Chương 1485 Đừng kêu ta là tiền bối, gọi ta là người sống sót!
Thanh Nữ, năm mươi vạn dặm quá xa, trên đường tới đó không biết có gặp phải nguy hiểm nào hay không, chúng ta vẫn nên liên lạc với tộc nhân, cùng nhau tới đó thì hơn." Thanh Sơn trầm giọng, Thanh Vân cũng lộ vẻ sầu lo.
"Truyền tin này về, chúng ta qua đó trước." Thanh Nữ bỏ lại một câu rồi nhanh chóng chạy về phương xa.
"Thôi được." Thanh Sơn và Thanh Vân bất đắc dĩ đi theo.
Tuy rằng Thanh Thiên tộc có thể di chuyển trong Hỗn Đỗn, nhưng một khi đụng phải mãnh thú Hỗn Độn thì bọn họ vẫn sẽ gặp nguy hiểm, đây cũng là lý do vì sao họ không muốn đi quá xa.
Không biết đã có bao nhiêu Thanh Thiên tộc vùi thây trong Hỗn Độn một cách lặng lẽ, bọn họ hiểu rất rõ sự đáng sợ của Hỗn Độn, trừ phi đi thành một nhóm, bằng không bình thường sẽ chẳng ai đi đến chỗ quá sâu.
Đối với bọn họ mà nói thì năm mươi vạn dặm không xa lắm, nhưng để đề phòng, bọn họ vẫn phải đi hết mấy canh giờ.
Ba người dõi mắt nhìn xung quanh, Hỗn Độn không thể ngăn cách tầm nhìn của bọn họ, nên rất nhanh sau đó mọi người đã nhìn thấy một căn nhà được làm bằng Hỗn Độn thạch, căn nhà đổ nát tồi tàn, trên tường còn có mấy cái lỗ lớn, mái nhà cũng có một lỗ thủng, giống như là đã từng bị một vật gì đó tấn công.
Grao
Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, mãnh thú Hỗn Độn khuấy động không gian, Hỗn Độn khí cuồn cuộn nổi dậy, một con mãnh thú khổng lồ nhanh chóng lao tới, khí tức hung hãn của nó khiến sắc mặt ba người lạnh căm.
"Mãnh thú Hỗn Độn, Thần Đế đỉnh phong!" Thanh Nữ nặng nề lên tiếng.
Ang
Tiếng rồng ngâm vang lên, một người Hỗn Độn thạch bước ra từ trong căn nhà đá đổ nát, trên tay cầm một thanh thương làm từ Hỗn Độn thạch từ từ bước tới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào mãnh thú, không hề nao núng một chút nào.
"Đã qua lâu như vậy, thế mà các ngươi vẫn chưa chịu thôi..." Ánh mắt của Hỗn Độn thạch hình người âm u, thấp giọng mở miệng.
Grao
Mãnh thú không có linh trí, hoàn toàn không hiểu Hỗn Độn thạch hình người đang nói cái gì, móng vuốt của nó xé rách Hỗn Độn tựa như thần binh lợi khí, ầm ầm lao tới.
Hai mắt của Hỗn Độn thạch hình người bắn ra thần quang, tay nắm chặt cây thương Hỗn Độn thạch trong tay, một cỗ uy áp mạnh mẽ trỗi dậy, người nọ nhún chân, thân ảnh vọt lên phía trước, mũi trường thương hội tụ sát quang: "Vạn Lý Long Đào!"
Thạch thương vừa chuyển động, Hỗn Độn lập tức nứt vỡ, Hỗn Độn thạch long dài vạn trượng xuất hiện, tấn công về phía trước không chút e dè.
Ầm
Hai bên va chạm, thạch long vạn trượng xé nát mãnh thú, máu của mãnh thú tuôn ra xối xả khiến nó kêu gào đau đớn, lợi trảo vung vẩy liên tục, cắn chặt lấy thạch long vạn trượng.
Móng vuốt của mãnh thú rất sắc bén, cho dù thạch long vạn trượng đã có thạch thương củng cố nhưng vẫn không đủ sức chống chọi mà bắt đầu sụp đổ.
"Tổ Long Thương, Vạn Long Thiên!"
Hỗn Độn thạch hình người thét dài một tiếng, cực kỳ vô liêm sỉ mà đổi luôn cả tên tuyệt học của mình, thân ảnh như thiểm điện, bất chợt biến mất, rồi lại thình lình xuất hiện vạn đạo thân ảnh bao vây Hỗn Độn thạch long, hợp lực tấn công.
Keng keng...
Thạch thương và lợi trảo không ngừng va chạm, vạn đạo thân ảnh nhanh chóng biến mất, mãnh thú liên tục lùi về sau, trong cảnh giới Thần Đế đỉnh phong, Long Đế hầu như không sợ ai cả, hắn đã kẹt ở cảnh giới này quá lâu, đã sớm chạm tới giới hạn cao nhất.
Giống như hiện tại, có Hỗn Độn y phụ trợ, còn có cả Hỗn Độn thạch thương, cũng không bị Hỗn Độn hạn chế, nếu bây giờ đối phương là Đạo Cảnh thì hắn vẫn dám nghênh chiến.
Sau khi vạn đạo thân ảnh biến mất, một ít thịt vụn rơi vãi, lợi trảo của hung thú bị chém đứt một mẩu, uy thế hung hãn nhất thời giảm xuống mấy phần.
"Tổ Long Thương, Thiên Long Thiên!"
Hỗn Độn thạch hình người lại gầm lên, Hỗn Độn thạch thương bỗng nhiên hóa thành một con thần long, xé rách Hỗn Độn, lao vọt ra ngoài.
Ầm
Thần long do Hỗn Độn thạch thương hóa thành cực kỳ sắc bén, không thứ gì có thể địch lại, một thương quét qua, chỉ trong nháy mắt đã xuyên thủng mãnh thú, máu của mãnh thú tuôn ra ồ ạt, khí tức của nó dần dần biến mất, cuối cùng mất mạng.
Hỗn Độn thạch hình người phất tay thu thi thể của mãnh thú Hỗn Độn lại, rồi cầm trường thương, chậm rãi đi về phía nhà đá.
"Chờ đã." Ba người Thanh Nữ hoàn hồn, vội vàng mở miệng, tốc độ của người nọ khi giết mãnh thú quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp tiến lên hỗ trợ thì người nọ đã giải quyết xong.
"Các ngươi là ai, sao lại xuất hiện ở chỗ này?" Người nọ cảnh giác, chỉa trường thương mang theo vô vàn sát ý về phía bọn họ.
"Bọn ta tới đây nhờ chỉ dẫn của thần sông Hỗn Độn." Thanh Nữ nhanh chóng giải thích.
"Thần sông Hỗn Độn." Hỗn Độn thạch hình người sửng sốt, thu trường kiếm lại, sau đó không nói thêm gì nữa mà đi về phía nhà đá, rồi quỳ trước căn nhà, dập đầu liên tục.
Ba người Thanh Nữ theo sau, nghi hoặc nhìn người nọ, xong lại nhìn sang căn nhà đá kia, vừa kinh ngạc vừa thắc mắc, căn nhà không lớn lắm, bên trong chỉ có một bức, à không, chỉ có nửa bức tượng được tạc từ Hỗn Độn thạch đầu rồng, thân rồng, còn đằng sau lại không có gì cả, giống như bị người ta đánh bể vậy.
Hỗn Độn thạch kiên cố vô cung, cho dù là Đạo Cảnh cũng chỉ có thể mượn nhờ năng lượng của Đạo Bi để hòa tan từng chút một, còn nửa bức tượng bị bể như thế này thật quá kỳ lạ.
Hơn nữa, tuy rằng bọn họ chưa từng nhìn thấy pho tượng này, nhưng cũng phát hiện giữa hai đầu lông mày trên đầu rồng có một miếng vảy rất bắt mắt, tiếp đó là ba cặp sừng rồng, vả lại số ngón chân cũng nhiều hơn rồng bình thường.
"Tiền bối?" Thấy Hỗn Độn thạch hình người vẫn còn đang dập đầu, Thanh Nữ không kiềm lòng nổi đành kêu lên.
"Đừng kêu ta là tiền bối, gọi ta là người sống sót!" Hỗn Độn thạch hình người thở dài.
"Người sống sót?" Ba người Thanh Nữ kinh ngạc, bọn họ hiểu người sống sót có nghĩa là gì, liên tưởng tới căn nhà đá đổ nát và mãnh thú Hỗn Độn, bọn họ có dự cảm không tốt lắm: "Nơi này chính là cổ thôn Hỗn Độn?"
"Bây giờ là cổ ốc (*) Hỗn Độn."
(*) nhà, phòng ốc
Long Đế xấu hổ, kinh phí không đủ, chỉ có thể bịa chuyện thôi.