Chương 1470 Thần đèn
Giang Thái Huyền cầm chiếc bình, đợi sau khi bọn họ đi vào thì đóng nắp bình lại, thảy vào Hỗn Độn.
"Hiện tại vẫn chưa phát hiện ra Thanh Thiên tộc, các ngươi cứ nhẫn nại, y theo hướng đi của ta lúc trước thì hẳn mấy người Thanh Thiên tộc cũng ra ngoài rồi, hẳn ở gần đây thôi, Thông Thiên cũng tìm giúp mọi người nhé." Giang Thái Huyền thấp giọng bảo.
Mọi người không trả lời, có Thông Thiên giáo chủ ra tay, bọn họ có thể thấy rõ tình hình ở bên ngoài.
Giang Thái Huyền đi dạo lung tung trong Hỗn Độn.
"Được." Thông Thiên giáo chủ đáp, thánh niệm dao động cuốn lấy Hỗn Độn, tìm kiếm xem bốn bề xung quanh có sinh linh hay không.
"Bên trái, ngoài ngàn dặm có năm người." Thông Thiên giáo chủ mở miệng.
"Đa tạ." Giang Thái Huyền phóng nhanh qua chỗ đó, đồng thời nói: "Chúng ta hiểu quá ít về tình hình bên trong Hỗn Độn, không thể nào bằng được Thanh Thiên tộc, điều đầu tiên chúng ta cần làm chính là tận dụng Thanh Thiên tộc, khiến bọn họ làm việc cho chúng ta."
"Mà làm việc thế này, nhất định phải cam tâm tình nguyện thì mới có động lực tốt nhất."
Giang Thái Huyền vừa nói vừa thả chiếc bình xuống, thần lực trong cơ thể lưu chuyển oanh kích Hỗn Độn xung quanh, sau đó Giang Thái Huyền mới nói với vẻ xấu hổ: "Thông Thiên, ngươi làm đi, bản tràng chủ ngại quá."
Một kiếm bổ xuống, năng lượng Hỗn Độn không có bất kỳ phản ứng nào, kiếm khí cũng bị năng lượng Hỗn Độn đồng hóa, hoàn toàn không tạo ra chút ảnh hưởng nào.
Sau đó, lại một luồng kiếm khí bay ra từ trong bình, phóng thẳng vào Hỗn Độn, nhất thời, Hỗn Độn trở nên sôi trào, trời long đất lở.
Ầm ầm
Năng lượng Hỗn Độn xung quanh dữ dội như sóng biển, Giang Thái Huyền không có cảm giác gì, có sự bảo vệ của hai vị Thần Ma, Hỗn Độn dao động mạnh cỡ này cũng không làm gì được hắn.
Động tĩnh bên này khiến năm người đang ở cách đó không xa chú ý đến, sau đó năm người cẩn thận, dè chừng tiến gần lại trong cái nhìn chăm chú của Thông Thiên giáo chủ.
Thần sắc Giang Thái Huyền trở nên kinh ngạc, hắn hoảng sợ nhìn năng lượng Hỗn Độn đang dao động, loạng choạng té xuống đất, đồng thời năm chặt chiếc bình Hỗn Độn: "Đây là cái gì?"
Ngôn ngữ mà hắn đang dùng chính là ngôn ngữ của Thanh Thiên tộc được Thanh Nữ dạy cho.
Năm người sửng sốt, họ gặp được một vị Thanh Thiên tộc ở trong này? Có điều bọn họ cũng không vội vã hiện thân mà đánh giá xung quanh trước, động tĩnh lớn như thế, rất có khả năng sẽ xuất hiện mãnh thú Hỗn Độn.
"Tộc nhân Thanh Thiên tộc gây ra động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ là cố ý dụ mãnh thú Hỗn Độn ra?" Một nam tử thấp giọng hỏi.
"Tạm thời vẫn chưa thấy mãnh thú Hỗn Độn, chúng ta cứ chờ xem trước đã." Một người khác nói, ba người còn lại gật đầu, tiếp tục theo dõi Giang Thái Huyền.
Trong lúc hoảng loạn, Giang Thái Huyền nắm chặt lấy chiếc bình, kinh hãi không thôi: "Ban nãy khi Hỗn Độn dao động thì chiếc bình này rơi xuống từ bên trên, lại còn được chế tạo từ Hỗn Độn thạch, liệu nó có gì đặc biệt chăng?"
"Tuy tộc mình có Hỗn Độn thạch nhưng cũng sẽ không vứt lung tung bừa bãi, vậy cái bình này?"
Giang Thái Huyền tỏ vẻ nghi hoặc, muốn dùng sức mở nắp bình ra nhưng lại thất bại: "Thế mà lại không mở được?"
Hắn đã dùng hết sức để mở, vậy mà tu vi Thần Vương cũng không thể mở được, Giang Thái Huyền càng ngày càng bối rối, nhịn không được chà chà lên thân bình.
Pặc
Nắp bình thình lình bay ra, một đạo kim quang lấp lóe, uy áp cường đại tràn lan, trực tiếp đè ép Giang Thái Huyền khiến hắn quỳ rạp người xuống, hắn hoảng sợ lên tiếng: "Đây là?"
"Đây là? Uy áp này còn mạnh hơn cả Đạo Cảnh, lẽ nào là Thánh Nhân?" Năm vị tộc nhân Thanh Thiên tộc kinh hãi, tiếp đó lập tức trở nên phấn khích và kích động, cường giả cấp Thánh Nhân, lại còn xuất hiện ngay gần Thanh Thiên đại thế giới, vậy có khi nào là Thanh Thiên Thánh Thần không? Cho dù không phải thì liệu đối phương có biết hướng đi của Thanh Thiên Thánh Thần không?
Kim quang xé rách Hỗn Độn, Thông Thiên giáo chủ ăn mặc như đạo nhân, sải chân bước vào Hỗn Độn, lão lơ lửng trên đỉnh đầu của Giang Thái Huyền, hờ hững nói: "Tiểu tử may mắn, ngô là thần đèn Hỗn Độn, ngươi gặp được bản thần, có thể đạt được một nguyện vọng."
"Thần đèn? Đó không phải cái bình à?"
"Bản thần ở trong cây đèn thần chán rồi, nên sửa nó thành cái bình." Thông Thiên giáo chủ bình tĩnh đáp.
"Thì ra là vậy." Giang Thái Huyền ngơ ngác, sau đó lại bắt đầu trầm tư: "Một nguyện vọng?"
"Không sai, bổn tọa du hành trong Hỗn Độn, cảm ngộ đại đạo vô thượng theo dòng chảy của Hỗn Độn, đồng thời lập quy tắc, hễ là người hữu duyên mở được chiếc bình này và đánh thức bản thần, người đó có thể được ban cho một nguyện vọng."
"Nguyện vọng nào cũng được hả?" Giang Thái Huyền sốt sắng.
"Đương nhiên, chỉ cần trong bản thần có thể làm được." Thông Thiên giáo chủ mỉm cười gật đầu.
"Vậy ngươi có thể làm được những gì?" Giang Thái Huyền mong đợi nhìn Thông Thiên giáo chủ: "Ngươi mạnh cỡ nào?"
"Ta ấy à, trước đây bản thần giao chiến với đối thủ cùng cấp nên bị trọng thương, hiện tại tuy không thể dựng đất xây trời, nhưng giết Đạo Cảnh chỉ như giết một con chó, cũng có thể giúp ngươi hấp thu năng lượng Hỗn Độn vào cơ thể." Thông Thiên giáo chủ nói, qua một lúc lại cao ngạo nói tiếp: "Còn về mạnh đến mức nào, đối với ta mà nói, ngươi chỉ là hạng tép riu!"
"Trọng thương rồi mà cẫn có thể giết Đạo Cảnh như giết một con chó?" Giang Thái Huyền kích động tới mức toàn thân run rẩy: "Có thể giúp ta hấp thu năng lượng Hỗn Độn vào cơ thể? Vậy được, ngươi giúp ta hấp thu một ít năng lượng Hỗn Độn, để sau này tu luyện dùng."
"Theo như ngươi mong muốn." Thông Thiên giáo chủ bật cười, lão nhấc tay, uy áp thuộc về Thánh Nhân lan tràn, lôi kéo năng lượng Hỗn Độn tiến vào bên trong cơ thể Giang Thái Huyền.