Chương 1618 Thiên môn
“Chuẩn Đề Thánh Tôn.” Long Đế hóa thành rồng, ngự không tới: “Chúng ta phải đi thôi, Thông Thiên Thánh Tôn đang đợi ngài trong giáo, cũng đã tới kỳ hạn các vị Thái Thượng Thánh Tôn hẹn ngài luận đạo.”
Thông Thiên Thánh Tôn, các vị như Thái Thượng Thánh Tôn? Rốt cuộc ở đây có bao nhiêu Thánh Tôn vậy?
“Xin hỏi giáo phái mà Thánh Tôn đại nhân đã sáng lập tên là gì?” Huyền Húc run rẩy hỏi, nhiều Thánh Tôn như thế, hoàn toàn có thể đè bẹp Huyền Thiên tông.
“Thiên giáo.” Chuẩn Đề cười: “Gia nhập Thiên môn của ta, có thể học vô thượng pháp, chứng đạo Thánh Tôn.”
“Chứng đạo Thánh Tôn?” Huyền Húc hít ngược một hơi, từ trước tới nay chỉ có chín vị Thánh Tôn, sự thật này chưa từng thay đổi, tuy có truyền thuyết về Hồng Mông Tử Khí thứ mười, nhưng chưa ai từng chạm vào nó, thế nên vẫn chưa xuất hiện Thánh Tôn mới.
“Không sai.” Chuẩn Đề gật đầu: “Để thành chánh quả đột phá thánh vị, phải cần có một nghị lực phi thường, nếu ngươi băn khoăn về Huyền Thiên Thái Tôn, vậy thì không cần thiết nữa.”
“Chuẩn Đề Thánh Tôn, nếu vẫn không quay về, e là Thông Thiên Thánh Tôn bọn họ cũng phải sốt ruột.” Đông Hoàng cũng chạy qua, gất rút nói.
“Thôi thôi thôi, nếu ngươi đã không trân trọng mối duyên phận này, bản thánh cũng không ép, bản thánh phải về tham dự thánh hội đây.” Chuẩn Đề liếc mắt nhìn Huyền Húc, than thở ba tiếng rồi ngự không rời đi, luồng khí màu tím ngập trời cuồn cuộn khắp ba ngàn dặm.
“Thật sự là Thánh Tôn!” Huyền Húc trợn tròn mắt, trong mắt tràn đầy hối hận.
Thánh Tôn xuất hiện, tử khí trải dài ba ngàn dặm, đây chính là dấu hiệu của Thánh Tôn, không ngờ chính bản thân hắn lại để vịt mất cơ duyên này, vả lại, rõ ràng Thiên giáo đó có tới mấy vị Thánh Tôn, còn có pháp môn chứng đạo, bỏ xa Huyền Thiên tông tới mấy trăm con đường!
“Đi thôi.” Đông Hoàng thấp giọng lên tiếng, tiếp đó ngự không đi mất.
Long Đế gật đầu, trực tiếp cuộn người phá không...
“Ngươi có thể buông đuôi của ta ra không?” Long Đế không bay lên được, hắn nhìn Huyền Húc đang túm chặt đuôi của mình, trong mắt xẹt qua lửa giận, ta đường đường là Long Đế đã lên làm Tổ Long, thế mà ngươi lại cả gan dám túm lấy đuôi của ta? Có tin ta đánh chết ngươi không?
“Sư huynh đừng đi.” Huyền Húc ôm đuôi, sống chết không chịu buông tay, Thánh Tôn đi rồi, nhưng hai vị đệ tử này vẫn còn ở đây.
“Ta không thuộc Thiên giáo, ta là người của Huyền môn.” Long Đế bất đắc dĩ: “Ngươi kéo ta như thế, ta cũng không thể cho ngươi bái nhập Thiên giáo được.”
“Huyền môn là gì?” Huyền húc ngơ ngác.
“Huyền môn là môn phái do Hồng Quân Đạo Tổ sáng lập, đến cả Hồn Quân Đạo Tổ mà ngươi cũng không biết? Trong ba ngàn Ma Thần, ngài ấy đứng hàng thứ hai, xem ra chuyện này ngươi cũng không biết, chậc, ngươi không ra khỏi cửa bao lâu rồi?” Long Đế thở dài, giải thích: “Bỏ ta ra, ta sẽ giải thích cặn kẽ cho ngươi.”
Lúc này Huyền Húc mưới chịu buông Long Đế ra, Long Đế hóa thành hình người, kể rõ đầu đuôi: “Tử kỷ nguyên Hỗn Độn xa xôi đã sinh ra ba ngàn Ma Thần...”
Sau khi nghe Long Đế nói, Huyền Húc vô cùng kinh hãi, sau đó là sùng bái, ngưỡng mộ và hối hận sâu sắc, bây giờ hắn lại càng hối hận ban nãy không gia nhập Thiên giáo.
“Vị này mới là sư huynh Thiên giáo của nugơi.” Long Đế chỉ Đông Hoàng.
“Sư huynh.” Huyền Húc tròn mắt nhìn ông ta.
“Đừng gọi ta là sư huynh, Chuẩn Đề Thánh Tôn chưa có thu nhận ngươi.” Đông Hoàng từ chối: “Gọi ta là Đông Hoàng là được.”
“Nhưng mà sư tôn đã nói người và ta có duyên với nhau.” Huyền Húc quả quyết đáp.
“Chuẩn Đề Thánh Tôn chỉ đi ngang qua đây, lần sau có thể gặp được hay không vẫn còn là một ẩn số, là tự ngươi từ chối.” Đông Hoàng thản nhiên: “Ngươi muốn bái sư, trừ phi hiểu được giáo ý Thiên giáo.”
“Giáo ý Thiên giáo?” Huyền Húc vội hỏi: “Xin sư huynh dạy ta.”
“Ngươi có từng nghe qua câu, thiên đại bất nhân, xem vạn vật như cỏ rác, Thánh Nhân bất nhân, xem bách tính như cỏ rác chưa.” Đông Hoàng bắt đầu bịa chuyện: “Ý của câu này chính là thiên địa vạn vật đều giống như nhau, không có đãi ngộ khác biệt gì cả.”
“Ý sư huynh là sao cơ, bảo ta đối xử bình đẳng với mọi người?” Huyền Húc hoang mang.
“Đừng vội, chúng sinh vốn là bình đẳng, nhưng thế sự gian truân, sinh ra một thế đạo không bình đẳng, kẻ yếu khó có thể tồn tại.” Đông Hoàng trách trời thương dân nói: “Tông chỉ của Thiên giáo là chúng sinh bình đẳng, phổ độ chúng sinh.”
“Chúng sinh bình đẳng, phổ độ chúng sinh?” Huyền Húc thì thào: “Muốn ta giúp đỡ những người không được đối xử công bằng?”
“Đúng, mà cũng không đúng.” Đông Hoàng thở ơ: “Thế gian như bể khổ, chúng ta phải giúp họ rời khỏi bể khổ, đến được cõi mơ ước mới là chánh quả, còn có một câu khác, Thiên độ người có duyên, ngươi chính là người có duyên đó, hiện tại bọn ta tới độ ngươi.”
Huyền Húc cái hiểu cái không: “Người có duyên là sao? Độ bằng cách nào?”
“Ngươi có thần dược không?” Đông Hoàng hỏi: “Tài nguyên khác cũng được.”
“Có.” Huyền Húc vội vàng lấy một ít tài nguyên ra.
Đông Hoàng thuận tay nhận lấy, híp mắt cười: “Vi huynh đang cần tài nguyên gấp, lạc vào bể khổ không thể tránh thoát, ngươi đưa tài nguyên cho ta, chính là độ ra, đây là một trong những phương thức phổ độ chúng sinh.”
Huyền Húc: “...”
Con mẹ nó ngươi muốn tài nguyên của ta thì cứ nói thẳng, vậy mà cũng nói là phổ độ chúng sinh, có liêm sỉ tí đi được không?
“Đương nhiên, Thiên môn còn có công pháp hàng yêu phục ma, không phải đơn phương kính dâng như thế.” Đông Hoàng nói: “Cái gọi là phổ độ chúng sinh, đó là độ người chịu khổ, người có duyên, chứ không phải ai cũng độ được.”
Huyền Húc gật đầu: “Sư huynh, ngươi cứ nói thẳng, làm thế nào mới có thể gia nhập Thiên môn học thiên pháp.”
“Được.” Đông Hoàng gật đầu: “Trong tay sư huynh có hai mươi quyển thiên pháp, nhưng khổ nỗi đang thiếu thần dược, lạc vào bể khổ...”