Chương 1578 Bọn ta còn có sư bá?
Mấy người họ bước vào Thiên Đạo Động Thiên, trố mắt nhìn Thiên Đạo: “Sư tôn, bọn ta đã học xong rồi, xin ngài ban cho bọn ta thần thông và đạo pháp mới.”
“Học xong rồi?” Thiên Đạo không biểu tình nhìn bọn họ: “Các ngươi chỉ giữ được Nhất Khí Hóa Tam Thanh trong một khắc, không hề ổn định chút nào mà cũng được coi là học xong? Thuận Thiên Phong Cấm pháp có nhốt được cùng cấp chưa? Có tiêu diệt được Đạo Cảnh đỉnh phong không?”
“Ba hóa thân không tồn tại được trong mười năm tám năm, Phong Cấm pháp không diệt được cùng cấp trong nháy mắt, thế mà các ngươi còn có mặt mũi nói học xong rồi?” Sương tỏ vẻ khinh thường.
Nhóm Đạo Vô Nhai: “...”
Mười năm tám năm? Tiêu diệt cùng cấp trong nháy mắt? Lúc đó mới được xem là học xong? Thật muốn cười vào mặt ngươi.
“Sư tôn, sư cô, mấy thứ này chỉ cần luyện tập nhiều là được.” Đạo Vô Nhai cuống quýt đáp, hiện tại bọn họ chỉ muốn nhanh chóng được học hết tất cả, làm gì có thời gian lề mề, càng không thể bảo bọn họ biểu diễn hết mười năm tám năm để chứng minh phân thân có thể tồn tại trong bao lâu.
“Nếu các ngươi thật sự muốn học thì chỉ sẽ chậm trễ các ngươi, như vầy đi, các ngươi tìm một ít tài nguyên tới đây, vi sư sẽ mời sư bá của các ngươi nhóm lò, luyện Hỗn Độn đan để các ngươi có thể tăng nhanh tốc độ lĩnh ngộ.” Thiên Đạo trầm ngâm một hồi, cuối cùng nói.
“Bọn ta còn có sư bá? Hỗn Độn đan là cái gì?” Mấy người Đạo Vô Nhai kinh ngạc, sư môn này còn có sư bá? Ta còn tưởng chỉ có sư tôn và sư cô.
“Hỗn Độn đan có thể tẩy luyện thể chất, huyết mạch, thần hồn, có Hỗn Độn đan, thiên phú của các ngươi sẽ càng tăng cao, đương nhiên cũng có thể học đạo pháp càng nhanh.” Thiên Đạo bình tĩnh: “Còn sư bá của các ngươi, sau này sẽ giới thiệt cho các ngươi biết.”
“Có cả đan dược thay đổi được thiên phú của bọn ta?” Nhóm Đạo Vô Nhai kinh ngạc, bọn họ đã là Đạo Cảnh hậu kỳ, tuy thiên phú vẫn chưa tới giới hạn cao nhất, nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu, như chuyện sánh ngang với Ma Thần Hỗn Độn gì đó, cũng là sau khi Đạo Vô Nhai nghe giảng đạo xong mới có suy nghĩ này.
“Được rồi, đi luyện tập đi, không có tài nguyên thì đừng nghĩ tới việc học đạo pháp mới, bổn toạ không muốn đạo pháp chính thống của sư môn bị phế vật làm lãng phí.” Thiên Đạo hừ lạnh, đạp tan suy nghĩ muốn học ngay bây giờ của bọn họ.
Nực cười, đưa hết một lần cho các ngươi, sao bọn ta còn kiếm tiền được?
Sau khi rời khỏi Thiên Đạo Động Thiên, một đoàn người lại trở về Thôn Phệ tộc.
Đạo Vô Nhai khách sáo dụ nhóm Phệ Cửu đi, bảo bọn họ giết một con mãnh thú rồi đem về đây.
“Bây giờ cần tài nguyên.”
Sau khi nhóm Phệ Cửu rời đi, Đạo Vô Nhai lập tức lên tiếng, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.
“Bọn ta biết, nhưng đi đâu tìm tài nguyên mới được? Nếu những tộc đàn này giàu có, thì bảo chúng giao nộp cũng được, nhưng mà…”
Sắc mặt Đạo Tam trở nên khó coi, câu tiếp theo không cần nói thêm nữa, mấy tộc đàn này, tộc sau còn nghèo hơn tộc trước, đã đói tới mức không có gì ăn luôn rồi.
“Cả Hỗn Độn này, trừ Đạo Đình, cũng chỉ còn nơi sâu nhất trong Hỗn Độn.” Đạo Vô Nhai bình thản lên tiếng.
“Nơi sâu nhất thì không thể.” Ma Vệ Thần lắc đầu, hệt như quả bóng cao su bị xì, xụi lơ ở một góc: “Đạo Đình, ầy…”
Nơi sâu nhất trong Hỗn Độn là nơi mà ngay cả Đạo Đình cũng chưa đặt chân tới, nếu nói bởi vì khoảng cách quá xa, bọn họ hoàn toàn không tin, bởi vì thời gian tồn tại của Đạo Đình đã kéo dài rất lâu, hoàn toàn có thể đi tới di lui vô số lần, nhưng Đạo Đình từ trước tới nay Đạo Đình vẫn không hề qua đó.
Hoặc là chỗ đó không có giá trị, hoặc là nơi này quá nguy hiểm, Đạo Đình cũng không dám chọc vào.
Tuy chỉ có hai khả năng, nhưng dù là cách nào thì bọn họ cũng không thể giải quyết, nên chỉ đành gạt bỏ ý định đi tới nơi sâu nhất trong Hỗn Độn.
“Chưa chắc Đạo Đình không thể.” Đạo Vô Nhai bình tĩnh mở miệng: “Địa vị của các ngươi không thấp, vả lại chúng ta hoàn toàn có thể đẩy chuyện bắt kẻ trộm qua cho qua mấy lão tổ này, mời bọn họ giúp đỡ cũng cần đưa tài nguyên, ta tin Đạo Đình sẽ hiểu cho chúng ta.”
“Bọn ta đã dùng lý do này rồi.” Đạo Tam thừ người ra, ta vừa mới dùng lý do này để lấy tài nguyên, nếu còn viện cớ này nữa, e là không được.”
Đạo Vô Nhai trầm mặc một hồi, đột nhiên chắp tay nói: “Vậy sư huynh ta chúc chư vị may mắn.”
Nếu các ngươi đã dùng cớ này rồi, vậy thì ta cũng không cần vội vàng trở về, ta phải nói chuyện với mấy lão tổ kia để nhờ bọn họ tìm bạch y nữ tử, còn về chuyện đi bắt, liên quan quái gì tới ta, các ngươi tự nghĩ cách đi.
Trong tay ta vẫn còn tài nguyên, đủ cho ta nghe giảng đạo và học đạo pháp thần thông, sau này lại nghĩ cách khác.
“Đạo Vô Nhai.” Đạo Tam và Ma Thần Vệ vội ngăn lão lại, sầm mặt lên tiếng: “Ngươi có ý gì? Muốn bỏ lại bọn ta, tự đột phá một mình? Có tin bọn ta sẽ lập tức báo cáo với Đạo Đình hay không?”
“Chẳng phải là do ta không có biện pháp nào sao, điều ta có thể làm, chính là sau này khi có đủ năng lực, ta sẽ báo thù cho các ngươi.” Đạo Vô Nhai đáp.
“Ngươi đừng hòng, nếu bọn ta cứ trở về thế này, cũng chưa chắc sẽ chết.” Đạo Tam cười lạnh: “Bọn ta sẽ nói rõ tất cả, ngươi cũng đừng hòng đột phá.”
Đạo Vô Nhai bất đắc dĩ thở dài, thật sự lão cũng không còn cách nào khác.
“Hay là, Đạo Tam đi trộm?” Ma Thần Vệ quay sang Đạo Tam.
“Thôi đừng.” Đạo Tam cười khổ: “Cho dù ta không sợ chết, nhưng cũng đâu thể tự chui đầu vào chỗ chết chứ, từ sau khi thánh vật bị mất, hiện tại Đạo Đình canh phòng nghiêm ngặt, đến cả Đạo Cảnh đỉnh phong cũng không thể trộm tài nguyên ra ngoài.”
“Có lẽ sẽ có cách.” Một vị Ma Thần Vệ nhíu mày: “Ngươi cầm Đạo Lệnh của ta, đi tìm Thần Thập Thất, xin hắn đưa một ít tài nguyên, ta sẽ đưa hắn một phần Ma Thần văn lộ để hắn tham ngộ.”