← Quay lại trang sách

Chương 1617 Huyền Húc

Chuẩn Đề mỉm cười, gật đầu đáp: “Được, hôm nay bản thánh sẽ cho các ngươi chiêm ngưỡng, thế nào gọi là Chuẩn Đề đại đạo.”

Hai người Long Đế và Đông Hoàng vội vàng cảm tạ, trong lòng lại không khỏi hoang mang, hình như vị Thánh Nhân này không giống với mấy vị khác, các vị Thánh Nhân khác đều để bọn họ muốn làm gì thì làm, các vị đó chỉ phụ trách thực hiện.

Nhưng nếu Chuẩn Đề Thánh Nhân đã muốn dẫn bọn họ đi kiếm tiền, đương nhiên bọn họ sẽ không phản đối, ngược lại còn hào hứng cực kỳ.

Chuẩn Đề quấn đạo bào mang hai người nhảy vọt trong không gian, tiếp đó dừng chân tại một đỉnh núi cao, đúng lúc này ở đây cũng đang có hai người đang chiến đấu không ngừng nghỉ, xung quanh còn có không ít người đang vây xem.

Mà bên dưới hai người đang nghênh chiến là một đầm nước, bên trong có một đóa sen trắng đang nở rộ, gồm chín phẩm, nó tản ra khí tức kỳ diệu, cũng chính là một gốc thần dược Đạo Cảnh.

“Huyền Húc, ngươi chịu thua đi, thực lực của ngươi chưa đủ để tranh giành bảo dược Đạo Cảnh này.” Trong đó có một thanh niên giơ kiếm tấn công, ép đối thủ lui bước, đồng thời mở miệng.

Vả mặt Huyền Húc cực kỳ lạnh lẽo, trong mắt ánh lên ngọn lửa màu vàng: “Huyền Thanh, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy Huyền Húc ta có bản lĩnh này hay không!”

Thần hỏa màu vàng lan tràn, hóa thành biển lửa khiếp người, một con phượg hoàng màu vàng ngẩng đầu lên trời thét dài, vỗ cánh bay ra, hai mắt phượng hoàng linh động cực kỳ có linh tính, trông hệt như một con phượng hoàng thật sự.

Thần hỏa đốt cháy hư không, không gian trở nên méo mó, một cỗ đạo ý thiêu hủy vạn vật dâng trào.

“Ở tông môn, ngươi chẳng bao giờ bì được với ta, bây giờ còn muốn liều chết?” Huyền Thanh cười lạnh, kiếm ý sắc bén khiếp người bùng nổ, nó vừa nhanh như sấm chớp lại vừa nặng nề như núi, chỉ trong nháy mắt đã chém lên người phượng hoàng.

Ầm

Phượng hoàng màu vàng lập tức tan vỡ, thế tấn công của kiếm khi không gì có thể ngăn cản được, Huyền Húc biến sắc, bên ngoài cơ thể xuất hiện một lớp hào quang màu vàng dày đặc, chống chọi lại kiếm khí.

Phập

Hào quang màu vàng tan biến, máu tuôn xối xả, Huyền Húc nhanh chóng rơi xuống, khí tức ảm đạm.

“Tội gì phải chiến chứ, trước đó ta đã cho ngươi mặt mũi, ngươi hoàn toàn không đỡ được ba chiêu của ta.” Huyền Thanh thở dài lắc đầu.

Hai mắt Huyền Húc tối sầm, lửa giận ngập đầu, tiếp đó hắn lại phun thêm một búng máu, chênh lệch giữa hai bên quá lớn.

Các võ giả ở xung quanh nhìn thấy cảnh này, có người muốn bước lên tranh tài, nhưng đại đa số đều cảm thấy hoảng sợ.

“Chư vị suy nghĩ cho kỹ, một khi động thủ, chư vị sẽ là kẻ thù của Huyền Thiên tông!” Huyền Thanh quét mắt nhìn tất cả mọi người, ánh mắt lạnh lùng: “Nên nhớ tông môn của ta có Huyền Thiên Thánh Tôn tọa trấn!”

“Huyền Thiên Thánh Tôn?” Tham lam trong mắt các võ giả tức khắc biến mất, mà thay vào đó là thở dài và ủ dột, mọi người lần lượt lắc đầu rời đi.

Bọn họ không dám chọc giận Thánh Đạo chí tôn, tuy mấy đệ tử của Thánh Đạo chí tôn này hoành hành ngang ngược, vô pháp vô thiên, nhưng mà bọn họ lại có thể làm gì đâu chứ? Chỉ có thể nhịn!

Thật ra gốc thần dược này là do một võ giả phát hiện, sau đó thông báo cho Huyền Húc, có điều không ngờ Huyền Thanh cũng theo tới, vậy nên mới có cảnh tượng ban nãy.

Sắc mặt Huyền Húc tái xanh, hận không thể nuốt chửng Huyền Thanh, nhưng hắn cũng chẳng còn cách nào khác, Huyền Thanh mạnh hơn hắn, cùng là người của Huyền Thiên tông, nhưng địa vị của Huyền Thanh cao hơn nhiều!

Nhìn mấy võ giả rời đi, trong mắt Huyền Thanh hiện lên ý cười, vẻ mặt cũng trở nên kiêu căng, hắn đắc ý nhìn Huyền Húc, chậm rãi nói: “Sư đệ đừng đi, chút nữa ta sẽ cho ngươi ngửi thử hương thơm khi nở rộ của bạch liên cửu phẩm.”

Huyền Húc siết chặt hai tay, khiến nó vang lên răng rắc, hắn cắn răng nhìn Huyền Thanh, trong mắt tràn ngập lửa giận.

Đúng lúc này, một hương thơm thanh ngát nhàn nhạt dâng lên, Huyền Thanh cười nói: “Sư đệ, nó nở rồi, vậy vi huynh đi đây.”

Dứt lời, hắn lập tức nhổ đóa sen đó lên rồi nhanh chóng rời đi.

“Chết tiệt!”

Huyền Húc tức tối quát một tiếng, cuối cùng chán nản ngồi dưới đất thở dài, sau đó đứng dậy rời đi.

“Đạo hữu xin dừng bước!” Ba người Chuẩn Đề vẫn luôn im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng, bọn họ đứng chặn trước mặt Huyền Húc, cười nói: “Đạo hữu và bên phía Tây bọn ta có duyên với nhau.”

“Các ngươi muốn làm gì? Gì mà duyên với không duyên, cút, đừng ép bổn tọa giết các ngươi!” Huyền Húc lạnh lùng mở miệng, hỏa khí trong mắt dâng trào, còn mang theo một luồng sát khí.

“Đạo hữu có duyên với phía Tây bọn ta, có muốn theo bọn ta đến thế giới tây phương cực lạc, diễn tam thừa thiên pháp, tu thành chánh quả, nhận được kim thân bất diệt, vô tai vô kiếp, hưởng thụ cực lạc mãi mãi không?”

Chuẩn Đề đạo nhân cười nói, sau đầu xuất hiện vô số vòng sáng màu vàng, phật âm vang lên, hư không xuất hiện vô vàn phật đà đang thành kính tụng kinh.

“Rốt cuộc ngươi là ai, mau tránh ra cho bổn tọa!” Huyền Húc sầm mặt, sát khí dâng lên.

“Bần đạo là Chuẩn Đề Thánh Nhân Thiên giáo tại thế giới tây phương cực lạc, ừm, ngươi có thể hiểu đó là Thánh Tôn.” Chuẩn Đề híp mắt cười nhìn hắn: “Thiên phú của ngươi không tệ, nếu cảm ngộ thiên pháp, chắc chắn có thể trở thành Thiên giáo giáo chủ tiểu thừa.”

“Thánh Tôn?” Huyền Húc kinh ngạc, một vị Thánh Tôn chạy tới đây nói rằng có duyên với hắn? Còn muốn mời hắn nhập giáo? Làm giáo chủ?

“Đúng vậy, ngươi có đồng ý không?” Chuẩn Đề cười bảo: “Sau khi gia nhập Thiên môn, sẽ có thể vô tai vô kiếp, hưởng thụ cực lạc vĩnh viên.”

“Nhưng ta đã có tông môn.” Huyền Húc do dự, hiện tại hắn vẫn thuộc Huyền Thiên tông, người lập ra tông phái này cũng là một vị Thánh Tôn, giờ vị Thánh Tôn này lại chạy tới đây lôi kéo hắn, có khi nào sẽ khiến Huyền Thiên Thánh Tôn chú ý không?

Tuy vị Thánh Tôn này không quan tâm, nhưng hắn thì không thế được, lỡ như Huyền Thiên Thánh Tôn muốn đánh chết hắn luôn thì sao?