Chương 1471 Ngươi nhầm rồi
Bấy giờ Giang Thái Huyền đã ngồi xếp bằng xong từ lâu, năm người âm thầm trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, dẫn năng lượng Hỗn Độn nhập vào cơ thể cường giả chính là khả năng mà chỉ có Thánh Thần mới có!
Vị thần đèn Hỗn Độn kia, chắc chắn là thần minh cấp Thánh Thần!
Nửa khắc đồng hồ sau, Thông Thiên giáo chủ dừng tay, hết cách, trong cơ thể của Giang Thái Huyền vốn đã có sẵn năng lượng Hỗn Độn, bây giờ lại hấp thu thêm nữa cũng không được bao nhiêu.
"Ngươi yếu quá." Thông Thiên giáo chủ điềm nhiên nói: "Có thể hấp thu bấy nhiêu năng lượng Hỗn Độn đã là cực hạn của ngươi, may mà có năng lượng Hỗn Độn nhập thể, còn cả thủ pháp của bản thần nên cơ thể của ngươi sẽ dần được tôi luyện."
"Đa tạ thần đèn, đa tạ thần đèn." Giang Thái Huyền mừng rỡ.
"Ừ, nếu ta đã làm theo nguyện vọng của ngươi, vậy bây giờ bản thần đi đây." Thông Thiên giáo chủ khẽ gật đầu, sau đó bước vào trong chiếc bình Hỗn Độc thạch, vạch Hỗn Độn ra rồi bay về phương xa.
Năm vị tộc nhân Thanh Thiên tộc trợn tròn mắt, hô hấp trở nên dồn dập, hướng đi của cái bình chính là chỗ của bọn họ!
Đáng tiếc, chuyện xảy ra sau đó khiến bọn họ ngơ ngác, bởi vì chiếc bình trực tiếp bay đi mất mà không dừng lại trước mặt bọn họ, năm người sốt ruột: "Đuổi theo, tạm thời không cần để ý tới tiểu tử may mắn kia nữa."
Lấy được bình Hỗn Độn là có thể nhận được một nguyện vọng, nguyện vọng của Thánh Thần đó, cho dù vị Thánh Thần này đang bị thương nặng, nhưng người nọ vẫn là tồn tại mà bọn họ phải ngước nhìn!
Giang Thái Huyền ngáp một cái rồi trực tiếp rời đi, mấy chuyện tiếp theo không cần hắn để tâm nữa, đều là nghề của Thông Thiên giáo chủ.
Năm tộc nhân Thanh Thiên tộc gấp gáp di chuyển trong Hỗn Độn để đuổi theo bình Hỗn Độn, may mà Thông Thiên giáo chủ có ý đợi bọn họ nên không chạy xa quá, chẳng mấy chốc đã ngừng lại, thôi động Hỗn Độn để chiếc bình rơi xuống, sau đó không còn động tĩnh nào nữa.
"Mau cầm lấy bình Hỗn Độn." Năm người phấn khích nói, rồi nhanh chóng nắm chặt chiếc bình trong tay, ngay khi định mở bình thì có một người vội vàng ngăn cản: "Chỉ có một nguyện vọng, chia thế nào?"
"Cái gì mà chia thế nào? Sau khi cầu nguyện xong thì chúng ta lại đuổi theo rồi không ngừng ước nguyện, tới lúc đó chẳng phải chúng ta sẽ có vô số điều ước sao?" Một người khác cười nói.
"Cũng đúng, vậy mở nhanh đi, dừng sức mạnh để mở chắc chắn là không được, ban nãy tiểu tử kia chỉ vuốt nhẹ mấy cái đã may mắn mở được rồi."
"Được, vậy chúng ta cũng vuốt nó."
Một vị tráng hán kích động chà chà chiếc bình, vẻ mặt cực kỳ cung kính, như thể sợ chỗ nào đó xảy ra vấn đề.
Pặc
Nắp bình lại mở ra, kim quanh tỏa sáng, Thông Thiên giáo chủ xuất hiện, bình tĩnh nhìn năm người: "Năm tiểu tử may mắn, bản thần chính là thần đèn Hỗn Độn, các ngươi đã đánh thức bản thần, nên..."
"Thần đèn đại nhân, nguyện vọng của bọn ta chính là có được năng lượng Hỗn Độn." Tráng hán sốt sắng nói.
"Không, ngươi nhầm rồi, các ngươi đánh thức bản thần, nên phải thỏa mãn ba nguyện vọng của bản thần!" Thông Thiên giáo chủ giơ ba ngón tay.
Năm người: "..."
Gì, gì đây, chẳng phải đã nói bọn ta đánh thức ngươi thì sẽ cho bọn ta một nguyện vọng ư, sao tự dưng bọn ta lại phải thỏa mãn ba nguyện vọng của ngươi?
"Thần đèn đại nhân, không phải là thỏa mãn một nguyện vọng của bọn ta sao? Ban nãy tiểu tử kia đã nhận được một nguyện vọng, bọn ta thấy hết rồi." Tráng hán ngây người, ngươi đang lừa bọn ta đấy à?
"Bản thần ngủ say nhiều năm, tiểu tử đó đánh thức bản thân nên nhận được một nguyện vọng, điều này không sai." Thông Thiên giáo chủ gật đầu, sau đó sa sầm sắc mặt: "Nhưng bản thần chỉ mới ngủ không bao lâu mà các ngươi đã đánh thức bản thần, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới giấc ngủ được bản thần, bản thần rất tức giận, thế nên các ngươi phải thỏa mãn ba nguyện vọng để dẹp tan lửa giận của bản thần."
Vừa dứt câu, Thông Thiên giáo chủ đã thả uy áp Thánh Nhân ra, năm vị tộc nhân Thanh Thiên tộc còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị uy áp đè nghiến xuống đất, Thông Thiên lạnh lùng nhìn bọn họ: "Các ngươi có nghe theo bản thần hay không?"
"Có, có." Năm người mếu máo nói, trong lòng thầm rống giận gào thét, tại sao, tại sao ngươi không chịu làm theo kịch bản?
Nhóm Long Đế ở bên ngoài trố mắt nhìn, ngay lúc bọn họ định mở miệng nói chuyện thì trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Thông Thiên giáo chủ: "Được rồi, các ngươi đã thuê ta, bây giờ các ngươi nói nguyện vọng của các ngươi đi."
Nhóm Long Đế: "..."
"Thần dược, bọn ta muốn thần dược." Sau khi hoàn hồn, mọi người vội vàng truyền âm cho Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ cũng lên tiếng: "Nếu các ngươi đã muốn thỏa mãn yêu cầu của bản thần, vậy điều đầu tiên chính là dược liệu, thương thế của bản thần vẫn chưa hồi phục, mau hiếu kính ít dược liệu cho bản thần đi."
"Dược liệu?" Năm người nghe xong thì sững sờ, sau đó cuống quýt lấy thần dược ra: "Chỉ có bấy nhiêu."
Tổng cộng có tám gốc, rất đáng thương, Thông Thiên giáo chủ không hài lòng: "Nguyện vọng thứ hai, tin tức về thần dược, chỉ có tám gốc thế này quá ít."
"Cách đây ngàn dặm từng xuất hiện tin tức về thần dược Đạo Cảnh, nhưng vì bọn ta không đủ sức bắt nó nên không biết là thật hay giả." Năm người đó, dừng lại một chúc rồi bổ sung thêm: "Xin hỏi thần đèn đại nhân, nguyện vọng thứ ba là gì?"
"Hỗn Độn thạch, bản thần muốn có thật nhiều Hỗn Độn thạch." Thông Thiên giáo chủ đáp.
"Bọn ta không có nhiều, nhưng bọn ta nói cho ngươi tin tức về Hỗn Độn thạch có được không?" Năm người mếu máo, bây giờ ngay cả vốn liếng cuối cùng cũng bị đào sạch.
"Giao hết mấy miếng trên người các ngươi ra đây trước đi." Thông Thiên giáo chủ mặt không biểu cảm.
"Đây." Ba người vội vàng dâng xiên thịt, đao kiếm được chế tạo từ Hỗn Độn thạch, bọn họ vừa lấy đồ ra vừa đau cả mề, kiểu này có khác gì bị cướp đâu, chỉ trách bọn họ ngứa tay bậy bạ, tự dưng đuổi theo cái bình này làm gì không biết.
"Bọn ta không biết nhiều tin về Hỗn Độn thạch, chỉ biết một điều duy nhất đó là cách đây năm ngàn dặm về hướng bên phải tường xuất hiện Hỗn Độn thạch, còn là một tảng rất to nữa." Năm người rầu rĩ đáp, đây không chỉ là bị cướp sạch vốn liếng, mà ngay cả vốn liếng trong tương lai cũng bị cướp mất luôn.
Thông Thiên giáo chủ hài lòng gật đầu: "Được rồi, bản thần hả giận rồi, tạm biệt."
Dứt lời, nắp bình lập tức đóng chặt rồi trực tiếp bay đi tìm Giang Thái Huyền.