← Quay lại trang sách

Chương 1524 Thần Ma Hỗn Độn ấu niên

Thần Ma Hỗn Độn ấu niên!

“Cuối cùng cũng đến cảnh giới này.” Giang Thái Huyền kích động đến mức run rẩy cả người, không uổng công mình ăn nhiều Hỗn Độn đan như vậy, hắn nhắm mắt cảm ngộ một lúc, phát hiện tu vi đã thuận lợi đột phá đến Thần Vương trung kỳ.

“Tốn nhiều tiền như thế, vốn dĩ hoàn toàn có thể trở thành Thần Đế.” Giang Thái Huyền bĩu môi, quá trình hắn tu luyện tới Thần Đế không hề gặp bình cảnh, tiền ăn Hỗn Độn đan đủ để hắn trở thành Thần Đế.

“Không nghĩ nữa, đến Hỗn Độn tu luyện.”

Giang Thái Huyền trực tiếp trời đi, sau khi trở thành Ma Thần Hỗn Độn, tuy hấp thu năng lượng Hỗn Độn để tu luyện hơi chậm, nhưng không cần tốn tiền.

Giang Thái Huyền đi thẳng tới cổ thôn Hỗn Độn, ngồi bế quan phía sau thạch ốc, hắn thỏa thích hấp thu năng lượng Hỗn Độn, Hỗn Độn xung quanh dao động, hắn như hóa thành một vòng xoáy, để năng lượng Hỗn Độn nhập thể mà không có chút áp lực nào.

“Tràng chủ đã tiến tới cảnh giới nào thế này?” Long Đế và Tiểu Hàm Hàm trố mắt nhìn, sinh linh Hỗn Độn các tộc cũng kinh hãi nhìn cảnh tượng này.

Cho dù có là hậu duệ của Ma Thần Hỗn Độn thì bọn họ cũng không dám tu luyện bên trong Hỗn Độn mà chỉ có thể chuyển hóa thông qua trận pháp, ngăn cách bản thân với năng lượng Hỗn Độn để bắt đầu tu luyện, nhưng Giang Thái Huyền thì lại thoải mái hấp thu, còn chẳng có chút áp lực nào.

Giang Thái Huyền chậm rãi mở mắt, bình tĩnh nói: “Ngô chính là trưởng thôn cổ thôn Hỗn Độn, đã ăn không ít Hỗn Độn đan, có thể sánh ngang với Ma Thần Hỗn Độn ấu niên, chờ khi nào tu vi của ta tăng lên, ta sẽ trở thành Ma Thần Hỗn Độn chân chính.”

“Sánh ngang Ma Thần Hỗn Độn ấu niên?” Các tộc Hỗn Độn ngơ ngác.

Giang Thái Huyền mỉm cười, không tiếp tục hấp thu năng lượng Hỗn Độn nữa, bên ngoài cơ thể xuất hiện một luồng thanh quang, hắn khẽ phất tay, Hỗn Độn lập tức rách toác, năng lượng Hỗn Độn cuộn trào mãnh liệt.

“Năng lượng thể phách, là năng lượng thể phách thuần túy!”

“Luồng thanh quang đó là gì?”

Chúng sinh linh Hỗn Độn kinh ngạc không thôi, trong lòng càng gấp gáp muốn biết rốt cuộc thể chất của vị trưởng thôn được xưng là sáng ngang với Ma Thần Hỗn Độn này cao tới mức nào.

Chỉ thoáng phất tay một cái là có thể xé rách Hỗn Độn, không sợ năng lượng Hỗn Độn cuộn trào, cho dù là sinh linh Hỗn Độn như bọn họ cũng không sánh bằng hắn, song chuyện này vẫn chưa vượt khỏi tầm hiểu biết của bọn họ.

“Thanh quang này chính là năng lượng do thể phách sinh ra, được rồi, các ngươi bận gì thì bận đi, bản trưởng thôn phải bế quan.” Giang Thái Huyền không nói tiếp nữa mà nhắm mắt tu luyện, tiếp tục hấp thu năng lượng Hỗn Độn.

Sở dĩ hắn tới đây nói nhiều như vậy là vì muốn quảng cáo, nói cho bọn họ biết chỉ cần ăn đủ nhiều Hỗn Độn đan thì thật sự có thể lột xác thành Ma Thần Hỗn Độn, nếu bọn họ không có cơ duyên phản tổ thì chỉ cần ăn nhiều hơn một tí, thế nào cũng sẽ thành công.

Còn về việc có đủ khả năng để ăn hay không thì chẳng liên quan gì tới Giang Thái Huyền, hắn chỉ cần thúc đẩy tiêu dùng là được.

Nhóm Tiểu Hàm Hàm nhìn thoáng qua, cuối cùng dứt khoát gặt bỏ ý nghĩ lột xác thành Ma Thần Hỗn Độn, tràng chủ có tiền để ăn, nhưng bọn họ không có.

Ở Thần giới, một bóng người bay lướt qua, cùng Hậu Thổ xây dựng đạo tràng và luyện chế Tử Tiêu Cung giả.

Thiên Đạo lấy một khối Hỗn Độn thạch ra, rồi khắc bài thơ mà Giang Thái Huyền đã đưa lên, sau đó dùng một ít Hỗn Độn thạch để luyện chế vài trận pháp nhằm che giấu mấy vết tích này.

Hậu Thổ phụ trách bố trí đạo ý Bàn Cổ, Lão Quân và Thông Thiên cũng phụ giúp một tay, sẵn tiện làm thêm một ít nữa, dù sao không có ai trong thế giới này biết đến Bàn Cổ và Hồng Quân, nên chỉ cần vượt qua Đạo Cảnh là được.

“Nơi tam Thánh chứng đạo – Bàn Cổ, Hồng Quân, Thiên Đạo.” Thiên Đạo vô sỉ ghi thêm một câu, làm như vậy mới có thể dễ dàng lừa được bọn họ, chẳng qua chỉ là cách chứng đạo của bản thân nó khá đặc biệt, nên đã thoát khỏi hình người.

Bên trong Hỗn Độn, bởi vì Giang Thái Huyền triển lộ thể phách có thể sánh ngang với Ma Thần ấu niên nên đã dấy nên một đợt sóng lớn, Hỗn Độn đan và công đức đã trở thành mục tiêu theo đuổi của các chủng tộc này.

Thạch ốc Hỗn Độn được xây dựng, Hỗn Độn Nhân Tổ và Yêu Tổ xuất hiện, mọi thứ đã được chuẩn bị xong.

Sinh linh Hỗn Độn các tộc săn tìm tài nguyên, nhóm lão tổ Đạo Cảnh kia hầu như ngày nào cũng tới cổ thôn Hỗn Độn.

“Phó thôn, không biết kết quả chứng đạo của Thiên Đạo đạo nhân ra sao?” Hỏa Minh hỏi.

“Tạm thời vẫn chưa có tin tức.” Long Đế lắc đầu, thấy Hỏa Minh thất vọng mới nói: “Nếu có tin tức, ta sẽ thông báo cho các ngươi biết, chớ sốt ruột.”

“Sao có thể không sốt ruột được chứ?” Phệ Cửu đến, trông rất là lo lắng, như thể hắn mới là người chứng đạo vậy.

Trong lúc mọi người nói chuyện, các Đạo Cảnh khác cũng tìm tới, ai cũng muốn hỏi về chuyện chứng đạo.

Long Đế bĩu môi, mấy tên này rất muốn biết Thiên Đạo có chứng đạo thành công hay không, nếu thành công, thì bọn họ sẽ lập tức chạy đi thỉnh giáo ngay.

“Các ngươi sốt ruột cũng chẳng có tác dụng gì, còn không bằng đi làm thêm một ít công đức, đổi thêm vài đạo ý.” Long Đế nói.

“Tộc nhân của bọn ta đang tìm tài nguyên.” Phệ Cửu lên tiếng, trên mặt hiện lên vẻ chẳng biết phải làm sao: “Nhưng đáng tiếc, mấy chỗ phụ cận đã bị bọn ta lùng sục gần hết rồi, trừ phi đi đến nơi xa hơi, họa may mới có cơ hội tìm được thần dược và Hỗn Độn thạch.”

“Vậy thì đi đi.” Long Đế bảo.

“Đến đó rồi thì có tác dụng gì, cho dù bọn ta có nói ra phương pháp chứng đạo thì chưa chắc đối phương đã tin, trừ phi bọn ta leo được đến trình độ trước khi Thiên Đạo đạo nhân chứng đạo mới có thể khiến người ta tin phục.” Phệ Cửu đáp: “Nếu có một vị Thánh Nhân ra tay chấn nhiếp thì tốt rồi.”

“Phệ Cửu đạo hữu thật biết nói đùa, Thánh Nhân làm gì có thời gian giúp chúng ta.” Các Đạo Cảnh cười khổ.