← Quay lại trang sách

Chương 1629 Vẫn chưa kết thúc?

“Diệt tông môn của ta?” Càn Dịch cười lạnh, chế nhạo: “Thánh tử Càn Dương tông Càn Dịch, các ngươi diệt thử xem!”

“Thánh nữ Tam Thiên Thế Giới Mộng Tuyền, ngươi cũng thử đi.”

“Thánh tử Tiêu Dao tông Thần Tiêu, có bản lĩnh ngươi cứ diệt.”

“Huyền Thiên tông, Huyền Húc.” Huyền Húc không có địa vị gì, cũng không có mặt mũi nói tới địa vị của mình.

Hắc Ám thần tộc: “…”

Bớt giỡn, mẹ nó, tứ đại tông môn? Muốn lật trời rồi đúng không, người của tứ đại tông môn chạy tới đây bắt thần tử Hắc Ám thần giáo làm tọa kỵ? Còn là thánh tử thánh nữ đích thân tới?

“Không biết thần tử của giáo phái bọn ta đắc tội gì với các ngươi, thần giáo sẵn lòng bồi thường, chỉ mong bốn vị thả thần tử ra.” Hắc Ám thần giáo rén ngay lập tức, nếu là một đệ tử không có địa vị của tông môn thì bọn họ còn có thể xử lý.

Nhưng con mẹ nó lần này có tận bốn tông môn, còn là thánh tử thánh nữ, xử lý kiểu gì?

“Bốn người bọn ta đến tây thiên thỉnh kinh, dùng hết tài nguyên, đi ngang qua quý giáo, hy vọng có thể xin một ít tài nguyên để dùng dọc đường, ngày sau thành công quay về, nhất định sẽ độ Hắc Ám thần giáo tu thành chánh quả.” Huyền Húc chắp tay, vô cùng khách sáo.

Hắc Ám thần giáo hiểu rồi, đây là bắt cóc tống tiền, một vị Đạo Cảnh trong đó vội nói: “Chư vị muốn bao nhiêu tài nguyên cứ nói, chỉ cần có thể thả thần tử ra.”

“Nhảm nhí, ai bảo phải thả tiểu Hắc? Tiểu Hắc phải tới tây thiên thỉnh kinh với bọn ta.” Càn Dịch hừ lạnh, vừa kiêu căng vừa phách lối: “Dâng tài nguyên của thần giáo ngươi lên đây, bản thánh tử có thể không trách tội các ngươi.”

Hắc Ám thần tộc: “…”

Mẹ nó, có liêm sỉ tí đi được không? Ngươi bắt thần tử của bọn ta tống tiền thì thôi đi, ngươi còn định lấy tiền không thả người?

“Bốn vị, bọn ta hành xử vô cùng từ tốn, có phải các ngươi hơi quá đáng rồi không?” Hắc Ám thần tộc tức giận, một người âm trầm nói: “Đây là địa bàn của thần giáo ta, không phải tông môn của các ngươi!”

“Vậy thì ngươi có thể thử xem, bản thánh tử được Thánh Tôn che chở.” Càn Dịch thờ ơ: “Nếu bản thánh tử xảy ra chuyện gì, Hắc Ám thần giáo? Chờ diệt môn đi!”

Đờ mờ!

Hắc Ám thần tộc cảm thấy bản thân sắp nổi điên lên rồi, má nó chứ, ngươi nói vậy tức là bọn ta không chỉ không thể đụng tới ngươi mà còn phải chăm sóc ngươi?

Hắc Ám tộc rất ấm ức, có Thánh Tôn che chở, quả thật bọn họ không dám vọng động, bởi vì đối phương có Thánh Tôn, còn bọn họ thì không có!

Không phải ai trong Hắc Ám thần giáo cũng biết tới sự tồn tại của Ma Thần, trên người thần tử cũng chẳng có gì che chở, bởi vi bọn họ sợ làm vậy sẽ tiết lộ sự tồn tại của Ma Thần, mà người biết tới Ma Thần cũng không thể vì thế mà đối đầu với tứ đại tông môn, dù sao tứ đại tông môn cũng tức là bốn vị Thánh Tôn.

Một người không sợ, nhưng cả bốn người liên thủ, lẽ nào lại cho rằng Hắc Ám Ma Thần có thể một đánh bốn?

“Mau đưa tài nguyên ra đây, đừng có làm chậm trễ hành trình của bọn ta, bằng không bản thánh tử sẽ giết chết tiểu Hắc, thậm chí đại khai sát giới!” Thần Tiêu cực kỳ hống hách, uy áp Đạo Cảnh dâng lên, đạo ý tràn ngập, sát khí ngập trời.

“Hay là trực tiếp mở đường máu, sau đó báo cáo với tông môn, để bọn họ phái người tới đây tiêu diệt Hắc Ám thần giáo, đoạt toàn bộ tài nguyên.” Mộng Tuyền lạnh lùng lên tiếng.

“Được, bản thánh tử sẽ truyền tin đi ngay.” Càn Dịch cười lạnh, sau đó chuẩn bị truyền tin.

“Bốn vị đừng xung động, bọn ta đưa cho các ngươi.” Hắc Ám thần tộc ấm ức, nhưng có tức tối thêm nữa cũng chỉ có thể nhịn, lấy một ít tài nguyên ra đưa cho bọn họ: “Các ngươi đi đi, nhớ thả thần tử của bọn ta ra.”

“Sau khi đến tây thiên thỉnh kinh xong, thần tử có thể tự do.” Huyền Húc nói.

Tiểu Hắc: “…”

“Tiểu Hắc đừng khóc, những lời bần đạo nói đều là thật, ngươi sẽ được tự do, chỉ cần theo bọn ta tới tây thiên thỉnh kinh, ngoan ngoãn không gây chuyện.” Huyền Húc lên tiếng đảm bảo.

Ta có thể tới tây thiên thỉnh kinh, nhưng đừng có cưỡi ta đi được không? Rốt cuộc ta phải xui xẻo tới cỡ nào mới đụng phải các ngươi!

Bốn người ngẩng cao đầu, đắc ý ngồi trên người tiểu Hắc rời đi, khiến Hắc Ám thần tộc suýt đã nhào qua cắn chết bọn họ.

“Ta đi gặp lão tổ.” Một vị Đạo Cảnh viên mãn của Hắc Ám thần tộc nói xong rồi lập tức đi tới thánh địa Hắc Ám thần giáo.

“Lão tổ, tứ đại tông môn…”

“Bổn tọa biết rồi, ngươi về trước đi, bổn tọa sẽ đến tứ đại tông môn kia một chuyến.” Giọng nói già nua vang lên, sau đó là một luồng sáng bay tới tứ đại tông môn.

Mà bốn người nọ hoàn toàn không để tâm tới chuyện ở Hắc Ám thần giáo, Càn Dịch cười kiêu căng: “Có bọn ta ở đây, kẻ nào dám làm khó chúng ta? Kiếp nạn? Còn lâu!”

“Không sai, tuy ở thế giới này vẫn có người dám làm khó chúng ta, nhưng tuyệt đối không phải Hắc Ám thần giáo.” Thần Tiêu cũng nói.

Người có thể làm khó bọn họ chỉ có đệ tử tông môn của năm Thánh Nhân kia, mà phải là thánh tử mới được.

Huyền Húc thờ ơ: “Kiếp nạn đầu tiên vẫn chưa kết thúc.”

“Vẫn chưa kết thúc? Chẳng lẽ kiếp nạn đầu tiên chính là Hắc Ám thần giáo?” Mộng Tuyền kinh ngạc.

Đúng lúc này, một luồng sáng lóe lên, trước mắt bốn người một thú hoa lên, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng thay đổi, và xuất hiện trong một mảng sa mạc là một con chiều hâu đang kêu gào.

“Nơi này là đâu?” Càn Dịch biến sắc, cao giọng lên tiếng: “Ngô chính là thánh tử Càn Dương tôn Càn Dịch, cao thủ phương nào, mau chóng rời đi, bản thánh tử sẽ coi như không có gì xảy ra.”

Thần Tiêu và Mộng Tuyền cũng báo tên, hy vọng kẻ đang bày trò trong bóng tối có thể lộ mặt.

Chỉ là sau khi bọn họ nói xong, con diều hâu nọ vẫn gào thét trong sa mạc.

“Khu vực xung quanh đây, vẫn phải dựa vào ta!” Tiẻu hắc cười lạnh, gầm lên: “Thần tử Hắc Ám thần giáo ở đây, nghiệt chướng nơi nào, mau cút ra đây.”