← Quay lại trang sách

Chương 1579 Thần Thập Thất

“Thần Thập Thất?” Đạo Tam hoang mang.

“Đúng vậy, ta có một miếng ngọc bội, ngươi dùng thứ này để truyền tin, nó sẽ tự liên lạc với Thần Thập Thất.” Ma Thần Vệ bình tĩnh nói: “Ma Thần Vệ dùng chữ ‘Ma’ đã đánh số hiệu, còn đội quân được nhận thần tính kia thì dùng chữ ‘Thần’ để kí hiệu.”

“Thì ra là vậy.” Đạo Tam vỡ lẽ, sau đó lại bắt đầu lo lắng: “Lỡ Thần Thập Thất không đồng ý thì sao?”

“Hắn sẽ đồng ý.” Ma Thần Vệ lạnh lùng đáp: “Hắn nhận được thần tính nhưng lại không có võ đạo Ma Thần, hắn đã muốn được tham ngộ từ lâu nhưng do ta vẫn luôn không chịu.”

“Vậy được, nhưng ngươi đưa cho hắn như thế nào?” Đạo Tam bĩu môi, Ma Thần chiến giáp của ngươi đã bị cướp mất rồi, lấy gì mà đưa cho người ta?

“Ngu ngốc, bây giờ nhử hắn trước, chừng nào lấy được tài nguyên thì nói sau.” Đạo Vô Nhai mắng một câu: “Chỉ cần lấy được tài nguyên, học được đạo pháp thần thông, ai cần để ý tới một tên Thần Thập Thất nữa?”

Đạo Tam cầm Đạo Lệnh tiến vào Đạo Đình, trong lòng hắn cực kỳ ấm ức, hắn đã bái sư rồi mà vẫn bị bọn họ đè đầu cưỡi cổ, chút nữa nhất định phải trừ bớt một phần tài nguyên, đề phòng mấy người đó không chia phần cho hắn.

Đạo Vô Nhai chắp tay cáo từ, lão còn phải đi nghe Thánh Nhân giảng đạo, lão không muốn ngồi đây đợi với Ma Thần Vệ thế này.

Đạo Tam đặt chân tới con đường cổ thần bí, sau đó trực tiếp ngự không đi thẳng vào bên trong Hỗn Độn, đây là phương hướng để đi tới chỗ ở của Ma Thần Vệ, đương nhiên đội quân Ma Thần Vệ này không chỉ có chính người, thật ra ở trong Đạo Đình vẫn còn không ít người khác.

Bình thường Ma Thần Vệ sống ở Hỗn Độn, rất ít khi hiện thân, cũng do chuyện ngoài ý muốn lần này nên Đạo Tam mới có thể tiếp xúc với bọn họ.

Đạo Tam tiến vào Hỗn Độn thạch ốc, sau khi tìm thấy ngọc bội thì trực tiếp truyền tin: “Thần Thập Thất?”

“Ma Bằng, cuối cùng ngươi cũng liên lạc với ta, ngươi đồng ý đưa Ma Thần văn lộ cho ta rồi?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngọc bội, tiếp đó lại trở nên nghi hoặc: “Bây giờ hẳn ngươi phải ở bên ngoài làm nhiệm vụ, sao lại tìm ta làm gì?”

Thần Thập Thất này biết không ít chuyện, Đạo Tam nghĩ thầm, vọi vàng trả lời: “Kẻ trộm quá xảo trá, sau khi bị trọng thương thì đào thoát, nhất thời khó tra được tung tích, cần phải mời các tộc đàn ở Hỗn Độn hỗ trợ, đối phương đòi tài nguyên, nên ta nhớ tới ngươi.”

“Tài nguyên? Ngươi thiếu tài nguyên?” Thần Thập Thất cười lạnh: “Có điều ta cũng không định ép hỏi ngươi, nếu ngươi đã muốn hợp tác, vậy thì đưa đồ cho ta, ta sẽ đưa ngươi tài nguyên.”

“Đưa ta tài nguyên trước, sau khi trở về ta sẽ đưa món đồ đó cho ngươi.” Đạo Tam nói.

“Được, ta sẽ đưa cho ngươi ngay.” Giọng nói lạnh lẽo của Thần Thập Thất không hề chần chờ, lập tức đồng ý.

“Đưa tới trước của là được.” Đạo Tam thở phào nhẹ nhõm, bây giờ hắn chỉ cần đợi đối phương mang đồ tới, sau đó tìm chỗ để thu thập là xong, để đừng tới lúc đó lại ghi thù hắn, bắt hắn gánh tội thay Ma Bằng.

Đạo Tam nhanh chóng tiến vào Hỗn Độn, không qua bao lâu sau, một bóng đen vọt qua, trước cửa Ma Bằng xuất hiện thêm một chiếc nhẫn, tiếp đó hắn lại truyền âm cho Thần Thập Thất: “Đã giao tới.”

Đạo Tam tùy ý đáp một tiếng, rồi trở lại chỗ ở của Ma Bằng, cầm chiếc nhẫn rời đi.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Đạo Tam dễ dàng mở được cửa ra vào, và rời khỏi Đạo Đình, đi thẳng tới Thôn Phệ tộc.

Đằng sau có một bóng đen đang theo sát Đạo Tam, tuy cách nhau không tới trăm mét, nhưng Đạo Tam lại không nhận ra điều gì bất thường, hắn tiếp tục đi về phía Thôn Phệ tộc.

“Lấy được rồi.” Đạo Tam đưa chiếc nhẫn vào Đạo Lệnh cho Ma Bằng, trước đó hắn đã lấy bớt một ít.

Ma Bằng mừng rỡ, cả đám vội vàng chia tài nguyên, đương nhiên cũng không quên công lao của Đạo Tam.

“Làm tốt lắm, bây giờ chúng ta đi tìm sư tôn.” Ma Bằng cất tài nguyên lại, cười nói.

“Đạo Vô Nhai đâu?” Đạo Tam nhíu mày.

“Đi theo mấy lão tổ kia rồi, ai biết lão muốn làm gì.” Ma Bằng thờ ơ: “Phần tài nguyên kia của hắn, bọn ta sẽ giữ lại cho hắn.”

Cách đó không xa, một bóng đen âm thầm quan sát toàn bộ, con ngươi màu vàng cực kì kinh sợ: “Ma Thần chiến giáp đâu? Sư tôn? Không phải tên Ma Bằng này ra ngoài bắt trộm sao, sao lại tự dưng có thêm một sư tôn?”

Bóng đen nhìn mười người nhóm Ma Bằng rời đi, thì thào một câu rồi nhanh chóng theo sau.

Bóng đen đi theo bọn họ, nhìn bọn họ mở cấm chế và đi vào một tiểu thế giới, trong lòng lại càng thêm ngạc nhiên, từ khi nào mà trong Hỗn Độn lại xuất hiện thêm một thế giới nhỏ? Thiên Đạo Động Thiên là nơi nào?

“Bái kiến sư tôn, sư cô.” Nhóm Ma Bằng cung kính.

Bóng đen: “...”

Bái sư thật luôn? Sư cô còn là một Đạo Cảnh hậu kỳ, có phải các ngươi bái lộn người rồi không? Không lo đi bắt kẻ trộm mà lại chạy tới đây bái sư, sao làm việc không có tâm gì hết vậy hả?

“Sư tôn, tài nguyên đây.”

“Sư tôn, đây là tài nguyên của ta.”

“Đây là…”

Bóng đen trợn tròn mắt, tự dưng cảm thấy cực kỳ thốn, con mẹ nó ngươi nói là tìm ta lấy tài nguyên để nhờ mấy lão tổ kia hỗ trợ bắt trộm, bây giờ lại trở tay dâng lên cho sư tôn?

Từ khi nào mà các ngươi còn có sư môn nữa vậy? các ngươi phải đi bắt kẻ trộm mới đúng chứ.

“Tốt lắm, bấy nhiêu tài nguyên, hẳn có thể giúp các ngươi tiến bộ không ít.” Thiên Đạo phất tay, mười sợi đạo ý và mười viên Hỗn Độn đan xuất hiện: “Mỗi người một phần, mấy thứ này là ta mượn sư bá của các ngươi từ trước, nếu các ngươi đã có khả năng tự tìm tài nguyên thì sau này tự lực cánh sinh đi, vi sư cũng không cần phải xuống nước với người ta.”

Nhóm Đạo Tam: “…”

Hay là ngươi cứ tiếp tục mặt dày như thế đi? Khó khăn lắm bọn ta mới kiếm được đống tài nguyên này chứ bộ.

Sớm biết sư tôn đã mượn sẵn thì bọn ta cũng đâu cần liều mạng gom góp tài nguyên như vậy.