Chương 1557 Mưu đồ của Đạo Đình
Bên này hai người đang trò chuyện, thì bên ngoài cổ thôn, bốn người Đạo Minh cũng khai hết không giấu giếm điều gì, dù sao cũng đã định phản bội Đạo Đình rồi, mấy sự tình này cũng không cần giữ bí mật.
“Từ đó tới giờ, các ngươi đều đã bị lừa.”
Đạo Minh chậm rãi nói: “Lão tổ của các ngươi rời đi, không hề liên lạc lại, có phải chỉ khi nào xảy ra họa diệt tộc thì mới có thể liên lạc với bọn họ hay không?”
“Ý ngươi là…” Mấy người Phệ Cửu biến sắc, mặt mày đen sì lại.
“Không có giết lão tổ của các ngươi, chỉ khống chế thôi.” Đạo Minh nặng nề đáp: “Bàn tay Đạo Đình khống chế sinh tử, cho dù bây giờ các ngươi không sao, thì không bao lâu nữa, lão tổ tộc ngươi cũng sẽ truyền tin bảo các ngươi tiến về nơi sâu trong Hỗn Độn.”
“Không cần truyền tin để chứng thật, nếu ngươi làm vậy, chẳng mấy chốc Đạo Đình sẽ tấn công nơi này.” Đạo Thanh cúi đầu, thấp giọng lên tiếng.
“Cái gọi là khu vực sâu trong Hỗn Độn, chính là cạm bẫy do Đạo Đình lập ra?” Tất Phương Hoa lạnh lùng hỏi.
“Đúng, mà cũng không đúng.” Đạo Minh lắc đầu: “Nơi sâu nhất trong Hỗn Độn, ngay cả Đạo Đình cũng không thể tìm tới, chỉ là đào bẫy ngay giữ đường, để tóm lấy lão tổ các ngươi.”
Rốt cuộc ở nơi sâu nhất có cái gì, không ai biết được, có lẽ Đạo Đình đã từng điều tra, nhưng đây không phải là chuyện mà nhóm Đạo Minh có thể biết.
“Tại sao lại muốn khống chế bọn ta, còn không cho Đạo Cảnh đỉnh phong ra đời, chẳng lẽ là do lo lắng bọn ta sẽ gây nguy hại tới sự thống trị của Đạo Đình thật sao?” Phệ Cửu lạnh lùng nói.
“Ta cảm thấy vẫn còn nguyên nhân khác, thực lực của Đạo Đình quá mạnh, có không ít Đạo Cảnh đỉnh phong, cho dù chúng ta có bước vào cảnh giới này thì cũng không uy hiếp được Đạo Đình.” Tất Phương Hoa nhíu mày.
“Nếu các lão tổ đã bị khống chế, chúng hoàn toàn có thể dụ bọn ta qua đó, tại sao lại còn phái các ngươi ra ngoài?” Hỏa Minh nhìn bốn người Đạo Minh.
Chuyện phái bốn người Đạo Minh qua hoàn toàn không cần thiết, chỉ cần mấy vị lão tổ kia lên tiếng lừa gạt một câu, lẽ nào bọn họ lại không phấn khởi chạy qua?
“Chẳng lẽ, Đạo Đình biết sự tồn tại của cổ thôn, biết không thể lừa chúng ta qua đó?” Phệ Cửu thì thào.
“Bọn ta không biết Đạo Đình có biết hay không, cổ thôn này cũng là do các ngươi dẫn bọn ta tới đây nên bọn ta mới biết, bao gồm cả thần sông, thần đèn Hỗn Độn nữa.” Bốn người Đạo Minh thở dài.
Nếu biết trước mấy chuyện này, sao bọn họ lại thảm như vậy được chứ, còn bị thần đèn và thần sông lừa mấy nguyện vọng?
“Không cần suy đoán nữa, bọn chúng đang tìm kiếm những cường giả thế này.” Sương bước tới: “Các ngươi trở về tộc đàn đi, cẩn thận một chút, có khả năng người của Đạo Đình sẽ tới gây phiền phức cho các ngươi.”
“Sương, ngươi đã biết cái gì?” Nhóm Phệ Cửu vội hỏi.
Sương nhíu mày, thở dài đáp: “Đạo Đình sẽ tiên lễ hậu binh, đầu tiên là bày tỏ thành ý mời các ngươi qua đó, nếu các ngươi không đi thì sẽ động thủ, phàm là những ai có thể đánh bại người được Đạo Đình bồi dưỡng, đều sẽ không có kết cục tốt.”
Khóe miệng của Sương nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉa mai, lúc trước, chính nàng cũng có thể dễ dàng trấn áp người Đạo Đình, cuối cùng Đạo Đình lấy lòng, dụ nàng tiến vào Đạo Đình, muốn dung nhập nàng vào thần kiếm, trở thành đạo khí Tiên Thiên.
Lúc đó cũng có một vài lão tổ của các tộc, bọn họ không phải Ma Thần chuyển kiếp, trực tiếp bị trấn áp làm nô lệ, nếu không quy hàng thì chắc chắn sẽ chết.
Nhóm Đạo Minh không biết chuyện này, chỉ nghĩ là mấy vị lão tổ đó chưa chết, nhưng nàng hiểu rõ, phàm là những ai dám phản kháng đều sẽ phải chết, chỉ có người chịu quy hàng mới được sống.
Mà nhóm lão tổ bị đánh bại rồi mang đi cũng giống như bọn họ, chỉ là mấy người này sẽ trực tiếp bị nuôi như nuôi chó vậy.
Ngay cả Đạo Minh mà mấy người này cũng không đánh thắng được, đương nhiên không phải là Ma Thần chuyển kiếm, nên chỉ có thể làm thuộc hạ cho chúng.
“Các ngươi cũng đừng truyền tin tức về Đạo Đình ra ngoài.” Sương lại dặn dò.
Nếu như công bố với bên ngoài, thì những Ma Thần chuyển kiếp kia còn dám lộ mặt không? Đương nhiên là không!
Đạo Đình hệt như một con sói đang ẩn nấp trong bối tối, lặng lẽ quan sát Hỗn Độn, chờ Ma Thần chuyển kiếp trở về, lập tức bắt lại để nâng cao thực lực bản thân.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Sương, nhưng nàng tin chắc rằng, chỉ có nguyên nhân này mới khiến Đạo Đình không tình nguyện lộ mặt, chỉ khi ẩn nấp trong bóng tối mới có thể dễ dàng bắt giữ Ma Thần chuyển kiếp.
Rốt cuộc trước đây đã có bao nhiêu Ma Thần Hỗn Độn ngã xuống, bây giờ có bao nhiêu người chuyển kiếp, và lại có mấy người vẫn luôn sống sót, Sương cũng không biết rõ, nàng chỉ có thể khẳng định một điều, nếu bản thân nàng có thể chuyển kiếp, thì chưa chắc những Ma Thần kia đã bỏ mạng thật.
“Các ngươi về đi, từ hôm nay trở đi, ta sẽ là một trong những thành viên của cổ thôn.” Sương bỏ lại một câu rồi lập tức xoay người rời đi.
“Sương, ngươi nói Đạo Đình lấy lòng, thật sự sẽ đưa lợi ích cho ngươi sao?” Phệ Cửu thình lình hỏi.
“Thật.” Sương dừng bước, nói chắc nịch: “Chỉ có như thế, các ngươi mới bị lừa qua đó.”
“Đi, về thôi.” Phệ Cửu tóm Đạo Minh về Thôn Phệ tộc.
“Đi chung.” Nhóm Tất Phương Hoa cũng kéo ba người Đạo Thanh đi.
“Bỏ bọn ta ra, bọn ta không muốn luyện trảm tam thi.” Bốn người Đạo Minh hoảng loạn, vùng vẫy kịch liệt.
Mấy tên lão tổ này quá hung tàn, bọn họ có thể tưởng tượng được, một khi theo mấy người này trở về, kết cục sẽ thê thảm tới cỡ nào.
Trảm tam thi chỉ là một cách gọi, phương pháp cụ thể còn chưa có, chẳng khác nào lấy bọn họ làm đồ thí nghiệm.
“Yên tâm, sẽ không bắt các ngươi trảm tam thi, chẳng lẽ các ngươi muốn trốn cả đời à? Nếu như bị Đạo Đình phát hiện thì sao? Các ngươi thật sự tin rằng bản thân có khả năng trốn khỏi sự truy sát của Đạo Đình?” Tất Phương Hoa cười lạnh.
Bốn người Đạo Minh trầm mặc, thật ra bọn họ không dám chắc, nhưng bây giờ đã không còn cách nào khác, không chạy thì phải làm gì?