← Quay lại trang sách

Chương 1595 Ngươi còn muốn ta khen ngươi như thế nào?

Hỗn Độn khí tràn ngập khắp nơi bị một khối đạo bài trấn áp, một cái khóa Hỗn Độn thạch xuyên qua cơ thể, trói buộc một con Thôn Phệ thú già nua.

Một võ giả Đạo Cảnh ngồi xếp bằng trước mặt Thôn Phệ tộc, trong tay còn cầm một con dao găm làm từ Hỗn Độn thạch, người nọ lạnh lùng nhìn Thôn Phệ thú: “Phệ Thần, ngươi còn chưa chịu quy phục? Đã nhiều năm như vậy, thịt của ngươi, bổn tọa ăn tới muốn ói luôn rồi.”

Thôn Phệ thú già nua lạnh lùng nhìn người nọ, không trả lời.

“Thả Phệ Thần ra.” Thần Thập Thất bước tới, nhìn thoáng qua Phệ Thần, tuy trên người có vô số vết thương, nhưng khí tức lại rất mạnh mẽ: “Đây là lệnh bài của đại nhân, ta tới để mang Phệ Thần đi.”

“Tham kiến đại nhân.” Võ giả Đạo Cảnh đang ngồi vội vàng đứng dậy, cung kính hành lễ: “Đại nhân, Phệ Thần vẫn chưa chịu quy hàng, nếu mang đi, e sẽ tấn công đại nhân, rước lấy đại họa.”

“Chuyện này không cần ngươi lo.” Thần Thập Thất thờ ơ: “Còn không mau thả ra, nếu là chậm trễ sự vụ của đại nhân, ngươi không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”

“Dạ, dạ.” Võ giả Đạo Cảnh không nói thêm nữa, hắn đánh một luồng thần lực ra, khóa Hỗn Độn thạch lập tức rút khỏi cơ thể của Thôn Phệ thú, mang theo một đống máu tươi, Thôn Phệ thú già nua không nhúc nhích, cũng không hề phát ra âm thanh nào, trông hệt như một pho tượng.

“Theo ta ra ngoài.” Thần Thập Thất xoay người đi mất.

“Còn không mau đi?” Võ giả Đạo Cảnh thấy Thôn Phệ thú vẫn không chịu động đậy, không khỏi quát mắng.

Lúc này Thôn Phệ thú mới bắt đầu cử động, thần lực lưu chuyển, vết thương trên người lập tức lành lặn, sau đó mới đi theo Thần Thập Thất.

Một người một thú bước vào Hỗn Độn, đợi đến khi xung quanh không còn ai, Thần Thập Thất lấy một tảng đá ra: “Hẳn ngươi biết nó.”

Thôn Phệ thú già nua bất chợt khựng lại, ngơ ngác nhìn khố đá đó, rôi hai mắt bắt đầu tỏa ra huyết quang, sát khí ngập trời: “Các ngươi ra tay với tiểu Cửu?”

“Là Phệ Cửu bảo ta đưa cho ngươi.” Thần Thập Thất bình tĩnh đáp: “Mọi chuyện đều nằm trong tảng đá này.”

Thôn Phệ thú dùng một trảo giữ chặt tảng đá, một luồng tin tức tràn ra, huyết quang trong mắt biến mất, thay vào đó là kinh ngạc và thích thú: “Các ngươi muốn tạo phải?”

“Đừng có nói rõ ra như thế.” Thần Thập Thất đè thấp giọng: “Ta đã liên lạc được với mấy vị đại nhân, bây giờ chuyện ngươi phải làm chính là giúp ta lôi kéo mấy lão tổ khác, đây là đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm, có thể dễ dàng giải quyết cấm chế trong người, nhưng không thể lập tức phá giải, mà phải chờ thời cơ.”

“Ta hiểu.” Phệ Thần gật đầu: “Ta sẽ liên hệ với mấy tộc đàn khác, nhưng ta phải làm như thế nào?”

“Ngươi cầm lấy khối lệnh bài này, ta chơi ngươi một tấm bản đồ, trừ những khu cấm màu đỏ, mấy chỗ còn lại ngươi muốn đi đâu thì đi.” Thần Thập Thất lấy một tấm bản đồ ra, đánh dấu lại các cấm địa ở Đạo Đình và địa bàn của tiểu sư đệ của Trần đại nhân: “Chuyện này cần phải bí mật tiến hành, một khi truyền đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm ra ngoài, phải đảm bảo rằng chúng ta không bị bại lộ, bằng không cả đám chết chắc.”

Phệ Thần gật đầu: “Ngươi yên tâm, cứ giao cho ta, bây giờ mấy lão tổ các tộc đó đang ở đâu, ngươi cũng phải đưa ta tin tức về họ.”

“Đã chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi.” Thần Thập Thất điểm tay một cái, truyền tin qua cho Phệ Thần: “Đưa ngươi rồi đó, có chuyện gì thì truyền tin cho ta.”

Sau khi căn dặn xong, Thần Thập Thất trực tiếp rời đi.

Mà bên kia, Trần đại nhân cũng vừa thương lượng xong với hai vị sư đệ, hắn muốn ra về trước: “Ta tới Hỗn Độn trước, các ngươi mời đại sư huynh ra.”

“Nhị sư huynh yên tâm.” Lâm Viêm và Tiên Lãng mỉm cười, sau đó cùng đi tìm đại sư huynh.

Trần đại nhân nhanh chóng rời khỏi Đạo Đình, tiến vào Hỗn Độn, đến khi đi được chừng mấy chục vạn dặm mới lấy Tru Tiên Kiếm ra, định thử xem uy năng của Tru Tiên Kiếm ra sao.

Ầm

Thần lực hội tụ, Tru Tiên Kiếm chấn động, sát khí cuồn cuộn trải khắp bốn phương tám hướng, Hỗn Độn nứt toác, dòng chảy trở nên tán loạn, mơ hồ có hư ảnh hủy diệt của đất, nước, lửa và gió.

“Quả thật là thần khí diệt Thánh!” Trần đại nhân cầm Tru Tiên Kiếm trong tay, đáy lòng hăng hái cực kỳ, uy năng này hệt như có thể đập nát Hỗn Độn, khai thiên lập địa, đây chish là thần uy vô thượng!

“Chỉ một thanh kiếm thôi mà đã mạnh như thế, nếu có đủ bốn thanh, chắc chắn ta sẽ khiến các ngươi phải ngỡ ngàng!” Trần đại nhân cười lạnh, cất Tru Tiên Kiếm lại và đợi đại sư huynh tới.

“Sư đệ, rốt cuộc là có chuyện gì mà phải ra khỏi Đạo Đình mới nói được?” Một giọng nói già nua truyền tới, ba bóng người lần lượt xuất hiện, Lâm Viêm, Tiêu Lãng và một vị lão giả.

“Đại sư huynh, sư đệ vừa sáng tạo ra một đạo pháp, muốn nhờ sư huynh chỉ điểm vài điều.” Trần đại nhân trở tay, lấy đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm ra: “Đại sư huynh, mời.”

“Ồ? Là đạo pháp thì trực tiếp thảo luận trong Đại Đình là được mà.” Đại sư huynh nhận lấy Thuận Thiên Phong Cấm, bắt đầu xem xét, trong lúc đó không khỏi kinh ngạc: “Không ngờ đạo cấm chế của sư đệ đã đến trình độ này, vi huynh bội phục.”

“Trừ bội phục, còn gì nữa không?” Trần đại nhân hỏi sâu xa.

“... Vẫn là bội phục?” Đại sư huynh nhíu mày, ngươi còn muốn ta khen ngươi như thế nào?

“Đại sư huynh, ngươi tu luyện thử xem?” Trần đại nhân nhíu mày.

“Tu luyện?” Đại sư huynh lắc đầu từ chối: “Đạo pháp này không có ích cho ta bao nhiêu, sư huynh đa tạ ý tốt của ngươi.”

“Vậy tức là sư huynh có đạo pháp cấm chế tốt tốt hơn?” Trần đại nhân nhận lấy Thuận Thiên Phong Cấm, cười hỏi.

Đại sư huynh lắc đầu: “Không có, nhưng cùng lắm thì đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm cũng chỉ có thể trở thành một thủ đoạn hành sự của vi huynh, tạm thời vi huynh không cần tới nó.”

Trần đại nhân càng nhíu chặt mày: “Sư huynh vẫn nên luyện nó đi.”

“Đúng đó, sư huynh cứ luyện đi.” Lâm Viêm và Tiêu Lãng vội nói.

Đại sư huynh thở dài: “Nói đi, các ngươi muốn xin ta cái gì, không cần lấy đạo pháp ra trao đổi, làm sư huynh đệ đồng môn, chuyện có thể giúp ta đều sẽ giúp, chỉ cần không quá đáng.”

Ba người: “…”

Ngươi nghĩ bọn ta lấy đạo pháp này ra đây là vì có chuyện nhờ ngươi? Sao ngươi lại có thể nghĩ bọn ta như vậy?