Chương 1514 Mong Phệ Minh tộc huynh không chê
Qua hồi lâu, hai loại đạo ý biến mất, thay vào đó là những gì Phệ Minh hắn lĩnh ngộ được, bởi vì trước đó hắn đã mượn đạo của hai vị đại năng để lĩnh ngộ đạo ý của riêng mình, chẳng qua đạo ý này còn rất yếu ớt.
“Cuối cùng cũng vào Đạo Cảnh rồi.” Trên mặt Phệ Minh xuất hiện ý cười, ngay khi hắn vừa phấn khích thì sắc mặt bất chợt trở nên lạnh lẽo: “Hay cho một Phệ Kình Thiên, không ngờ ngươi lại cả gan dám dẫn người tới đây, có điều các ngươi đã đến muộn rồi, nhờ có cống hiến to lớn, hiện tại bổn tọa đã trở thành Đạo Cảnh!”
Phệ Minh cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp đẩy cửa lần các, sải bước ra ngoài.
“Phệ Minh, ngươi tội đáng muôn…ơ?”
“Đạo Cảnh?”
Bên ngoài lầu các, sắc mặt của sáu tôn Thần Đế đỉnh phong lạnh như băng, đang định mở miệng chất vấn Phệ Minh, nhưng sau khi nhìn thấy Phệ Minh thì lập tức sững sờ.
Mẹ nó, khí tức này, vừa đột phá?
“Sao thế, chư vị đến đây để chúc mừng bổn tọa tấn cấp Đạo Cảnh sao?” Phệ Minh đứng chắp tay, cao ngạo cười lạnh, có bản lĩnh các ngươi động thủ thử xem, ta sẽ trấn áp tất cả các ngươi.
“Không…không thể nào, sao ngươi có thể trở thành Đạo Cảnh?” Phệ Kình Thiên ngây người, không tài nào chấp nhận được chuyện này, hắn và Phệ Minh là đối thủ của nhau, nguyên nhân Phệ Minh bị đuổi tới chỗ này tọa trấn Hỗn Độn thạch sơn, cũng có một phần là do hắn động tay động chân.
Nhưng hiện tại, chỉ mới tọa trấn có mấy ngày mà Phệ Minh đã trở thành Đạo Cảnh rồi?
Nhìn vẻ mặt bối rối không tin của Phệ Kình Thiên, trong lòng Phệ Minh cực kỳ sung sướng, hắn giớ tay điểm một cái, một luồng lưu quang lập tức nổ tung, cơ thể Phệ Kình Thiên chấn động, tức khắc phun ra một búng máu tươi, đồng thời bị đánh bay thẳng ra ngoài.
“Có phải Đạo Cảnh hay không, bây giờ ngươi đã biết rồi chứ? Tộc đệ của ta!” Phệ Minh cười lạnh, khinh thường hỏi.
Đạo Cảnh – lão tổ một phương!
Bất kể là Đạo Cảnh sơ cấp hay Đạo Cảnh đỉnh phong, chỉ cần bước vào cảnh giới này tức là đã trở thành cấp bậc lão tổ, cho dù hiện tại còn có thêm Thánh Nhân, nhưng bọn họ vẫn là lão tổ!
“Sao có thể như thế?” Phệ Kình Thiên vẫn khó lòng tin nổi: “Các chiêu thức của Đại Thánh trong di tích Ma Thần, người nhờ đó mà lĩnh ngộ được Đạo Cảnh?”
“Đúng thế, tộc huynh, sao ngươi có thể tấn cấp Đạo Cảnh?” Năm tôn Thần Đế đỉnh phong khác cũng nhìn sang Phệ Minh, ánh mắt người nào người nấy cũng rực cháy, thiên phú của bọn họ không hơn kém gì nhau, đều đã dừng chân ở cảnh giới Thần Đế đỉnh phong nhiều năm, sau khi xem Đại Thánh hiển lộ võ kỹ trong di tích thì đều có lĩnh ngộ riêng, song vẫn cách Đạo Cảnh rất xa.
Sắc mặt Phệ Minh điềm nhiên, sau khi ăn Hỗn Độn đan, thiên phú của hắn đã cao hơn không ít, tuy lúc Đại Thánh triển võ, hắn cũng lĩnh ngộ được khá nhiều, nhưng hắn vẫn không có tự tin có thể vững bước tiến vào Đạo Cảnh, có điều thời gian hiện tại quá gấp rút, nên hắn chỉ có thể cố gắng trùng kích.
Vả lại Long Đế đã nói Hậu Thổ sẽ giúp, nên hắn càng tự tin hơn hẳn, vốn hắn đã lĩnh ngộ một ít về Đạo Cảnh, nay lại càng hiểu thêm được nhiều điều, đồng thời có thể nhẹ nhàng bước vào cảnh giơi này.
“Khi bổn tọa xem Đại Thái triển lộ võ kỹ đã hiểu sơ về nó, nhưng vẫn không đủ để tấn cấp Đạo Cảnh.” Phệ Minh thờ ơ đáp: “Để có thể dễ dàng bước chân vào Đạo Cảnh, hoàn toàn là vì bổn tọa đã tích được đại công đức, nhận được sự chăm sóc của Hậu Thổ nương nương, được nghe Thánh Nhân giảng đạo, nhờ thế mà đột phá.”
“Đại công đức? Thánh Nhân giảng đạo?” Năm tôn Thần Đế đỉnh phong chấn động, Phệ Kình Thiên cũng sững sờ.
Hiện tại các tộc trong Hỗn Độn đều đang tìm tòi nghiên cứu làm cách nào để dùng sức mạnh chứng đạo, trảm tam thi, và tích công đức, má nó chứ vậy mà ngươi đã giành được đại công đức để tấn thăng Đạo Cảnh?
Hơn nữa còn được Thánh Nhân giảng đạo nữa, công đức này phải lớn tới cỡ nào mới được Thánh Nhân đích thân giảng đạo, nâng người vào cảnh giới Đạo Cảnh?
“Phệ Minh tộc huynh.” Một tôn Thần Đế đỉnh phong cười khan, nịnh nọt nói: “Bọn ta đến đây vì muốn báo rằng Hỗn Độn thạch sơn này thuộc về ngươi, ngươi có thể toàn quyền quyết định.”
“Đúng, toàn quyền làm chủ.” Bốn vị Thần Đế đỉnh phong vội vàng đáp theo.
Phệ Kình Thiên sững người, hắn quét mắt nhìn năm tôn Thần Đế, sau đó lại quay sang Phệ Minh đang điềm nhiên đứng đó, hắn cắn răng, đổi giọng: “Phệ Minh tộc huynh.”
Trong lòng Phệ Minh rất sung sướng, trên mặt lại chẳng thèm tỏ vẻ gì: “Vi huynh vừa đột phá Đạo Cảnh, hao tốn không ít thần dược, gần đây còn muốn rèn thêm vũ khí, nhưng hình như Hỗn Độn thạch này không đủ.”
Ba người Phệ Kình Thiên hiểu ý hắn, song đồng thời lại càng phẫn nộ, ngươi đã chiếm hẳn một tòa Hỗn Độn thạch sơn mà còn thấy không đủ? Ngươi thật quá tham lam, chẳng lẽ ngươi còn muốn rèn vũ khí Thánh Nhân?
Nhưng cho dù Phệ Minh có tham lam tới cỡ nào thì bọn họ chỉ có thể hỏi hắn nếu muốn biết làm cách nào để tích công đức, hiện tại trong số các tộc ở Hỗn Độn, cũng chỉ có Phệ Minh tích được công đức!
“Đã chậm hơn một bước, thì sau này sẽ còn bị bỏ lại phía sau rất xa, nếu các chủng tộc khác cũng biết cách để tích công đức, ha ha.” Phệ Minh nhìn thấy bọn họ trầm mặc bèn cười lạnh một tiếng.
“Đây là một ít thần dược, tộc huynh cứ dùng để củng cố tu vi, còn Hỗn Độn thạch này là quà mừng đột phá mà tộc đệ đã chuẩn bị cho tộc huynh.” Một tôn Thần Đế sảng khoải đưa thần dược và Hỗn Độn thạch.
“Đây là của ta, mong tộc huynh đừng chê.”
“Đây là của ta.”
“Đây là của ta.” Phệ Kình Thiên cắn răng giao thần dược và Hỗn Độn thạch qua, hắn đưa nhiều hơn mọi người một chút, hết cách, ai bảo trước đây hắn và Phệ Minh là đối thủ, không đưa nhiều hơn một chút, lỡ Phệ Minh không chịu nói cho hắn biết thì sao?
“Đa tạ sáu vị tộc đệ.” Phệ Minh cười nói: “Các ngươi đợi một chút, ta sẽ liên hệ với các tộc đệ, tộc huynh khác.”