Chương 1587 Ta chiến đấu cả đời, chỉ vì để sinh tồn!
“Hỗn Độn chưa phân tách, thiên địa hỗn loạn, không gian mờ mịt không ai hay, từ khi Bàn Cổ phá Hồng Mông, ‘thanh’ - ‘trọc’ (*) chia tách...”
(*) Thanh: trong sạch; trọc: vẩn đục
Trong lời nói của Tôn Hầu Tử ẩn chứa đạo âm, Hỗn Độn trên đầu chấn động, hiển hóa ra một thế giới huyền ảo, trên Hoa Quả Sơn có một khối tiên thạch, tập hợp tinh hoa nhật nguyệt, hấp thu linh khí vô tận, rồi chợt một thạch hầu nhảy ra.
Thạch hầu vượt muôn ngàn trùng khó khăn gian khổ, học được thuật trường sinh bất lão, đạo pháp thần thông đỉnh cấp, sau đó trở về Hoa Quả Sơn làm sơn đại vương, tiếp đó lên trời làm quan, phản lại Thiên Đình.
Mười vạn thiên binh thiên tướng, tiên thần cường đại, đại thần thông đỉnh cấp và Thánh Nhân của Thiên Đình lần lượt xuất hiện, họ thao túng chúng sinh, điều khiển vạn vật.
Lúc này, hầu tử trong cảnh tưởng mà bọn họ quan sát đang một mình đối mặt với cả thế giới, hầu tử dùng một cây gậy Kim Cô, một bộ chiến giáp cuồng chiến tiên thần, đánh vào Lăng Tiêu Bảo Điện, tiêu diệt vô số tiên thần, hầu tử gầm lên một tiếng khiến người hoảng sợ: “Nếu Thiên chọc ta, ta đánh nát Thiên, Địa gò bó ta, ta giẫm nát Địa, khi ta có được cơ thể tự do, còn kẻ nào dám cao cao tại thượng?”
Ầm
Người của Đạo Đình và nhóm lão tổ Phệ Cửu run rẩy toàn thân, da đầu tê dại, máu chảy trong người sôi sùng sục, chỉ muốn được gầm lên thành tiếng như thế.
Khi ta có được cơ thể tự do, còn kẻ nào dám cao cao tại thượng?
Đạo Đình dựa vào đâu mà có thể chi phối vận mệnh của bọn họ?
Bọn họ cũng giống như hầu tử trong cảnh tưởng ban nãy, bị Đạo Đình đùa bỡn, bị tiên thần điều khiển, thao túng sống chết, hệt như một món đồ chơi!
Cảnh tượng nọ vẫn còn đang tiếp tục, hầu tử vừa gầm lên một câu tràn đầy khí phách bị một tôn Phật trấn áp, thoắt cái đã trấn áp năm trăm năm, thậm chí Thánh Nhân còn chẳng cần ra tay.
Cuối cùng khi lên đường đến Tây Thiên thỉnh kinh, hầu tử mang theo vòng Kim Cô trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, dường như hầu tử đã gột bỏ hết những kiêu căng ban đầu, trở nên cực kỳ nghe lời, sau cùng trở thành hộ pháp Phật giáo, Đấu Chiến Thắng Phật.
Nhiệt huyết của mọi người lập tức nguội lạnh, bọn họ nhìn hầu tử mà cảm thấy đồng cảm vô cùng, hầu tử đeo vòng Kim Cô, còn bọn họ bị hạ cấm chế, vận mệnh giống nhau biết bao.
Hầu tử đại náo Thiên Cung, trước đây bọn họ cũng từng tung hoành khắp Hỗn Độn, hầu tử bị Phật trấn áp, bọn họ cũng bị Đạo Đình trấn áp.
Nhìn hầu tử sau khi trở thành Đấu Chiến Thắng Phật thì không còn sự kiêu căng và khí phách trước kia nữa, mà chỉ còn lại sự nghe lời và ngoan ngoãn, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy bi ai, phản kháng không lại, làm sao có thể kiêu căng được, chỉ có thể phục tùng nghe lời, bảo vệ mạng nhỏ của mình.
“Chẳng lẽ, bản thân ta cũng phải giống như hầu tử đó, làm một con chó mãi hay sao?” Mọi người thầm run, nơi sâu nhất dưới đáy lòng như có thứ gì đó chực xông ra ngoài.
Lúc này, cảnh tượng đột nhiên thay đổi, Tôn Hầu Tử làm Đấu Chiến Thắng Phật trong năm trăm năm, sau đó lại trở về nơi hầu tử đã bái sư học nghệ, khi đó sư tôn đã biến mất, hầu tử trả lại tất cả đạo pháp, quay về Hoa Quả Sơn và hóa thành tiên thạch.
Chư thần cũng không để ý tới hầu tử đã hóa thành thạch sơn kia, dường như đã quên mất đối phương, tam giới yên bình ngàn năm, thạch sơn lại tiếp tục nứt ra, một hầu tử bay ra ngoài, muốn đi bái sư học nghệ.
Mọi người đang nghe giảng đạo khó hiểu, chẳng lẽ lại muốn quậy thêm một lần nữa? Tái hiện lại câu chuyện này?
Hầu tử lại đến nơi mà trước đây đã học nghệ, rồi lại đánh tới Thiên Đình, và lại trở thành Đấu Chiến Thắng Phật.
Trong vô sô lần tái hiện cảnh tượng đó, vô số lần luân hồi, con đường của hầu tử vẫn không thay đổi, vận mệnh cũng không thay đổi, tất cả những chuyện này trông giống như một lần tập dượt kết thúc, không có chút khác biệt nào.
Chư thần ngày càng không hiểu nổi, chẳng lẽ cảnh tượng này muốn nói cho bọn họ biết, bọn họ sẽ không bao giờ thay đổi được vận mệnh, bọn họ sẽ bị Đạo Đình khống chế mãi mãi?
Tới tận lần thứ chứ, hầu tử vẫn trở thành Đấu Chiến Thắng Phật, buông bỏ hết tất cả tu vi, ngay khi mọi người cho rằng hầu tử sẽ hóa thành tiên thạch và bắt đầu lại từ đầu thì thấy hầu tử ngồi xếp bằng xuống chỗ đã sinh ra mình.
“Chỉ muốn trở mình, sẽ không thể trở mình thành công, muốn thành Thánh, thì phải khiên chư thánh tan thành may khói.”
“Ta hỏi ngươi, ta không cha không mẹ, không có ai yêu thương, lúc đó, các ngươi đã cho ta thay đổi cuộc đời chưa?... Khi ta và các con săn bắt trồng trọt tự cung tự cấp, các ngươi lại phái người tới trói buộc tính mạng của ta, các ngươi đã cho ta thay đổi đời mình chưa?”
“...”
“Ta chiến đấu cả đời, chỉ vì để sinh tồn!”
Hầu tử đang ngồi dưới đất không có chút tu vi đạo pháp nào, nhưng lại phát ra tiếng rống làm chấn động cả tam giới, sự kiêu căng ban đầu đã quay trở lại, thể phách không có tu vi bộc phát một cỗ năng lượng mới, đạo chiến đấu chỉ thuộc về hầu tử.
Hầu tử đánh thẳng tới Thiên Đình, phá nát linh sơn, tiêu diệt Diêm Vương, đối đầu với Thánh Nhân, giẫm đạp tiên thần, trở thành Thánh Nhân vô thượng!
Các Thánh Nhân đồng loạt ngã xuống, mà đương nhiên những Thánh Nhân này đều được bịa ra, nếu dám dùng mấy người Lão Quân thì ngay cả Nữ Oa cũng phải ra ngoài đánh hắn.
“Chiến đấu cả đời, chỉ vì để sinh tồn! Chúng ta, cũng là vì sinh tồn!”
Người của Đạo Đình cảm nhận được rõ ràng nhất, tiếp đó là các lão tổ Phệ Cửu, tuy trong người bọn họ không có cấm chế, nhưng lão tổ của bọn họ thì sao? Tộc đàn ở Hỗn Độn có khác gì đang bị cầm tù đâu?
“Thần thông Đấu Chiến của các ngươi được truyền lại từ bổn tọa, thứ các ngươi nhìn thấy, chính là cuộc đời của bổn tọa.” Tôn Hầu Tử nhe răng cười lạnh: “Giảng đạo kết thúc, lần sau tiếp tục.”
Dứt lời, Tôn Hầu Tử trực tiếp mang Giang Thái Huyền rời đi, không thèm để ý tới mọi người vẫn còn ngơ ngác.