Chương 1513 Đột phá Đạo Cảnh
Thiên Đạo không đáp lời mà chỉ nhìn thoáng qua Đạo Bi, sau đó xoay người rời đi.
Không phải nó không muốn lấy sợi căn nguyên này, mà là có cấm chế, năm xưa chính Thanh Thiên Thánh Thần đã hạ cấm chế này xuống, nó cũng không làm gì được.
“Sợi căn nguyên đó quả thật thuộc về ngô, có điều, tại sao nó lại xuất hiện trong Hỗn Độn này?” Thiên Đạo có chút bối rối, nó hoàn toàn không nhớ gì về chuyện này, ở Thần giới ngay cả Đạo Cảnh cũng không có thì làm sao có thể dính dáng gì tới Ma Thần Hỗn Độn – Thanh Thiên Thánh Thần?
Thiên Đạo xé rách Hỗn Độn, trực tiếp tới tìm Giang Thái Huyền đang bế quan: “Tràng chủ.”
“Thiên Đạo, ngươi không ra ngoài Hỗn Độn, đến tìm ta làm gì?” Giang Thái Huyền nghi hoặc, thuận tay ném một viên Hỗn Độn đan vào miệng.
“Tràng chủ, ta muốn biết chuyện trước đây của Ma Thần Hỗn Độn, có thể bảo nhóm Thông Thiên giáo chủ thuật lại cho ta nghe không?” Thiên Đạo mở miệng.
“Thiên Đạo, ngươi ngốc hả?” Giang Thái Huyền giật mình: “Đó là chuyện của chúng ta, đám Thông Thiên giáo chủ không phải Ma Thần Hỗn Độn, ngươi vậy mà lại tin cả chuyện này á?”
Thiên Đạo: “…”
“Bọn họ là Thánh Nhân, là Thánh Nhân ngộ đạo, có thể sánh ngang với Ma Thần Hỗn Độn, còn thân phận Ma Thần Hỗn Độn là bịa ra để lừa sinh linh Hỗn Độn thôi.” Giang Thái Huyền tỏ vẻ kỳ thị: “Sao chuyện này mà ngươi cũng tin thế?”
“Không phải?” Thiên Đạo sững sờ, trước giờ cứ một mực tuyên truyền ba người Hậu Thổ là Ma Thần Hỗn Độn, ngươi cũng đâu có nói thẳng bọn họ là Thánh Nhân ngộ đạo đâu.
Giang Thái Huyền lười để ý tới Thiên Đạo, chuẩn bị tiếp tục bế quan.
“Vậy tràng chủ này, làm thế nào để thành Thánh, ngô không tin chỉ cần có công đức là đủ.” Thiên Đạo lại lên tiếng, Thần giới không có Đạo Cảnh nào, càng đừng nói chi là Thánh Nhân, lúc này Thiên Đạo như nó cũng chả biết xử lý thế nào.
“Bí mật thương mại.” Giang Thái Huyền quả quyết từ chối trả lời, nói ra Hồng Mông Tử Khí, cơ duyên thành Thánh thì có tác dụng gì, các ngươi cũng có tìm được đâu, mà ta lại không lấy ra được.
“Không nói thì thôi, ngô đi kiếm tiền, sắp sửa chứng đạo, có thể kiếm được tiền ở bất cứ đâu.” Thiên Đạo xoay người, không thèm ngó ngàng tới lực cản của Hỗn Độn, trực tiếp nhảy đi mấy chục dặm.
Khóe miệng Giang Thái Huyền giần giật, ngươi kiếm đi, để xem ngươi kiếm được bao lâu.
Giang Thái Huyền tiếp tục bế quan, mấy hôm nay ăn không ít Hỗn Độn đan, chẳng biết phải miêu tả đan điền trong cơ thể như thế nào nữa, tuy rằng đã mở rộng được gấp mấy lần nhưng vẫn không đạt yêu cầu, may mà thể chất đã bắt đầu chống đỡ được một ít năng lượng Hỗn Độn rồi.
Không bao lâu nữa, hắn sẽ sánh ngang với Ma Thần Hỗn Độn, không cần để tâm tới lực cản Hỗn Độn, còn có thể tụ do tung hoành ở trong này.
Phệ Minh bắt đầu bế quan, các tộc khác đua nhau tìm kiếm cổ thôn Hỗn Độn, mà bên trong cổ thôn cũng đã có thêm một căn nhà, người được thờ phụng chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không.
Hỗn Độn thạch sơn đã khai thác xong một nửa, Thôn Phệ tộc không ngừng đưa tin mời Phệ Minh đến, nhưng hắn thẳng thừng từ chối hết toàn bộ, chỉ khai thác được có một chút, chờ chừng nào khai thác được nhiều rồi thì lấy đi luôn một lần.
Có điều, chuyện mà Phệ Minh không ngờ đến chính là đại thống lĩnh làm việc dưới trướng hắn phản bội, mỗi lần lấy được Hỗn Độn thạch thì chạy đi, lúc quay về lại lấy càng nhiều Hỗn Độn thạch, thế là tuy đã khai thác được một nửa Hỗn Độn thạch sơn, song Phệ Minh vẫn chưa lấy đi.
“Bẩm Thiên Vương, lời ta nói là thật, Hỗn Độn thạch sơn đã khai thác được một nửa rồi.” Đại thống lĩnh âm thầm truyền tin, bất đắc dĩ nói: “Toàn bộ đều bị Minh Vương lấy đi hết, ta cũng không ngờ Minh Vương lại không gửi chúng về.”
Chuyện khai thác Hỗn Độn thạch sơn có liên quan tới cả Thôn Phệ tộc, chứ không phải là chuyện của một mình Phệ Minh, giờ Phệ Minh làm như vậy rõ ràng là muốn độc chiếm Hỗn Độn thạch sơn, đại thống lĩnh vẫn chưa sẵn sàng theo Phệ Minh đối đầu với Thôn Phệ tộc.
Phệ Minh chỉ là một Thần Đế đỉnh phong, mà trong Phệ Thôn tộc có tới mười mấy vị, với một tôn Đạo Cảnh nữa, lúc trước Đạo Cảnh bị thương, nên không thể hoàn toàn quản lý trông coi tộc đàn, nhưng khi mọi người đến di tích Ma Thần thì đã lấy được thần dược trị thương, qua mấy ngày nữa là có thể khôi phục.
Phải chọn như thế nào, đại thống lĩnh tự rõ trong lòng.
“Bản vương sẽ qua đó ngay.” Phệ Kình Thiên trầm giọng đáp, sau đó truyền tin tức này đi, rồi dẫn các vị vương khác đến khởi binh hỏi tội.
Bên trong lầu các.
Phệ Minh luyện hóa Hỗn Độn đan, bình cảnh Đạo Cảnh dần thả lỏng, tiếp đó hắn nhớ lại các chiêu thức của Đại Thánh, vốn đã ngộ được sự huyền diệu của Đạo Cảnh từ trước, hiện tại trong tay cũng xuất hiện một luồng đạo ý!
Sau khi nuốt đạo ý vào, thần lực bên trong Phệ Minh trở nên cuồn cuộn hệt như nước sông chảy xiết, một âm thanh điếc tai vang lên, trận pháp bên trong lầu các tỏa sáng, đồng thời chuyển hóa năng lượng Hỗn Độn thành thần lực để hắn hấp thu.
Chuyển hóa năng lượng Hỗn Độn chính là thứ dùng để đảm bảo cho việc tu luyện của các sinh linh trong Hỗn Độn, tuy tốc độ chuyển hóa chậm, nhưng năng lượng Hỗn Độn cường đại, năng lượng sau khi được chuyển hóa cũng không yếu, đủ để bọn họ tu luyện.
“Thiên, Nhân, A Tu La, Súc sinh, Ngạ quỷ, Địa ngục, Thiên ác, Nhân quả…Lục Đạo vô thường, luân hồi vô độ…”
Một giọng nói mơ hồ lúc ẩn lúc hiện vang lên trong đầu Phệ Minh, đầu óc Phệ Minh chấn động, như thể khai thiên lập địa, vô số cơ thể hóa luân hồi, diễn hóa Lục Đạo Luân Hồi, gánh chịu vô vàn tàn hồn cùng diễn hóa ngàn vạn diệu pháp, thống trị Lục Đạo Luân Hồi.
Luồng đạo ý nọ nhanh chóng được luyện hóa, năng lượng Hỗn Độn cũng được tiêu hóa sạch sẽ, một cảnh giới huyền diệu mở lối, bình cảnh vững chãi như núi thường này đã hoàn toàn biến mất, chỉ cần nhẹ nhàng tiến một bước là có thể tấn cấp Đạo Cảnh.
“Đạo Cảnh, đây chính là Đạo Cảnh, không hổ là Hậu Thổ nương nương, Đại Thánh đại năng.”
Giọng nói kỳ ảo biến mất, Phệ Minh mở mắt, sau khi đã bước vào cảnh giới Đạo Cảnh, cơ thể hắn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, mặc kệ là thể chất, huyết mạch hay là thần hồn, tất cả đều cường đại hơn trước đây gấp mười mấy lần!
Hai mắt Phệ Minh lóe lên kim quang, hai luồng đạo ý phức tạp bên trong đang diễn hóa, một bên là Lục Đạo Luân Hồi, chưởng khống vạn vật luân hồi chuyển thế, một bên là chiến đấu như Thần, sát phạt như Ma.