Chương 1491 Ma Thần Hỗn Độn là người như vậy sao?
“Một nguyện vọng?”
Ba người Mặc Thiên kinh ngạc, tiếp đó trở nên cực kỳ vui mừng, một nguyện vọng của Ma Thần Hỗn Độn, chuyện này có khác gì nghịch thiên? Quả nhiên quyết định tới đây là một hành động cực kỳ đúng đắn.
“Tìm bình Hỗn Độn thạch trước, chốc nữa ta sẽ mang các ngươi đến cổ thôn Hỗn Độn.” Thanh Nữ nói.
“Được, tới lúc đó chắc chắn bọn ta sẽ chia cho ngươi một phần.” Ba người Mặc Thiên bảo đảm.
Nếu nhận được một nguyện vọng của Ma Thần Hỗn Độn, chắc chắn bọn họ sẽ xin một nguyện vọng vô cùng to lớn, chia cho Thanh Nữ một phần cũng không sao, hơn nữa còn có thể lôi kéo làm quen.
Chuyện người nào thì người nấy hay, bọn họ không thân với Hậu Thổ nương nương, Thông Thiên giáo chủ và Thái Thượng Lão Quân, cho dù bây giờ bọn họ có đạt được một nguyện vọng thì vẫn phải tạo quan hệ với Thanh Thiên tộc, tới lúc đó tổ tiên của mọi người đều là chí giao.
Bốn người tản ra tìm kiêm, Hỗn Độn chấn động tách ra, một dòng sông kỳ lạ chảy lại từ phương xa trông hệt như thiên hà, và tốc độ thì cực kỳ nhanh.
“Đó là hóa thân của thần đèn – thần sông Hỗn Độn.” Thanh Nữ thình lình kêu lên: “Ngăn dòng chảy lại.”
“Được.” Mặc Thiên vội vàng ra tay, hai người còn lại cũng gấp rút chạy qua, thần lực tuôn trào ngăn cản dòng sông.
Ầm
Sóng nước đập vỡ Hỗn Độn, dòng sông kỳ lạ dừng lại, trở nên yên ắng.
“Sau đó thì sao?” Ba người Mặc Thiên thấy dòng chảy đã ngừng lại thì không khỏi hoang mang, ban nãy ngươi cũng không nói rõ bây giờ nên làm cái gì.
Thanh Nữ nghĩ ngợi rồi lấy một phiến đá to ra, thảy vào sông Hỗn Độn.
Bõm
Phiến đá chìm xuống đáy sông, mặt sông gợn sóng, sau đó trở về trạng thái ban đầu.
Dưới sông, Đông Hoàng nhăn nhúm mặt mày, con mẹ nó ngươi tìm đâu ra cái tảng đá rác rưởi này vậy? Hỗn Độn thạch đâu, thả Hỗn Độn thạch xuống đây!
“Thanh Nữ các hạ, ngươi đang làm gì thế, hành động này vô cùng bất kính với thần sông.” Mặc Thiên hơi tức giận, quát lớn một tiếng, lúc này chính là thời cơ thích hợp để lôi kéo quan hệ.
Thanh Nữ không chút biểu cảm nhìn dòng sông, thấy không có động tĩnh gì mới nói: “Bình thường thần sông Hỗn Độn đều đang ngủ say, chỉ khi ném một đồ vật nào đó xuống đây thì mới có thể đánh thức thần sông.”
“Thì ra là vậy, nhưng tại sao bây giờ thần sông vẫn chưa xuất hiện?” Ba người Mặc Thiên nghi hoặc, ban nãy mới vứt một tảng đá to xuống, động tĩnh lớn lắm mà.
“Có lẽ là do phiến đá này quá bình thường.” Hai mắt Thanh Nữ vô thần, nàng đã nhận ra rồi, vị thần sông Hỗn Độn này chẳng có hình tượng Thánh Thần gì hết, ngược lại còn cực kỳ vô liêm sỉ!
“Vứt đồ xuống sông, thần sông Hỗn Độn xuất hiện, chỉ cần thành thật trả lời câu hỏi của thần sông thì có thể nhận được một nguyện vọng.” Thanh Nữ lại lên tiếng.
“Vậy à, để ta xem xem ta có gì không.” Ba người Mặc Thiên vội vàng lấy một ít Hỗn Độn thạch ra rồi bỏ xuống sông, sau đó mong chờ nhìn dòng sông.
Nhưng chờ một hồi lâu vẫn không thấy mặt sông có thay đổi gì, ba người không bình tĩnh nổi nữa: “Chẳng lẽ thần sông coi thường Hỗn Độn thạch?”
“Có lẽ là do thần sông ngủ say quá.” Thanh Nữ không chắc chắn lắm: “Lúc trước ta chỉ cần vứt một cây trâm xuống là đã có thể đánh thức thần sông.”
“Vậy thì ném thêm hai khối nữa.” Ba người Mặc Thiên nhịn đau vứt luôn hai khối Hỗn Độn thạch cuối cùng xuống.
Bõm
Sau khi khối Hỗn Độn thạch cuối cùng vừa rơi xuống, nước sông bắt đầu gợn sóng, Đông Hoàng chắp tay xuất hiện, quanh người lượn lờ khí tức sắc tím dày đặc, sau lưng ẩn hiện tinh không vô tận: “Ồ, Mặc Lân tộc vụng về kia, còn có một tiểu cô nương luôn đánh rơi đồ, các ngươi vừa đánh rơi kim thạch hay ngan thạch.”
“Là Hỗn Độn thạch.” Ba người Mặc Thiên trả lời vô cùng chân thành, tuyệt không có nửa lời gian dối, Thanh Nữ đã nói phải trả lời đúng sự thật.
Sắc mặt Đông Hoàng sượng cứng lại, đã nói là đá bình thường kia mà? Các ngươi còn định đòi lại đồ thật à? Không có thành tâm gì hết, xem Thanh Nữ người ta tốt tới cỡ nào kìa, chỉ nói là đá, chứ chẳng nhắc gì tới hai chữ Hỗn Độn.
Ta đã chuẩn bị sẵn đá bình thường luôn rồi, sao các ngươi có thể nói như thế?
Thanh Nữ oán giận nhìn Đông Hoàng, rõ ràng vị hóa thân của thần đèn này không muốn trả lại, ta bảo các ngươi thành thật, các ngươi liền thành thật đến thế à?
“Mặc Lân tộc thật thành thật, bản thần sẽ trả lại cho các ngươi.” Đông Hoàng chìm xuống đáy sông, chẳng bao lâu đã trở lại, đồng thời cầm một tảng đá trong tay: “Ngươi xem, đây có phải do các ngươi đánh rơi hay không.”
“Cái này là của Thanh Nữ.” Mặc Thiên thành khẩn nói.
“Bản thần cảm thấy thứ các ngươi đánh rơi là cái này mới đúng, ngươi xem đi, bên trên có viết hai chữ Hỗn Độn, chứng tỏ cái này chính là Hỗn Độn thạch.” Đông Hoàng chỉ vào hai ký tự trên phiến đá, sau đó ném cho Mặc Lân tộc: “Làm người thì phải biết thành thật, trả Hỗn Độn thạch cho các ngươi này.”
Ba người Mặc Thiên trợn tròn mắt, ngươi còn giả tạo thêm được nữa không? Khắc hai chữ Hỗn Độn lên thì lập tức trở thành Hỗn Độn thạch?
Bọn họ cũng là người từng vào Nam ra Bắc, lẽ nào lại không nhận ra vị thần sông này muốn làm gì, rõ ràng là muốn nuốt chửng luôn Hỗn Độn thạch của bọn họ!
Thanh Nữ đã nói là phải thành thật cơ mà, bây giờ bọn ta nói thật rồi thì thần sông Hỗn Độn này lại thành thật kiểu này đó hả?
Người này là hóa thân của Ma Thần Hỗn Độn thật à? Mặt dày còn hơn tường thành nữa, bộ Ma Thần Hỗn Độn là người như vậy sao?