Chương 1525 Ba phương pháp thành Thánh
“Các ngươi có thể dùng công đức mà.” Long Đế chỉ vào Tiểu Hàm Hàm và nói.
“Khụ, bọn ta không có đủ công đức.” Nhóm Phệ Cửu xấu hổ.
“Công đức không đủ thì có thể gộp chung lại, mời một vị giúp đỡ là được.” Long Đế gợi ý.
“Công đức mà cũng có thể gộp chung để dùng à?” Nhóm Đạo Cảnh ngây người, còn có vụ hùn lại nữa ư?
“Có thể nói công đức này chính là cống hiến của các ngươi đối với cổ thôn, đương nhiên có thể gộp lại, nhưng nếu là công đức mà các ngươi kiếm được từ bên ngoài thì không được.” Long Đế lên tiếng.
Ta làm thế chẳng phải quá lợi cho các ngươi rồi sao, nhìn các ngươi kìa, muốn thần dược không có thần dược, muốn Hỗn Độn thạch thì không có Hỗn Độn thạch, nếu không gom lại dùng chung thì sao các ngươi có thể kiếm được nhiều tài nguyên hơn để tặng cho bọn ta?
“Gộp, gộp lại đi, một ít công đức thế này, sau khi dùng xong chẳng mấy chốc sẽ kiếm lại được ngay.” Nhóm Phệ Cửu đồng thanh.
“Ta giúp ngươi liên lạc.” Tiểu Hàm Hàm truyền âm cho Giang Thái Huyền đang bế quan, nói muốn thuê một vị Thánh Nhân.
“Không thành vấn đề.” Giang Thái Huyền lập tức trả lời, đúng lúc ở đạo tràng vừa xuất hiện thêm một vị, hơn có thể trực tiếp mời người nọ, còn Tôn Hầu Tử thì chắc cũng sắp xuất quan rồi.
“Chúng ta thương lượng xem, ai đi tìm tài nguyên, ai ở đây chờ tin tức chứng đạo của Thiên Đạo đạo nhân.” Phệ Cửu nói.
“Ta ở lại.” Hỏa Minh đáp: “Ta thân với Thiên Đạo đạo nhân nhất.”
“Vậy được, chọn thêm mấy người ở lại nữa, một khi có tin thì nhanh chóng báo với bọn ta, khi trở về bọn ta sẽ chia tài nguyên với các ngươi.” Phệ Cửu lên tiếng.
“Không thành vấn đề.”
Nhóm Đạo Cảnh bàn bạc một phen, cuối cùng quyết định để Phệ Cửu và hai vị Đạo Cảnh khác đi,, ấy người còn lại tọa trấn ở cổ thôn, đồng thời trông chừng các tộc, phòng xảy ra trường hợp đặc biệt, chẳng hạn như mãnh thú Hỗn Độn xuất hiện.
Ầm ầm
Hỗn Độn nứt toác, một bóng người bước ra từ Hỗn Độn, thánh uy mênh mông giáng xuống, các võ giả Đạo Cảnh vừa nhìn thấy lập tức mừng rỡ, rối rít vẫy tay.
“Các ngươi cứ đi thẳng tới đó, đại nhân sẽ đi theo các ngươi, khi nào cần đại nhân ra tay thì trực tiếp hô lên là được.” Tiểu Hàm Hàm nói.
“Đa tạ.” Nhóm Phệ Cửu ngẩng đầu nhìn bóng người mơ hồ trong Hỗn Độn.
Thân trên là con người, nhưng thân dưới lại giống rắn đang lượn vòng trên không trung, không ngừng hấp thu năng lượng Hỗn Độn.
Ba người Phệ Cửu nhanh chóng rời đi, Giang Thái Huyền đang ngồi xếp bằng chợt mở mắt, nhìn thoáng qua thông tin:
Thần Ma Tiên Thiên: Nữ Oa nương nương (Thánh Mẫu, Oa Hoàng)
Ấu niên kỳ: Thần Vương đỉnh phong
Thần công: Hỗn Nguyên Tạo Hóa Kinh
Thần Ma Bất Diệt Thể: Hỗn Nguyên Bất Diệt Thể
Thiên phú: Nhân tộc, Yêu tộc bất diệt, được tăng thêm ngộ đạo và chiến lực, có thiên phú cực mạnh trong đạo Tạo Hóa, con cưng của tạo hóa, có thể kích phát sức mạnh Thiên Đạo khi chiến đấu.
Thần khí: đạo khí Tiên Thiên: Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Hồng Tú Cầu; thần khí Tiên Thiên: Tạo Nhân Tiên (*)... đỉnh cấp...
(*) Roi
“Đại công đức, Nữ Oa.” Giang Thái Huyền lẩm bẩm.
Nghiêm khắc mà nói thì Thánh Nhân ở thời Hồng Hoang đều là Thánh Nhân có công đức, còn Thánh Nhân trảm tam thi, hình như chỉ có Hồng Quân thì phải? Những Thánh Nhân như Lão Quân đều thành Thánh nhờ làm được đại công đức, như lập giáo gì đó, lúc đó ngay cả trảm tam thi cũng chưa trảm xong.
Chỉ riêng Hồng Quân là không phải thế, chuyện trảm tam thi có thể chứng đạo được hay không, thì phải đợi Hồng Quân xuất hiện rồi tính sau.
Giang Thái Huyền không nghĩ nữa, tiếp tục tu luyện, hiện tại tăng tu vi mới là chuyện quan trọng nhất, dù sao bản thân hắn cũng không chọn hai phương pháp này.
Ba người Phệ Cửu đi thẳng tới một tộc đàn, tuy tộc đàn này cách chỗ bọn họ gần nhất, nhưng cũng phải mất một ngày mới tới nơi, đây là một tộc đàn không có tín ngưỡng, do những người này không biết tổ tiên của bản thân là vị Ma Thần nào, nên mới gọi là không có tín ngưỡng.
Mà người không có tín ngưỡng như bọn họ, mới chính là đối tượng tốt nhất.
“Tất Phương Hoa, bạn cũ tới thăm, còn không ra đây đón tiếp à?” Phệ Cửu chủ động lên tiếng, trực tiếp ngự không tới trước một mật thất, hai vị Đạo Cảnh bên cạnh cũng đi theo.
“Thôn Phệ lão Ma, sao lại rãnh rỗi tới chỗ của ta? Không ở lại trong địa bàn quỳ bái lão tổ nhà ngươi, cầu xin lão tổ hiển linh chỉ điểm à?” Tiếng cười vang lên, một nam tử trung niên xuất hiện, song sắc mặt chợt thay đổi: “Ngươi phô trương thế?”
Ngươi tới thăm bằng hữu mà còn phải mang theo hai vị Đạo Cảnh tới à?
“Lão hữu đừng căng thẳng.” Phệ Cửu cười: “Lần này đến tìm ngươi, chủ yếu là để thảo luận về cảnh giới Thánh Nhân.”
“Cảnh giới Thánh Nhân?” Tất Phương Hoa nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Cảnh giới Thánh Nhân là gì?”
“Trên Đạo Cảnh, chính là Thánh Nhân!” Phệ Cửu trầm giọng đáp.
“Trên Đạo Cảnh, Thánh Nhân? Ngươi nghe ai nói? Tổ tiên nhà ngươi hiển linh hả?” Tất Phương Hoa kinh ngạc.
“Nếu tổ tiên nhà ta hiển linh thì ta còn cần ở đây nhiều lời với ngươi à?” Phệ Cửu hừ lạnh: “Cảnh giới Thánh Nhân này được truyền ra từ chính miệng của Ma Thần Hỗn Độn còn sống, và cả cổ thôn Hỗn Độn nữa.”
“Ma Thần Hỗn Độn còn sống?” Tất Phương Hoa bật cười: “Chuyện cười của ngươi chẳng vui gì cả.”
“Chuyện cười? Ếch ngồi đáy giếng như ngươi mới là chuyện cười.” Phệ Cửu điềm nhiên: “Có cần lão hữu này mời một vị Ma Thần Hỗn Độn đến đánh với ngươi một trận, để ngươi tỉnh táo lại không?”
Tất Phương Hoa nhíu mày, hắn không tin, nhưng mà nếu đánh với hắn một trận, đừng nói là Ma Thần Hỗn Độn, dù chỉ là một vị Đạo Cảnh, thì khi đánh nhau ở nơi này cũng sẽ khiến cả Hỗn Độn rúng chuyển.
“Mời Đạo Cảnh các tộc đến, cùng nhau luận đạo để tham ngộ cảnh giới Thánh Nhân, thế nào?” Phệ Minh cười: “Ba phương pháp thành Thánh – dùng sức mạnh chứng đạo, trảm tam thi, và dùng công đức.”