← Quay lại trang sách

Chương 1552 Trao đổi

Một đường thuận lợi không xảy ra bất trắc, hai người trực tiếp xuyên qua vòng xoáy, xuất hiện ở bên ngoài phạm vi của Đạo Đình.

“Đạo Minh, ngươi ra... nàng ta là ai?” Ba người Đạo Thanh tiến lên đón, kinh ngạc nhìn bạch y nữ tử.

Ngươi về đây để trộm thần dược và Hỗn Độn thạch, chứ không phải để trộm người, giờ ngươi dẫn một người ra đây, chúng ta chạy trốn thế nào được?

“Rời khỏi đây trước đã.” Đạo Minh phất tay cuốn lấy ba người, tiếp đó gấp rút chạy đi.

Bạch y nữ tử không nhanh không chậm đi theo sau, mặc kệ Đạo Minh đẩy nhanh tốc độ đến cỡ nào, nàng vẫn theo bên cạnh như trước.

“Được rồi, bây giờ ngươi muốn đi đâu, ta dẫn ngươi đi.” Đạo Minh nhìn sang bạch y nữ tử.

“Giúp các ngươi hoàn thành nhiệm vụ.” Bạch y nữ tử thản nhiên.

“Hoàn thành nhiệm vụ?”

Sắc mặt của ba người Đạo Thanh trở nên kỳ lạ; “Ngươi mời người tới giúp à?”

Đừng đùa nữa được không, ta đã chuẩn bị đào thoát rồi, ngươi còn kéo một người tới, tiếp tục đối đầu với lão tổ các tộc ở Hỗn Độn?

Cho dù ngươi có muốn đối đầu với chúng, ngươi chỉ kéo một người tới thì có tác dụng gì? Ngươi không biết kéo thêm mấy chục người tới à?

“Nhiệm vụ của bọn ta, tự bọn ta làm.” Đạo Minh kiêu căng đáp: “Người của Đạo Đình, trước nay chưa từng mượn sức ai!”

“Sau đó các ngươi lại bị đánh trọng thương, rồi quay về tìm thần dược và Hỗn Độn thạch?” Bạch y nữ tử cười nhạo.

Bốn người Đạo Minh: “...”

Nghe mấy câu ngươi nói, sao tự dưng ta lại muốn bán ngươi đi luôn thế này?

“Nếu ngươi đã muốn giúp bọn ta, bọn ta cũng xin đa tạ ngươi, thực lực của bọn ta quả thật vẫn còn kém, làm phiền.” Đạo Thanh vội cười nói: “Chút nữa đến Thôn Phệ tộc, mong các hạ đại triển thần uy.”

Bạch y nữ tử thản nhiên đáp: “Đạo Cảnh hậu kỳ nho nhỏ, trấn áp dễ như trở bàn tay.”

Ba người Đạo Thanh trợn trắng mắt, nói cứ như ngươi không phải Đạo Cảnh hậu kỳ vậy.

Đạo Minh hiểu ra rồi, Đạo Thanh làm vậy là muốn bán đứng bạch y nữ tử giống như khi bán đứng Đạo Tam, nếu đã như thế thì cứ làm thôi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bán đứng đồng đội.

Dẫn bạch y nữ tử đi thẳng tới Thôn Phệ tộc, bốn người Đạo Minh lên tiếng: “Đằng trước chính là Thôn Phệ tộc, mời các hạ ra tay.”

“Chẳng phải vẫn còn cách trên trăm dặm à, gần hơn tí nữa.” Bạch y nữ tử nói.

“Được.” Bốn người Đạo Minh lại đi thêm một đoạn: “Tới đây thôi, năm mươi dặm, cũng không xa lắm.”

“Lá gan của các ngươi nhỏ như thế à?” Bạch y nữ tử kinh ngạc, Đạo Đình này còn bồi dưỡng ra được bốn tên phế vật như thế?

Bốn người Đạo Minh vừa thẹn vừa giận: “Còn không phải là do thương thế của bọn ta chưa hồi phục, sợ liên lụy tới ngươi sao.”

“Vậy ở đây đợi ta về, nhớ kỹ, nhất định phải đợi ta.” Bạch y nữ tử dặn dò xong, bèn hóa thành một luồng sáng, bay tới Thôn Phệ tộc.

“Thôn Phệ tộc Phệ Cửu ở đâu, theo bổn tọa...”

Bạch y nữ tử bay xuống, một cỗ khí tức lạnh lẽo xuất hiện, bao trùm nơi bế quan, lời còn chưa dứt thì đã sững người nhìn cảnh tượng trước mắt, đây không phải Đạo Tam sao? Sao lại cầm kiếm đâm bản thân? Sao ở đây lại có nhiều Đạo Cảnh như vậy?

“Người của Đạo Đình?” Phệ Cửu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn bạch y nữ tử, nhóm Tất Phương Hoa cũng yên lặng nhìn nàng, đồng thời vận chuyển thần lực trong cơ thể.

“Nếu đã tụ tập hết ở đây, tốt lắm, toàn bộ các ngươi đi theo bổn tọa, thả Đạo Tam ra.” Bạch y nữ tử nói.

“Có thể mang bọn ta đi hay không, thì phải xem bản lĩnh của ngươi.” Phệ Cửu cười lạnh, phất tay: “Động thủ, trấn áp nàng ta.”

“Muốn chết...”

Bạch y nữ tử hừ lạnh, nàng bước lên một bước, bên ngoài cơ thể bỗng xuất hiện vô số kiếm quang, một ít huyết dịch kim sắc chảy ra, ngàn vạn kiếm quang đâm xuyên người, khí tức lạnh lẽo biến mất, quả thật đã trở nên suy yếu trong nháy mắt, nàng gào lên thảm thiết: “Đạo Minh!”

Nhóm Phệ Cửu: “...”

Làm cái trò gì đây hả? Chạy tới chỗ của ta để tự sát?

“Đây là muốn lừa ta?” Phệ Cửu nhíu mày, trầm tư nói: “Nhưng chúng ta đã giết một người của Đạo Đình, giam giữ Đạo Tam, đương nhiên không sợ báo thù, tại sao còn phải làm như vậy?”

“Có phải ngươi đã làm gì nàng ta không, không báo thù được, nên mới muốn chết trước cửa nhà ngươi?”

Sau khi bạch y nữ tử ra tay, bốn người Đạo Minh đã trực tiếp chạy mất, đùa gì thế, đợi đám người kia tới đây bao vây, chắc chắn sẽ rất thảm.

“Thần đèn Hỗn Độn, bọn ta tới trả nợ.”

Chạy được một khoảng xa, Đạo Minh lên tiếng.

Ầm

Hỗn Độn tách ra, Hỗn Độn thạch bình lập tức xuất hiện.

Bốn người Đạo Minh vội vàng ma sát, Thái Thượng Lão Quân hiện thân: “Nhanh như thế đã thu thập được Hỗn Độn thạch với thần dược rồi?”

“Đây.” Đạo Minh đưa ngay thần dược cấp Thần Đế và một tòa Hỗn Độn thạch sơn nhỏ: “Ngươi tự khai thác đi, bọn ta không làm được.”

Lão Quân khẽ gật đầu, ông ta phất tay, trực tiếp lấy mất một khối lớn, ngay khi vừa định rời đi thì đột nhiên chú ý tới thanh trường kiếm trong tay Đạo Minh: “Người trẻ tuổi này, thanh kiếm này có thể đổi lấy một nguyện vọng của bổn tọa, ngươi muốn đổi không?”

“Có thể đổi một nguyện vọng?” Đạo Minh sửng sốt, ba người Đạo Thanh mừng rỡ, rối rít nói: “Đổi, đương nhiên đổi.”

“Các ngươi muốn cái gì?” Thái Thượng Lão Quân cười hỏi.

“Bọn ta muốn thương thế hoàn toàn bình phục.” Đạo Minh suy nghĩ một lúc, rồi nói ra nguyện vọng hợp lý nhất: “Nếu thương thế của bọn ta chưa lành hẳn, một khi bị bọn chúng phát hiện, sẽ không có khả năng phản kháng.”

Ba người Đạo Thanh gật đầu, chỉ có thể vô duyên với đạo ý thôi.

“Theo ý các ngươi.” Lão Quân giơ tay điểm một cái, bốn đạo thanh quang xuất hiện, chui vào cơ thể của bốn người.

Nhất thời, thương thế của bốn người nhanh chóng hồi phục, chỉ trong một thời gian rất ngắn, vết thương đã hoàn toàn bình phục, tu vi Đạo Cảnh hậu kỳ cũng có thể sử dụng tùy thích, không có bất cứ gánh nặng gì.

“Đa tạ thần đèn, thần kiếm đây.” Đạo Minh dâng lên bằng hai tay, cực kỳ cung kính.

Lão Quân gật đầu, sau khi nhận lấy thần kiếm thì bước vào bình Hỗn Độn thạch, trực tiếp rời đi.