← Quay lại trang sách

Chương 1602 Tru Thần kiếm trận, mở!

“Ngươi tính kế cả mấy người đại sư huynh bọn họ?” Tiểu sư đệ nhanh chóng bừng tỉnh, hoảng sợ nhìn hắn.

“Nói nhảm nhí cái gì, tính kế gì chứ, chỉ là người đồng hành trên cùng một chiến tuyến thôi.” Thần Thập Thất cười lạnh, hắn tiến vào Thôn Phệ thành, năm người Lão Quân đã chờ ở đó từ sớm.

“Đây là tiểu sư đệ của Trần đại nhân, các ngươi nhốt hắn lại, nửa canh giờ sau giải trừ cấm chế, tấn công Đạo Đình, bây giờ ta trở về tập hợp mọi người.” Thần Thập Thất nói.

“Thật tốt quá, cuối cùng cũng chờ được thời khắc này.” Nhóm Đạo Vô Nhai kích động tới suýt rơi lệ.

“Thời cơ đã tới rồi sao?” Giọng nói lạnh lùng vang lên, Thiên Đạo và Sương cùng nhau xuất hiện.

“Bái kiến sư tôn.” Nhóm Đạo Vô Nhai nhanh chóng hành lễ.

“Hiện tại đám Ma Thần tà ác đã xuất hiện, vi sư cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.” Thiên Đạo bình tĩnh lên tiếng.

Mấy người Phệ Cửu không đáp lời, bọn họ biết thế lực mà năm vị Thánh Nhân, Thiên Đạo và Sương đại diện cho cổ thôn Hỗn Độn, thân là một thành viên của người thủ vệ Hỗn Độn, sao có thể để bọn Đạo Đình ác độc tồn tại?

Bên trong Đạo Đình.

Sắc mặt bốn sư huynh đệ Trần đại nhân nặng nề: “Thành hay bại chỉ dựa vào một lần này, bốn sư huynh đệ chúng ta, mỗi người giữ một thanh kiếm, đến gặp sư tôn.”

“Còn hai Thánh Đạo chí tôn khác, nếu chúng ta vô duyên vô cớ tiếp cận, e sẽ khiến bọn chúng hoài nghi, chi bằng trực tiếp hạ gục sư tôn, tốt nhất là có thể giết chết lão!” Đại sư huynh trầm giọng lên tiếng.

“Được, chúng ta đi.” Bốn người nhìn nhau, sau đó mỗi người cầm một thanh cổ kiếm trong tay, bước tới cấm địa Đạo Đình.

Cấm địa Đạo Đình có ba tòa thánh sơn để ba vị Thánh Đạo chí tôn bế quan, mà đằng trước ba ngọn núi này có một vị lão giả đang canh giữ, lão giả này vô cùng bí ẩn, bọn họ cũng không biết lão là cường giả cấp mấy, chẳng qua dù gì lão cũng chỉ là thủ vệ, hẳn không phải là Thánh Đạo chí tôn.

“Các ngươi không xử lý sự vụ ở Đạo Đình, tới đây làm gì?” Bóng dáng già nua bước lên chặn đường.

“Tiền bối, bọn ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với sư tôn, xin được diện kiến sư tôn.” Đại sư huynh cung kính đáp.

“Chuyện quan trọng?” Lão giả nhíu mày, tiếp đó lập tức tránh ra: “Đi đi.”

Bốn người nhanh chóng bước tới tòa thánh sơn ở chính giữa, họ ngự không lên, chỉ trong nháy mắt đã tới nơi.

“Các ngươi tới đây là vì chuyện gì?” Một nam tử trung niên ngồi xếp bằng, ánh mắt hờ hững.

“Sư tôn, tiểu sư đệ xảy ra chuyện rồi.” Đại sư huynh kinh hãi, nặng nề nói: “Tiểu sư đệ ra khỏi nơi bế quan, nhưng lại không thể liên lạc với hắn, không rõ tung tích.”

“Hửm?” Nam tử trung niên nhíu mày: “Có thể là đã ra ngoài xử lý chuyện gì đó, có chút chuyện cỏn con thế này mà còn tới bẩm báo với ta?”

“Sư tôn, bọn ta không liên lạc được với tiểu sư đệ, truyền tin cũng không trả lời, tiểu sư đệ là người được bọn ta nâng niu trong lòng bàn tay, bọn ta cũng chỉ lo lắng mà thôi.” Đại sư huynh cúi đầu.

“Sư huynh đệ các ngươi tình cảm khắng khít, vi sư hiểu.” Lúc này nam tử trung niên mới không nhíu mày nữa, ông ta cười thờ ơ: “Vậy thì để vi sư dò xét một phen, xem xem rốt cuộc thằng nhóc nghịch ngợm này đang làm cái gì.”

Con mẹ nó thật quá thiên vị!

Bốn người Trần đại nhân tức muốn nổ phổi, bọn ta tới đây bẩm báo thì trách tội bọn ta, vừa nhắc tới tiểu sư đệ thì ngươi lại như thế?

Nhìn sư tôn đang chuẩn bị kiểm tra, ánh mắt Trần đại nhân trở nên nguy hiểm, một cỗ sát khí xông ra: “Ra tay!”

Ầm

Tru Thần Tứ Kiếm đồng loạt xuất hiện, bốn thanh cổ kiếm ẩn chứa sát khí ngập trời, hung uy cái thế bạo phát, cấm chế bên trong cơ thể tức khắc bị phá giải, bốn người bọn họ mỗi người cầm một thanh kiếm trong tay, tấn công nam tử trung niên.

“Các ngươi... thật to gan!”

Nam tử trung niên nổi giận, thánh uy mênh mông lan tràn, uy áp dữ dội nghiền ép hư không: “Dám cả gan giết hại sư tôn, các ngươi chán sống rồi!”

“Sư tôn, ngươi không cho bọn ta con đường sống, bọn ta chỉ có thể tự cược một lần!” Trần đại nhân cười gằn, Tru Thần cổ kiếm bộc phát ra uy năng cường đại, ồ ạt xông ra ngoài.

“Chỉ bằng vào các ngươi? Sự cường đại của Thánh Đạo, là thứ mà các ngươi có thể tưởng tượng được sao?”

Nam tử trung niên khinh thường lên tiếng, thánh lực dày đặc bạo phát, luồng khí ánh tím bao trùm khắp ba ngàn dặm, cảnh tượng hư không sụp đổ, vạn vật tan biến xuất hiện trên đỉnh đầu của ông ta, xung quanh cơ thể xuất hiện một lớp màn chắn màu vàng: “Ngay cả phòng ngự của bổn tọa mà các ngươi cũng... phụt.”

Còn chưa dứt câu, bốn thanh kiếm đồng loạt đâm xuyên qua cơ thể của ông ta, lớp màn chắn màu vàng lúc này chỉ như một tờ giấy dán, thánh huyết chảy ồ ạt ra ngoài.

“Sư tôn, ngươi thật quá sơ suất!” Trần đại nhân cười lạnh, ngay sau đó lập tức rút cổ kiếm ra, lui nhanh về đằng sau: “Đi.”

Lâm Viêm giết người không dám qua loa, hắn nhân lúc nam tử trung niên đang kinh ngạc, nhanh chóng lùi ra sau, theo Trần đại nhân rời đi.

“Các ngươi... khiến bổn tọa tức chết đi được!” Nam tử trung niên giận quát, ngay khi ông ta định đuổi theo thì không ngờ bên ngoài vết thương lại lộ ra tà khí, trong chốc lát khó mà hồi phục được: “Chết tiệt, đây là thần khí gì, thế mà lại có thể khiến thánh thể của ta bị thương?”

“Tru Thần Tứ Kiếm quả nhiên lợi hại.” Bốn người Trần đại nhân mừng rỡ, không hổ là thần khí diệt Thánh, phòng ngự của sư tôn nhà mình cũng chỉ là muỗi.

“Bên đó đã xảy ra chuyện gì?” Lão giả trông chừng bên ngoài và hai tòa thánh sơn khác đồng loạt chấn động, thần quang vô biên bạo tạc, còn có vô số uy áp khiếp người theo sau, hệt như ngân hà mênh mông bát ngát.

“Bây giờ hẳn các ngươi nên đi xem xem lão già kia đã chết hay chưa.” Trần đại nhân cười lạnh, cầm chắc Tuyệt Thần Kiếm trong tay: “Tru Thần kiếm trận, mở!”