đã mong ngóng từ lâu." Giang Thái Huyền nhiệt tình chào hỏi.
Thái Thượng Lão Quân điềm nhiên cười lạnh: "Tràng chủ đã mong ngóng như thế, vậy sao lại không nghe giảng đạo?"
Giang Thái Huyền ho khan một tiếng, lão già này không biết nói chuyện gì hết, bộ không biết dù nhìn thấu cũng không được nói thẳng ra à? Tại sao cứ phải vạch trần hắn làm gì? Lúc Giang Thái Huyền tra thông tin của ông ta thì không khỏi kinh ngạc, lão già này có không ít bảo vật nhỉ.