← Quay lại trang sách

Chương 1630 Ta ngộ ra rồi

Ang

Tiếng kêu thê lương vang lên, diều hâu giãy giụa đứng dậy, ý đồ muốn bay lên, nhưng chẳng mấy chốc đã lập tức rơi xuống.

“Ồn ào!” Ánh mắt Càn Dịch lạnh lẽo, hắn cong ngón tay búng một cái, thần lực phá không, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua người diều hâu, máu chảy ồ ạt, suy yếu hấp hối.

“Chúng ta đi quanh đây tìm kiếm, xem có phải có trận pháp hay là lạc vào huyễn thuật thần thông của ai hay không.” Mộng Tuyền nói.

“Đây là kiếp nạn đầu tiên.” Huyền Húc nói.

“Kiếp nạn đầu tiên? Khảo nghiệm Thiên môn dành cho chúng ta?” Mộng Tuyền hơi nhíu mày, ánh mắt nặng nề: “Nếu là vậy, thì hơi phiền phức rồi đây.”

“Đi xung quanh coi sao trước đã.” Bốn người tách ra, Huyền Húc dẫn tiểu Hắc đi sang phía bên trái, từ đầu đến cuối bốn người vẫn không thèm liếc mắt tới diều hâu.

Ầm ầm

Bốn người vừa nâng bước chân, mặt cát đã chấn động, một tấm bia đá bay lên từ dưới cát, ánh mắt bốn người khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn, trên bia đá có chằng chịt đồ văn, khắc hình một đạo nhân đang bái lạy mấy gian Hỗn Độn thạch ốc.

Bên trên có vô số bức họa, bốn người một thú lạc vào một không gian huyền diệu, họ nhìn thấy đạo nhân bước vào Hỗn Độn, bái lạy thạch ốc, sau đó tiến vào Thánh Đạo, lập đại chí nguyện: “Thuận Thiên đạo nhân nguyện tiếp nhận chí nguyện to lớn của Thiên môn, nay lập lời thề, phổ độ chúng sinh, chúng sinh không thành Thánh, Thuận Thiên thề không thành Thánh!”

“Đó chính là Thuận Thiên đạo nhân?” Bốn người kinh ngạc nhìn Thánh Nhân.

Tiểu Hắc ngơ ngác, hắn cũng không biết Thiên môn là sao, phổ độ chúng sinh nữa?

“Thế gian như bể khổ, thành Thánh chính là bến đỗ, Thiện Thiên nguyện hóa thành cầu nối, dẫn đường chúng sinh thoát ly bể khổ, tu đạo thành Thánh.”

“Thiên địa thất () tâm, ba ngàn thế giới bị chôn vùi, Thuận Thiên nguyện lập (*) tâm vì thiên địa, truyền thừa tuyệt học vì Ma Thần, truyền lại pháo môn thành đạo của ba ngàn Ma Thần, để tên tuổi của ba ngàn Ma Thần mãi mãi trường tồn.”

(*) Thất: mất

(**) Lập: tạo ra

Tiếp đó, Thuận Thiên đạo nhân đi khắp thiên hạ, quan sát ấm lạnh thế gian, giúp đỡ kẻ yếu, bất luận là chủng tộc gì, cuối cùng có một ngày người nọ sáng lập Thiên môn, trở thành Thuận Thiên giáo chủ.

“Ta ngộ ra rồi.” Huyền Húc thì thào, ảo ảnh biến mất, bốn người một thú lại xuất hiện ở sa mạc.

“Ngươi ngộ ra cái gì?” Ba người một thú bối rối, tiểu Hắc cười lạnh: “Chắc ngươi sẽ không chọn làm người tốt như Thuận Thiên ngu ngốc đó chứ?”

“Lập tâm vì thiên địa, truyền thừa tuyệt học vì Ma Thần, lẽ nào Thiên môn có pháp môn Ma Thần? Chẳng lẽ là ba ngàn pháp môn thành Thánh?” Càn Dịch khinh thường.

Huyền Húc không trả lời, thần lực bao trùm lấy diều hâu đang hấp hối, sau khi trị thương cho nó xong thì ép một giọt máu ra: “Đây chỉ là diều hâu bình thường đang khát nước ở sa mạc thôi, đúng lúc có thể cho nó uống máu.”

“Ngươi đúng là trở thành kẻ ngu ngốc thật rồi.” Thần Tiêu cười lạnh.

“Không, nếu không có tinh thần cống hiến, dù lấy được pháp môn thành Thánh, cũng chỉ sẽ giữ làm của riêng, giấu giếm không truyền bá, đây là khảo nghiệm Thiên môn dành cho chúng ta, vô lượng thiên tôn.”

Huyền Húc mỉm cười, bên ngoài cơ thể hiện lên kim quang, trong sa mạc xuất hiện thần văn kỳ lạ, trực tiếp len vào mi tâm của Huyền Húc: “Thì ra là cậy, Ma Thần văn, kiếp nạn đầu tiên của ta đã kết thúc.”

“Ma Thần văn?” Ba người một thú kinh ngạc, Ma Thần đã táng thân, rất nhiên Ma Thần văn thất truyền, cho dù là với tứ đại tông môn thì chúng cũng là chí bảo, thế mà ở đây lại xuất hiện Ma Thần văn?

“Chẳng phải chỉ là một giọt máu thôi sao, ta cho.” Ba người một thú vội vàng nặn ra một giọt máu đút diều hâu, sau đó mỗi người nhận được một Ma Thần văn, sa mạc cũng theo đó mà biến mất, cuối cùng mọi người lại xuất hiện trên hư không.

“Thật sự là Ma Thần văn!” Tiểu Hắc kích động, Hắc Ám thần giáo, cũng tức là Hắc Ám thần tộc, chính là hậu duệ của Hắc Ám Ma Thần, mà thần văn này lại chính là thần văn của Ma Thần Hắc Ám, chẳng lẽ, Hắc Ám Ma Thần cũng tham gia tới tây thiên thỉnh kinh?

Trong khi bốn người một thú lạc vào sa mạc, thì ở Tam Thiên Thế Giới, một quang cầu hắc ám xông thẳng vào nơi Thánh Tôn bế quan.

“Thanh Mộng, ngươi mau cho ta một lời giải thích.” Quang cầu hắc ám phát ra giọng nói lạnh như băng.

“Hắc Ám Ma Thần, hôm nay sao lại rãnh rỗi tới chỗ của ta?” Thanh Mộng xuất hiện, nghi hoặc nhìn quang cầu hắc ám.

“Ngươi đã làm chuyện gì, trong lòng còn không rõ hay sao?” Quang cầu hắc ám lạnh lùng nói: “Chúng ta là đồng minh trong bóng tối, nhưng ngươi lại làm gì, bảo thánh nữ của ngươi và thánh tử của ba tông môn khác bắt thần tử của ta, còn làm tọa kỵ, các ngươi muốn khai chiến với bổn tọa có đúng không?”

“Hửm?” Thanh Mộng khẽ nhíu mày: “Hắc Ám Ma Thần đừng nóng nảy, để ta tính xem…sao lại như thế, ta không cảm ứng được bọn họ? Để ta liên hệ với ba vị đạo hữu Chu Thiên.”

“Không cảm ứng được?” Quang cầu hắc ám cười lạnh, sau khi tính toán một phen cũng kinh ngạc lên tiếng: “Kỳ lạ, ta cũng không cảm ứng được thần tử, rốt cuộc các ngươi đã làm gì?”

“Không phải bọn ta làm, nếu không phải ngươi tới đây, bọn ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.” Thanh Mộng giải thích, dừng một lát lại nói: “Có thể khiến chúng ta cảm ứng không được, trừ phi là có Thánh Tôn ra tay che giấu, mà Thánh Tôn, Ma Thần ở thế giới này sẽ không làm khó tiểu bối, trừ phi…”

“Trừ phi bọn chúng đã tới.” Hư không xoắn lại, Chu Thiên, Minh Dương, Vũ Thông xuất hiện.

“Tốt lắm, chỉ sợ bọn chúng không tới, hôm nay chúng ta sẽ tìm ra bọn chúng, trực tiếp giết chết.” Minh Dương lạnh lùng mở miệng.

“Không.” Sắc mặt Vũ Thông cục kỳ nghiêm trọng: “Tuy không biết bọn chúng trở thành Thánh Đạo chí tôn như thế nào, nhưng chắc không phải là hắn, theo lời sư tôn từng nói, đối phương là một Ma Thần chuyển kiếp, vả lại còn chưa thành Thánh, một khi thành Thánh, đạo của hắn sẽ thức tỉnh, cấm chế cũng sẽ bị giải trừ.”