Chương 1594 Thanh kiếm đầu tiên
Thôn Phệ tộc.
Thần Thập Thất vừa nhận được tin không lập tức chạy về Đạo Đình ngay, hắn phải lấy được Tru Tiên Kiếm trước, sau đó mới đi lừa Trần đại nhân.
Không bao lâu sau, Đạo Vô Nhai đã nhận được tin của Thiên Đạo, lão phấn khích đứng lên: “Sư tôn bảo chúng ta qua đó để lấy Tru Tiên Tứ Kiếm.
“Được.” Thần Thập Thất vội vàng đứng dậy: “Chúng ta mau tới đó lấy Tru Tiên Tứ Kiếm.”
Mọi người chạy tới Thiên Đạo Động Thiên, nhóm Phệ Cửu cũng đi cùng, bọn họ cũng muốn xem thử, rốt cuộc Tru Tiên Tứ Kiếm mà không hội tụ đủ bốn Thánh Nhân thì không phá vỡ được có uy năng tới cỡ nào.
Ầm
Vừa bước vào tiểu thế giới, sát khí ngút trời đã xông tới, vô số văn lộ thần bí xuất hiện giữa không trung, hư không chấn động, không ngừng bị hủy diệt rồi lại phục hồi, sát khí ngút trời, sắc mặt nhóm Phệ Cửu tối sầm lại, bọn họ vội vàng lui về sau.
Bốn thanh cổ kiếm tản ra sát khí không dứt, chúng sừng sững ở đó hệt như một ngọn núi thần, thế giới nhỏ này không thể chịu được uy năng của cổ kiếm.
“Đây, đây là Tru Tiên Tứ Kiếm?” Thần Thập Thất nuốt nước bọt, hoảng sợ không thôi, chỉ là kiếm uy mà bọn họ đã chịu không nổi, một khi sử dụng, sẽ còn đáng sợ tới mức nào?
“Không sai, đây chính là Tru Tiên Tứ Kiếm.” Thiên Đạo và Sương bước tới, Thiên Đạo đã từng nhìn thấy Tru Tiên Tứ Kiếm, nhưng đây lại là lần đầu tiên Sương nhìn thấy, nên nàng cũng vô cùng kinh hãi.
“Bái kiến sư tôn.” Nhóm Đạo Vô Nhai rất kính cẩn.
“Các ngươi mang đi đi.” Thiên Đạo xua tay, nói xong thì chuẩn bị rời đi.
“Sư tôn, bọn ta mang đi như thế nào?” Đạo Vô Nhai vội cản Thiên Đạo lại: “Sư tôn, mong ngươi hỗ trợ.”
Sao bọn ta mang bốn thanh cổ kiếm này đi được? Bọn ta không chịu nổi!
Thiên Đạo phất tay, bốn thanh Tru Tiên Kiếm chấn động, tiếp đó nhanh chóng thu nhỏ lại khoảng còn ba thước: “Đây là thuật sử dụng Tứ Kiếm, các ngươi cầm đi.”
“Đa tạ sư tôn.” Nhóm Đạo Vô Nhai nắm chặt Tru Tiên Tứ Kiếm, cuối cùng nỗi lo trong lòng cũng được dằn lại.
“Thiên Đạo đại nhân, phó thôn từng nói một câu, không biết ý của nó là gì.” Phệ Cửu nhíu mày, thấp giọng nói: “Thời kỳ dậy thì nhảm nhí đã qua, có thể quẩy, câu này nghĩ là sao?”
Thiên Đạo: “…”
Con mẹ nó sao ta biết? Đợi ta đi hỏi đã.
“Cáo từ.” Nhóm Thần Thập Thất rời đi, Phệ Cửu không nhận được đáp án, chỉ đành đi theo bọn họ.
“Chúng ta mang một thanh về trước, đổi được thêm một phần tài nguyên rồi tính tiếp.” Thần Thập Thất nói, lỡ mang hết toàn bộ về, rồi Trần đại nhân quyết định tạo phản ngay thì sao, bọn họ không có đủ tài nguyên, chết là cái chắc.
Thần Thập Thất để lại ba thanh kiếm, mang một thanh Tru Tiên Kiếm rời đi, may mà chữ trên kiếm không phải thần văn mà bọn họ biết, nên không cần lo lắng Trần đại nhân sẽ phát hiện ra đây là Tru Tiên chứ không phải Tru Thần.
Thần Thập Thất trở về Đạo Đình, sau đó đi thẳng tới thạch ốc, dung hợp lại với phân thân, ngay khi hắn định đi tìm Trần đại nhân thì cửa thạch ốc đã bị mở toang, Trần đại nhân lạnh mặt đứng trước cửa.
“Đại nhân.” Thần Thập Thất biến sắc.
“Thuật phân thân, không tệ nhỉ.” Trần đại nhân lạnh lùng nói.
“Đại nhân, thuộc hạ…”
“Không cần giải thích, tìm được vật đó rồi?” Trần đại nhân thản nhiên.
“Đã tìm được một thanh trong số đó, ba thanh còn lại vẫn đang tiếp tục lùng sục.” Thần Thập Thất cung kính đáp, tiếp đó lấy Tru Tiên Kiếm ra, dâng lên bằng hai tay: “Đại nhân, đây là Tru Thần Kiếm, uy năng của nó đã bị ẩn giấu.”
“Được.” Ánh mắt lạnh như băng của Trần đại nhân dịu lại, thay vào đó là vẻ kích động: “Kiếm này có uy năng tới mức đó thật ư?”
“Đại nhân, nếu ngài muốn thử, có thể ra khỏi Đạo Đình để thử, uy năng của Tru Thần Kiếm quá mạnh, sẽ dễ kinh động tới người khác.” Thần Thập Thất vội nói, lại lấy ra công pháp điều khiển kiếm: “Đây là công pháp điều khiển Tru Thần Kiếm.”
“Có tin tức gì của ba thanh còn lại chưa?” Trần đại nhân thu kiếm lại, thờ ơ hỏi.
“Đã có rồi, nhưng đám lão tổ kia lòng tham không đáy, thật quá đáng ghét.” Thần Thập Thất phẫn nộ.
“Không sao, tham thì tham, Đạo Đình vẫn còn tài nguyên.” Trần đại nhân vừa lấy được Tru Tiên Kiếm, tâm trạng đang tốt cực kỳ, hắn phất tay, lại đưa một đống tài nguyên sang: “Ngươi có thể rời khỏi Đạo Đình, nhưng nhớ phải bẩm báo lại với bổn tọa.”
“Dạ, đại nhân.” Thần Thập Thất cung kính hành lễ, dừng một lúc mới dè dặt hỏi: “Đại nhân, không biết có thể tha cho những lão tổ tộc đàn trong Đạo Đình một mạng hay không?”
“Là điều kiện các lão tổ ở Hỗn Độn đề cập với ngươi?” Trần đại nhân bình tĩnh đáp.
“Vâng, chỉ như vậy, bọn họ mới tiếp tục tìm Tru Thần Kiếm cho chúng ta.” Thần Thập Thất cười khổ.
“Không biết hạ cấm chế cho bọn chúng?” Trần đại nhân nhíu mày.
“Đại nhân, bọn họ tặng cho ta một câu.”
“Câu gì?”
“Đợi ngô có được tự do, còn kẻ nào dám cao cao tại thượng? Liều chết đánh cược, chỉ vì sinh tồn.” Thần Thập Thất nói xong bèn cúi thấp đầu, không nhìn Trần đại nhân.
Trong mắt Trần đại nhân ánh lên vẻ kinh ngạc lẫn nghi hoặc, lập tức cảm thấy đồng cảm vô cùng, hắn cười nói: “Thôi, chuyện này giao cho ngươi, ngươi có thể qua lại với nhóm trưởng lão kia, chỉ cần không để cho tiểu sư đệ biết là được.”
“Đa tạ đại nhân.” Thần Thập Thất mừng thầm, ý của Trần đại nhân là, đã lo liệu xong mấy vị khác rồi?
Hắn biết tiểu sư đệ trong miệng Trần đại nhân, y cũng là một trong những nhân vật quan trọng của Đạo Đình, tuy thuộc hàng nhỏ nhất, nhưng thực lực lại không yếu hơn bọn họ chút nào, thậm chí có tin đồn rằng y còn mạnh hơn cả Trần đại nhân một ít.
Trần đại nhân lấy được Tru Tiên Kiếm thì không muốn ở lại lâu hơn, hắn để lại một khối Đạo Lệnh rồi rời khỏi thạch ốc, tiếp đó liên hệ với Lâm Viêm và Tiêu Lãng để thương nghị nên hành sự như thế nào.
Thần Thập Thất cũng mang Đạo Lệnh đi tìm lão tổ các tộc.