Chương 1585 Mua rồi hối hận một lúc, bỏ lỡ hối hận cả đời
“Lần sau có thần thông mới, không được để lộ, trực tiếp tìm bổn tọa.” Trần đại nhân nghiêm giọng: “Nếu ngươi cứ làm thế, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác phát hiện, tới lúc đó bổn tọa cũng không bảo vệ được ngươi.”
“Dạ, đại nhân.” Trong lòng Thần Thập Thất thầm run lên, vốn hắn cho rằng có thể leo lên được cành cao là Trần đại nhân thì không cần lo lắng gì nữa hết, nhưng một câu này đã khiến hắn hiểu ra, Đạo Đình không phải là Đạo Đình của Trần đại nhân, y cũng chỉ là một người trong số đó!
Nhớ tới lời của đám Ma Bằng, còn có ý tưởng của mấy người Phệ Cửu, Thần Thập Thất thầm suy tính liệu có nên nói ra hay không.
Trần đại nhân thấy hắn nhíu mày trầm tư, hoàn toàn không coi lời nói của hắn ra gì, sắc mặt hơi sầm xuống: “Ngươi đang nghĩ gì?”
“Đại nhân, nhờ có sự quan tâm của đại nhân, Thập Thất mới có được ngày hôm nay.” Thần Thập Thất chắp tay, cung kính lên tiếng: “Nhưng mà đại nhân, thật sự không truyền đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm này ra ngoài hay sao? Nếu đại nhân lấy đạo pháp này ra lung lạc lòng người, chắc chắn các võ giả thần tính sẽ trung thành với đại nhân.”
Trần đại nhân nghe vậy, không khỏi trầm ngâm, sau đó đột nhiên hỏi: “Ngươi đã tiếp nhận thần tính, hiện tại thần tính lại sáng tạo thêm một thần thông, là thần tính đã khống chế ngươi?”
“Thuộc hạ không biết.” Thần Thập Thất lắc đầu, quả thật thần tính này có thể ảnh hưởng tới thần trí, nhưng đây lại không phải công pháp do thần tính làm ra.
“Ngươi nghĩ sao về cảnh giới trên Đạo Cảnh?” Trần đại nhân thình lình lên tiếng.
“Trên Đạo Cảnh, chính là…chính là tồn tại vô thượng, chỉ có Ma Thần mới có thể chạm tới, thuộc hạ không dám dò xét.” Thần Thập Thất mở miệng, suýt nữa đã lỡ miệng nói ra hết, trong lòng hắn đang căng thẳng cực kỳ.
“Ngươi ngập ngừng.” Trần đại nhân lạnh lùng nói: “Nói thật cho ta biết, nếu khiến bổn tọa hài lòng, bổn tọa sẽ trọng thưởng.”
“Dạ, đại nhân.” Thần Thập Thất biết bản thân không giấu giếm được nữa, chỉ đành khai ra hết: “Trên Đạo Cảnh chính là Thánh Nhân chí tôn, cũng được xưng là Hỗn Nguyên Đại Đạo, có ba cách để chứng đạo thành Thánh, lần lượt là…”
Trong lúc Thần Thập Thất trả lời, Trần đại nhân cũng nhìn chằm chằm vào hắn, thần tính quả là bất phàm, chẳng lẽ vẫn còn sót lại võ đạo do Ma Thần truyền thừa?
Thật ra Trần đại nhân cũng không hiểu rõ thần tính lắm, nghe tới ba cách chứng đạo, hắn cũng không biết là thật hay giả, mà mấy lão già kia cũng không nói cho hắn biết chuyện gì về cảnh giới trên Đạo Cảnh.
“Ba cách thành Thánh này, có bao nhiêu phần là thật?” Trần đại nhân hỏi.
“Thuộc hạ cũng không biết, chỉ là đột nhiên lĩnh ngộ được tin tức xuất hiện trong đầu.” Trên mặt Thần Thập Thất hiện lên vẻ hoang mang: “Còn về thật giả, thuộc hạ không dám đảm bảo.”
Đột nhiên lĩnh ngộ?
Chắc chắn đây là tác dụng của thần tính, Trần đại nhân nghĩ thầm: “Có thể truyền Thuận Thiên Phong Cấm ra ngoài, nhưng nhất định phải là ngươi tin tưởng được, bằng không, một khi bạo phát, hẳn ngươi tự biết kết cục của ngươi.”
“Thuộc hạ hiểu rõ.” Thần Thập Thất mừng rỡ, vội đáp.
“Ừ.” Trần đại nhân gật đầu, do dự trong chốc lát mới nói: “Ngươi có biết ở bên chỗ lão tam, có ai muốn được lão tam coi trọng nhất không?”
Lão tam?
Trong đầu Thần Thập Thất hiện lên một người, chính là một vị đại nhân đứng đầu đám Đạo Tam, cũng là nhân vật quan trọng: “Là Đạo Nhất.”
Hầu hết bọn họ đều biết rõ chuyện này, bởi vì bọn họ đều là người muốn tranh, mà bọn họ cũng không thể không tranh giành, chỉ có tranh, mới có thể nhận được tài nguyên càng tốt, sau này nếu có chỗ tốt cũng sẽ là người đầu tiên được hưởng.
“Bổn tọa hỏi người muốn nhất, chứ không phải người đang được xem trọng nhất.” Trần đại nhân lạnh giọng.
“Đạo Thất.” Thần Thập Thất vội đáp, trong lòng lại bối rối, hỏi cái này để làm gì?
Trần đại nhân bảo hắn ra ngoài, sau đó tự mình tới tìm Đạo Thất, không biết từ lúc nào, trong tay hắn đã xuất hiện thêm một cuốn cổ tịch - đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm.
Thần Thập Thất cũng mời mấy vị võ giả thần tính tới, mấy người này đều được coi là người có quan hệ tốt nhất với hắn, cộng thêm việc nhắc tới Trần đại nhân, xác suất xảy ra chuyện cực kỳ nhỏ, mà bản thân cũng có thể nhận được tài nguyên của bọn họ.
Không sai, chính là đưa Thuận Thiên Phong Cấm cho bọn họ, sau đó lại lừa gạt thêm vài câu, không lo không lấy được tài nguyên.
“Chờ sau khi lấy được tài nguyên, thì đổi thành đạo pháp thần thông mới để tăng thực lực.” Thần Thập Thất thầm nhủ.
“Lục ca, mua đạo pháp không?” Thần Thập Thất cẩn thận bước vào một gian thạch ốc, lén lút lấy một quyển sách ra.
“Đạo pháp?” Thần Lục ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Thần Thập Thất, không khỏi trở nên kinh ngạc: “Ngươi sáng tạo ra?”
“Đúng vậy, mua thì hối hận một lúc, bỏ lỡ hối hận một đời.” mua thì hối hận một lúc, bỏ lỡ hối hận một đời thấp giọng đáp.
“Mua rồi hối hận một lúc, bỏ lỡ hối hận cả đời?”
Thần Lục ngạc nhiên, cười phá lên: “Được, ngươi muốn cái gì thì ta dùng cái đó để mua? Dùng vật đổi vật?”
“Tài nguyên, ta chỉ muốn tài nguyên.” Thần Thập Thất đáp.
“Cho ngươi, đưa ta đạo pháp.” Thần Lục phất tay, hào phóng lấy tài nguyên ra.
Thần Thập Thất liếc mắt nhìn, bấy nhiêu đây tài nguyên chưa phải là toàn bộ tài sản của Thần Lục, nhưng hắn không gấp, chỉ cần mua xong bản đạp pháp này, chắc chắn Thần Lục sẽ chạy không thoát, mà còn sảng khoái đưa tài nguyên cho hắn.
“Đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm?” Thần Lục tò mò, hắn không thèm để ý tới Thần Thập Thất vẫn còn ở đây, đã trực tiếp bắt đầu tham ngộ.
Một khắc sau, sắc mặt Thần Lục tái xanh, ánh mắt trở nên lành lạnh đáng sợ: “Thật sự là do ngươi sáng tạo ra?”
“Lục ca đã nhận ra rồi?” Thần Thập Thất mỉm cười: “Sinh tử bị nắm giữ trong tay Đạo Đình, chẳng phải đã sớm lường trước được chuyện này rồi sao?”
Thần Lục buồn bực nói: “Đôi khi vờ làm kẻ hồ đồ cũng tốt.”
Quả thật là mua rồi hối hận một lúc, bỏ lỡ hối hận cả đời.