Chương 1484 Cổ thôn Hỗn Độn
Mời tràng chủ cứ nói." Nhóm Long Đế vội vàng chuyên tâm lắng nghe.
"Chúng ta thuộc phe Bàn Cổ, bảo vệ Hỗn Độn là sứ mệnh của chúng ta, được truyền thừa từ Hỗn Độn Ma Thần, gặp phải Ác Linh Hỗn Độn tà ác hay là hậu duệ của Ma Thần Hỗn Độn đã mất cũng được, thôn làng bị phá hủy chỉ còn lại một căn nhà, được dùng để cung phụng pho tượng của tổ tiên."
Giang Thái Huyền nói tiếp: "Mà các ngươi chính là hậu duệ của cổ thôn này, hiện đang bảo vệ cổ thôn, nhưng vì thực lực quá yếu, không thể trùng kiến cổ thôn, nên các ngươi mới nhờ bọn họ hỗ trợ thu gom Hỗn Độn thạch, thần dược, còn các ngươi đưa bọn họ thương phẩm ở đạo tràng."
"Bọn họ sẽ đồng ý ư?" Nhóm Long Đế vô cùng hoài nghi.
"Tại sao lại không? Thanh Thiên Thánh Thần cũng thuộc phe bảo vệ Hỗn Độn, tổ tiên của các ngươi và Thanh Thiên Thánh Thần đã từng cùng nhau kề vai tác chiến, là đồng minh của nhau, bây giờ ngươi lại lấy Hỗn Độn khí ra để tỏ lòng biết ơn, vả lại, chẳng phải trên tay các ngươi vẫn còn phương pháp để trở thành Thánh Thần hay sao?" Giang Thái Huyền tự tin đáp.
"Nhưng bọn ta đâu có đâu." Long Đế hoang mang.
"Ai nói không có?" Thánh Viên Vương tỏ vẻ khinh thường: "Có mấy vị Hậu Thổ đại nhân ở đây, sao lại không có chứ? Hơn nữa chúng ta cũng đâu có nói hết cho bọn họ biết thật đâu, chỉ để làm mồi nhử thôi."
"Được rồi, bắt tay vào hành động đi." Giang Thái Huyền nhìn sang Thông Thiên giáo chủ, bọn họ đã luyện chế xong căn nhà, nửa pho tượng và một bộ y phục Hỗn Độn.
"Thần Đế mặc y phục Hỗn Độn này lên người sẽ vô địch cùng cấp, Thần Đế đỉnh phong mặc nó có thể chiến đấu với Đạo Cảnh bình thường, còn nếu muốn đánh bại, thì phải bỏ thêm ít tiền." Thông Thiên quẳng qua cho bọn họ.
Không phải chưa từng có Thần Đế khiêu chiến Đạo Cảnh, nhưng mấy người này rõ ràng không đủ sức làm thế, đợi khi Giang Thái Huyền bước lên con đường Ma Thần Hỗn Độn, có lẽ không cần mặc chiến y này cũng có thể vượt cấp tiêu diệt Đạo Cảnh.
"Vậy bọn ta đi đây." Mọi người phấn khởi, ồ ạt xông ra ngoài Hỗn Độn, Long Đế nhanh chóng khoác chiến y Hỗn Độn lên người, mang căn nhà tồi tàn vào Hỗn Độn, còn những ai không giành kịp thì thất vọng vô cùng.
"Lần sau sẽ tới phiên các ngươi." Giang Thái Huyền an ủi.
Thông Thiên giáo chủ và Lão Quân cũng rời đi, Hậu Thổ lại không có ý muốn bỏ đi ngay, mà ở lại đó do dự một chốc mới hô lên: "Tràng chủ."
"Sao thế?" Giang Thái Huyền thắc mắc.
"Tràng chủ, ta đề nghị ngươi nên đi theo con đường Ma Thần Hỗn Độn, đấy mới là con đường mạnh nhất, nếu ta có cơ duyên này, ta nhất định sẽ chọn nó ngay." Hậu Thổ thở dài, bảo: "Ta đã nói xong, cáo từ."
Giang Thái Huyền sững người, Hậu Thổ đang chỉ điểm cho hắn?
Tu vi của Giang Thái Huyền chắc chắn vượt xa những cường giả cùng cấp, nhưng lại kém rất nhiều so với Thánh Nhân, chỉ riêng chuyện ngay cả bọn họ còn không bằng Ma Thần Hỗn Độn thì đã có thể thấy được Ma Thần Hỗn Độn có tiềm lực tới cỡ nào.
Trong không gian tràn ngập năng lượng Hỗn Độn, Giang Thái Huyền sải chân bước vào, sau đó vừa ăn thịt mãnh thú Hỗn Độn vừa vận chuyển Thần Ma Tổ Kinh.
Hắn phát hiện, chỉ cần bản thân không hấp thu mà chỉ luyện hóa thịt mãnh thú Hỗn Độn thôi thì năng lượng bên trong đó không chỉ dung hòa với năng lượng Hỗn Độn trong cơ thể mà còn dẫn dắt năng lượng Hỗn Độn bên ngoài đi vào cơ thể, hơn nữa còn là đi vào từng chút một, sẽ không khiến năng lượng Hỗn Độn cuồng bạo.
"Cũng xem như đã đẩy nhanh tiếng độ." Giang Thái Huyền thầm nghĩ, đồng thời cũng có hơi mong chờ, nếu bản thân có thể trở thành Ma Thần Hỗn Độn thì liệu mình sẽ mạnh tới mức nào đây?
Cho dù là hiện tại, thì trong cùng cảnh giới Thần Vương, có ai đủ sức đỡ được một chiêu của mình? Nhưng dù là thế đi chăng nữa thì hắn vẫn cách Hỗn Độn Ma Thần quá xa!
Giang Thái Huyền bắt đầu bế quan, Long Đế đặt cổ thôn Hỗn Độn ở nơi cách Thanh Thiên đại thế giới năm mươi vạn dặm dưới sự chỉ dẫn của Hậu Thổ.
Năm mươi vạn dặm, bình thường Thanh Thiên tộc sẽ chẳng ai tới đây, nhưng tình hình hiện tại đặc biệt, bọn họ sẽ dẫn mấy người đó tới chỗ này.
Mà nhóm tứ Hoàng vẫn chưa có cơ hội lên sàn, mọi người vẫn đang tất bật chuẩn bị, chờ khi thời cơ đến, sẽ lập tức tiến về cổ thôn Hỗn Độn.
Đông Hoàng cũng nhận được tin tức, bắt đầu chỉ cho Thanh Thiên tộc biết hướng của Long Đế, còn về ba nguyện vọng kia, bây giờ Thanh Thiên tộc sắp bị đào rỗng rồi, chỉ có thể làm cu li.
"Vẽ một tấm bản đồ Hỗn Độn, lấy Thần giới và Thanh Thiên tộc làm trung tâm, chờ khi cổ thôn Hỗn Độn của chúng ta được xây xong thì cũng sẽ không bị lạc trong Hỗn Độn." Mọi người thương nghị với nhay, bắt đầu phác thảo bản đồ Hỗn Độn.
Không có ai biết rốt cuộc Hỗn Độn to tới mức nào, ngay cả Thần Ma Hỗn Độn cũng vậy.
Ba người Thanh Nữ lại gặp được thần sông Hỗn Độn, lần này Thanh Nữ lại đánh rơi một khối Hỗn Độn thạch xuống sông, hết cách, không đánh rơi đồ tốt thì thần sông không chịu xuất hiện.
"Ồ, cô nương thật sơ ý, chúng ta lại gặp nhau rồi." Đông Hoàng mỉm cười nhìn Thanh Nữ: "Ngươi vừa đánh rơi vòng tay vàng này, hay là..."
"Vòng đá." Thanh Nữ nói, rồi bổ sung thêm một câu: "Ngươi không cần trả lại ta, trực tiếp cho ta một nguyện vọng đi."
Trả thì chắc chắn là không trả rồi, nếu nàng đòi lại thì nhất định vị thần sông này sẽ lấy một chiếc vòng bằng đá bình thường ra.
"Được." Đông Hoàng nhún vai: "Lần này ngươi có nguyện vọng gì?"
"Cổ thôn Hỗn Độn." Sắc mặt Thanh Nữ nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Ta muốn biết cổ thôn Hỗn Độn ở đâu, và tới đó bằng cách nào."
"Cổ thôn Hỗn Độn à, cái tên thật là xa xưa quá đỗi." Trên mặt Đông Hoàng hiện lên vẻ hoài niệm, thần sắc phức tạp: "Theo bản thần được biết, nơi cổ thông xuất hiện lần cuối cùng chính là ở hướng này, cách đây năm mươi vạn dặm, các ngươi có thể thử vận may xem sao."
"Thử vận may?" Thanh Nữ sững người: "Ý ngươi là?"
"Ngươi cứ đi đi, nếu có thể tìm được thôn dân cổ thôn thì ngươi sẽ hiểu." Đông Hoàng lắc đầu: "Ta đã thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, gặp lại sau, cô nương."
"Đi." Thanh Nữ đanh mặt, nhìn về phía cổ thôn.