Chương 1603 Quyết định
Bốn thanh cổ kiếm rung chuyển, đệ nhất sát trận Hồng Hoang - Tru Tiên kiếm trận cuối cùng đã nổ ra tại thế giới này, tà khí ngút ngàn, kiếm quang vô tận, nơi nào tiếp xúc với chúng cũng bị phát nát, đến cả Thánh Nhân cũng không dám vọng động.
“Đây là kiếm trận gì, sao lại mạnh như vậy?” Lão giả trông coi thánh sơn bộc phát thánh uy, nhưng chỉ trong nháy mắt đã buộc phải lui bước, không dám cứng chọi cứng: “Đi xem Chu huynh thế nào trước.”
“Tru Thần kiếm trận không hổ là kiếm trận chỉ có tập hợp đủ bốn Thánh Nhân mới phá giải được, hiện tại chúng ta đã khiến lão già kia bị thương, còn tên canh cửa này dù có là Thánh Nhân thì cũng chẳng có gì đáng sợ.” Trần đại nhân cười lạnh: “Chúng ta mau đi thôi, bọn chúng có bày sát trận Hỗn Độn ở chỗ này, không thể khai chiến ở cấm địa được.”
Ở đây có vô số sát trận, nếu bọn họ khai chiến ở chỗ này, không chỉ phải đối phó với Thánh Nhân mà còn phải giải quyết cả sát trận.
Bên trong Tru Tiên Kiếm lóe lên một luồng đạo văn, nếu Giang Thái Huyền ở đây, chắc chắn có thể nhận ra đây chính là thần văn đại đạo xuất hiện khi Hồng Quân giảng đạo.
Tru Tiên kiếm trận sở hữu uy lực cường đại, nhưng nếu chỉ dựa vào bọn họ thì diệt Thánh chẳng qua chỉ là một trò đùa, nếu không phải nhờ có Hồng Quân nhúng tay, bọn họ hoàn toàn không thể đả thương sư tôn nhà mình.
“Nghiệt đồ, nghiệt đồ!”
Trên thánh sơn, nam tử trung niên nổi trận lôi đình, ông ta quát lên một tiếng kinh người, đệ tử nhà mình làm phản, còn con mẹ nó dùng bốn thanh kiếm đâm ông ta.
Nếu là thần khí bình thường thì thôi, không thể khiến ông ta bị thương được, nhưng bốn thanh kiếm kia thật quá kỳ lạ, thánh lực của ông ta cũng chỉ như một tờ giấy, hoàn toàn không thể phòng ngự được, cuối cùng trực tiếp bị trường kiếm đâm xuyên.
“Chu huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ba người đi tới, gồm một thanh niên, một thiếu nữ và lão giả trông chừng thánh sơn.
“Đệ tử làm phản, dám dùng kiếm đả thương ta, các ngươi mau giúp ta loại bỏ tà khí, tiêu diệt bốn tên nghiệt đồ này!” Nam tử trung niên phẫn nộ, đúng là mất sạch mặt mũi, đường đường là Thánh Đạo chí tôn mà lại bị đệ tử tạo phản gây thương tích, lại còn không thể loại bỏ tà khí này.
Ba người vội vàng ra tay, thánh lực mênh mông tụ lại, xóa bỏ tà khí.
Mà bên trong Đạo Đình, sau khi phá giải cấm chế, Thần Thập Thất ngẩng đầu thét dài: “Sau ngày hôm nay, Đạo Đình tan biến!”
“Sau ngày hôm nay, Đạo Đình tan biến!”
Vô số tiếng gầm phẫn nộ vang lên, đáp trả câu nói của Thần Thập Thất.
“Các ngươi muốn làm gì? Định tạo phản?” Những người không biết chuyện hoảng hốt nhìn cảnh tượng này.
“Đạo Đình sai khiến chúng ta nhiều năm, nay ta cố ý sáng tạo ra đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm, có thể giải trừ cấm chế, mọi người cùng bọn ta tiến lên tiêu diệt Đạo Đình!”
Một tảng bia đá Hỗn Độn xuất hiện, đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm được truyền ra ngoài.
“Bổn tọa Trần Văn, hôm nay cùng ba vị sư huynh đệ đứng lên đấu tranh vì tự do của chư vị.” Bốn người Trần đại nhân điều khiển cho kiếm trận quay trở lại, nắm chặt cổ kiếm trong tay, kiêu ngạo đứng giữa hư không.
“Là bốn vị đại nhân? Bọn họ muốn chống lại Đạo Đình? Rốt cuộc chuyện này là sao?”
Người của Đạo Đình sửng sốt, không phải các ngươi thuộc nhóm lãnh đạo của Đạo Đình hay sao? Bọn ta nhớ rõ ràng có năm người, chẳng lẽ, các ngươi bốn đánh một?
“Đạo Đình được xây dựng từ tay của sư tôn độc ác của bọn ta, bọn chúng thao túng sống chết của các ngươi, chi phối vận mệnh của chúng sinh Hỗn Độn, các ngươi còn chờ gì nữa? Mau chóng học đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm, diệt trừ thế hệ tà ác, giành lấy tự do cho bản thân!” Trần Văn gằn giọng quát.
“Chúng ta đều là những người bị thao túng, bốn vị đại nhân Trần Văn cũng vậy, hiện tại bốn vị đại nhân đứng lên phản lại Đạo Đình vì tự do của mọi người, chúng ta phải hợp lực, quật đổ Đạo Đình!” Thần Thập Thất vận chuyển thần lực, giọng nói vang dội khắp Đạo Đình.
“Ngô Phệ Thần Thôn Phệ tộc, nguyện kề vai sát cách cùng bốn vị đại nhân, vì bản thân, vì tự do!!” Phệ Thần gầm lên, ngự không đứng dậy.
“Tiến lên, những ngày làm trâu làm ngựa đã kết thúc!” Vô số cường giả ngự không bây lên, những người đã chịu thấu sự dày vò và áp bức mà Đạo Đình mang lại từ lâu sôi nổi đứng dậy, học đạo pháp Thuận Thiên Phong Cấm, sau đó giải trừ cấm chế.
“Muốn đánh thì các ngươi tự mà đánh, sư tôn độc ác? Các ngươi cũng không phải hạng tốt lành gì.”
Có võ giả hừ lạnh một tiếng, phá bỏ cấm chế xong thì chạy ngay: “Kẻ có thể làm sư tôn của các ngươi, e là phải vượt qua cả cảnh giới Đạo Cảnh nhỉ? Đây có khác nào bảo bọn ta đi tìm chết?”
“Chỉ nói có mấy câu đã muốn bọn ta xông lên làm tốt thí?”
“Có Tru Thần kiếm trận, chư vị cùng bọn ta khởi động Tru Thần kiếm trận, nhất định có thể giết chết đám người độc ác kia, bọn ta cũng đã dùng Tru Thần kiếm trận này để đánh lão trọng thương.” Trần Văn vội vàng lên tiếng.
“Tru Thần kiếm trận từng hạ gục Ma Thần Hỗn Độn, những tên độc ác kia, chẳng lẽ lại mạnh hơn cả Hỗn Độn Ma Thần hay sao?” Thần Thập Thất cười lạnh một tiếng, ngự không giữa không trung: “Đại nhân, Thập Thất theo ngươi.”
“Phệ Thần theo ngươi.”
Các vị cường giả lần lượt bây lên, đương nhiên cũng có một vài người trực tiếp rời khỏi Đạo Đình, Hỗn Độn rộng lớn như thế, bọn họ có thể đi tới bất cứ đâu, cần gì phải ở lại đây liều cả mạng sống?
Cũng có người vì những hành vi quá đáng trước đây của bốn người Trần Văn nên không tin lời bọn họ.
Ánh mắt Trần Văn trở nên tối sầm, ở Đạo Đình, trừ số ít võ giả vẫn đang được bồi dưỡng thì hầu hết đều là Đạo Cảnh, những người này trực tiếp rời đi, chiến lực cũng bị giảm sụt nặng nề, đáng tiếc, hiện tại tuyệt đối không thể ra tay với đối phương, bằng không sợ là người chịu giúp bọn họ sẽ đối ý mất.
“Các ngươi muốn đi thì mau đi hết đi, nếu bọn ta thất bại, Đại Đình vẫn tồn tại, liệu các ngươi có thể trốn tới bao giờ?” Thần Thập Thất gằn giọng.
“Liều mạng cược một phen, mới là quyết định sáng suốt nhất.” Lão tổ thuộc Thôn Phệ tộc và các tộc đàn khác trong Hỗn Độn cũng lên tiếng.