← Quay lại trang sách

Chương 1553 Điều kiện của các hạ tốt như vậy

“Lão Quân đại nhân, sao ngươi lại nhìn trúng thần kiếm này?” Tứ Hoàng không hiểu, thần kiếm này không phải là vật bọn họ cần, là Lão Quân tự muốn đổi.

Lão Quân là Thánh Nhân, tầm mắt cực kỳ cao, có thứ gì mà chưa từng thấy qua, không ngờ lần này lại chủ động dùng một nguyện vọng để đổi lấy thanh kiếm này, không khỏi khiến bọn họ thấy tò mò.

Lão Quân nhìn trường kiếm, xem xét một hồi lâu mới nói: “Thanh kiếm này không phải vật tầm thường, không ngờ lại rơi xuống bước đường này, ngươi liên lạc với Phệ Cửu, bảo hắn đừng làm khó nữ tử kia quá, coi chừng rước tới họa diệt tộc.”

“Họa diệt tộc?” Tứ Hoàng hoảng hốt, vội vàng truyền tin đi.

Sau khi Phệ Cửu nhận được tin cũng giật mình không kém: “Các ngươi nói gì, Lão Quân đích thân dặn dò, không được làm khó? Họa diệt tộc?”

“Không sai, các ngươi tiếp đãi cho tốt đi.” Tứ Hoàng nói.

“Nhưng bây giờ nàng ta đã bị vạn kiếm đâm xuyên rồi, máu còn chưa ngừng chảy luôn đây này.” Phệ Cửu nghệch mặt: “Hay là bọn ta trực tiếp chém luôn nàng ta?”

“Vạn kiếm đâm xuyên?” Tứ Hoàng kinh ngạc, quay sang Lão Quân: “Lão Quân, nữ tử kia đã bị vạn kiếm đâm xuyên rồi, e là không dễ xử lý.”

“Vạn kiếm đâm xuyên không liên quan tới bọn họ, mặc kệ đi, không chết là được.” Lão Quân xua tay.

“Được.” Tứ Hoàng lại truyền tin.

“Lão đạo lưu lại một hóa thân để tọa trấn, chốc nữa sẽ trở lại, các ngươi có thể để ý tới hành tung của bốn người Đạo Minh, sẽ có người tìm bọn họ.” Lão Quân bỏ lại một câu rồi cầm kiếm đi mất.

Tứ Hoàng kinh hãi, rốt cuộc thanh kiếm này có lai lịch gì, lại có thể khiến bản thể của Lão Quân rời đi?

Thôn Phệ tộc.

Phệ Cửu nhận được tin tức của Tứ Hoàng xong, chỉ đành dời nữ tử này qua một bên, may mà kiếm quang chỉ nhằm vào nữ tử chứ không nhằm vào bọn họ.

“Nhìn người ta đi kìa, bị vạn kiếm đâm xuyên cũng không rên một tiếng, ngươi gào cái gì, ngay cả nữ tử cũng không bằng?” Phệ Cửu nhìn Đạo Tam, khinh bỉ quát.

“Đúng vậy, vì để trảm tam thi, nữ tử này đúng là liều mạng mà.” Tất Phương Hoa khen ngợi: “Đạo Tam, hay là ngươi cũng làm thế đi, có thể tìm được nhanh hơn.”

Đạo Minh: “...”

Ta mà làm vậy, không phải tìm được nhanh hơn, mà là chết được nhanh hơn.

Sắc mặt của nữ tử rất bình tĩnh, để mặc kiếm quang đâm tới đâm lui trên người mình, thần huyết chảy ra liên tục, song vẻ mặt của nàng vẫn không hề thay đổi, có điều ánh mắt của nàng càng ngày càng lạnh lẽo, khi nghe thấy Phệ Cửu nhắc tới trảm tam thi, nàng không khỏi nhíu mày.

Trảm tam thi gì, ta đang tu luyện trảm tam thi? Rõ ràng ta đang chịu khổ!

“Đạo Tam à, ngươi cũng đã biết rõ sự vĩ đại của Thánh Nhân rồi, một khi trảm tam thi xong, ngươi sẽ trở thành tồn tại chí cao vô thượng, là thầy của các tộc đàn Hỗn Độn.” Phệ Cửu lại rút ra thêm một thanh kiếm: “Nào, hai tay một lượt.”

“Vượt qua Đạo Cảnh? Thánh Nhân?” Sắc mặt bạch y nữ tử khẽ biến, vẻ lạnh lùng chợt xuất hiện thêm một tia kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc: “Các ngươi đang nói gì thế, trảm tam thi, vượt qua Đạo Cảnh, Thánh Nhân gì chứ?”

“Trảm tam thi chính là, cơ thể con người vốn có ba thi…chỉ cần trảm được tam thi, sau đó tam thi hợp nhất thì sẽ có thể trở thành Thánh Nhân.” Tất Phương Hoa đáp ngay: “Điều kiện của các hạ tốt như vậy, thích hợp để tìm tam thi kia.”

Điều kiện…tốt tới như vậy…

Khóe miệng bạch y nữ tử giần giật, con mẹ nó ta bị vạn kiếm đâm xuyên mà còn điều kiện tốt cái nỗi gì? Điều kiện tốt tới như thế, hay ngươi nhận đi?

“Giúp ta bắt bốn tên kia lại, ta có thể tìm thử xem.” Bạch y nữ tử nói.

“Bọn Đạo Minh?” Tất Phương Hoa nhíu mày, lúc nãy nữ tử này đã thét lên tên của Đạo Minh.

“Đúng, chỉ cần bắt chúng về, ta sẽ phối hợp trảm tam thi với các ngươi.” Bạch y nữ tử lạnh lùng đáp.

“Được.” Phệ Cửu đồng ý, tuy bọn họ chỉ thử tìm hiểu về trảm tam thi, nhưng Đạo Tam đã sắp chém nát cả người rồi mà vẫn không tìm được tam thi, vả lại phần lớn thời gian Đạo Tam còn không chịu phối hợp với bọn họ, nếu có thể kiếm được một người chịu hợp tác thì sẽ tốt hơn.

Hơn nữa, đây còn là người mà tới Lão Quân cũng coi trọng, nói không chừng nàng ta có thể tìm được tam thi.

“Mang ta theo.” Bạch y nữ tử lên tiếng.

“Ngươi thế này, có đi được không?” Tất Phương Hoa nhíu mày.

“Được!” Bạch y nữ tử lạnh lùng đáp, gằn từng chữ một: “Bổn tọa phải giết chết chúng!”

“Được thôi.” Nhóm Phệ Cửu phong bế tu vi của Đạo Tam xong, mới dẫn bạch y nữ tử rời đi.

Nhóm Phệ Cửu liên lạc với tứ Hoàng để hỏi hành tung của bốn người Đạo Minh, sau khi nhận được tin thì lập tức chạy qua.

Máu của bạch y nữa tử vẫn chảy suốt một đường, trông cực kỳ thê thảm, nếu không phải khí tức vẫn còn ổn định thì nhóm Phệ Cửu còn lo rằng có khi nào giây tiếp theo nàng sẽ chầu trời ông bà luôn không.

“Bốn người Đạo Thanh đi theo hướng này, chúng ta sẽ tới nơi ngay thôi.” Phệ Cửu nhìn bạch y nữ tử.

Bạch y nữ tử gật đầu, ánh mắt sắc bén.

Chạy một lúc, mọi người đã nhìn thấy bóng dánh của bốn người kia, trên mặt bạch y nữ tử cũng xuất hiện vẻ vui mừng.

Nhưng mà, sau khi tiến lại gần hơn, vẻ mặt vui mừng của bạch y nữ tử đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt tái nhợt.

“Bọn chúng nhận được một nguyện vọng từ Lão Quân, đã hoàn toàn hồi phục rồi.” Phệ Cửu nói.

“Không sao cả, chúng chỉ có bốn người, chúng ta có nhiều Đạo Cảnh như vậy, trấn áp chúng là chuyện dễ như trở bàn tay.” Tất Phương Hoa tự tin lên tiếng, lúc mọi người tách ra còn có thể trấn áp bọn chúng, huống hồ là bây giờ tất cả tập trung liên thủ.

Bốn người Đạo Minh đi chậm rãi từng chút một như không có mục đích, sau khi quan sát xung quanh, lại quyết định một phương hướng rồi đi về phía đó.