← Quay lại trang sách

Chương 1636 Tiếp dẫn sứ

Không chỉ m Dương Thánh Tôn kinh ngạc, mà các Thánh Tôn khác cũng ngạc nhiên vô cùng, Ma Thần đang nấp trong bóng tối cũng trợn mắt, ba Thánh Tôn lạ mặt!

“Cuối cùng các ngươi cũng hiện thân, tốt lắm, các ngươi càng xem trọng bọn chúng càng tốt, bổn tọa sẽ cho bọn chúng tiến vào Thiên môn tìm kẻ kia, trực tiếp kết thúc tất cả!” Tứ đại Thánh Tôn nhìn xuyên qua không gian, quan sát cảnh tượng này.

“Tới tây thiên thỉnh kinh, thuận theo thiên mệnh, nếu Thánh Tôn dám cản đường, diệt toàn môn!”

Lại một tiếng quát vang lên, thanh kiếm hóa thành trường long, mang theo vô số kiêm khí tấn công m Dương thánh môn!

“Kẻ thứ tư! Bốn Thánh Tôn, rốt cuộc Thiên môn này có lai lịch gì? Chẳng lẽ là kẻ hộ đạo của tên kia?”

Ma Thần trong bóng tối chấn động, đồng thời hạ lệnh: “Có thể truy sát, nhưng chú ý chừng mực, bảo các thần tử ngoan ngoãn ở yên một chỗ phái vài tên phế vật ra làm dáng là được, tùy tiện tặng một ít tài nguyên để đuổi chúng đi.”

Bốn vị Thánh Tôn ra tay đã nhấc lên một đợt sóng ở thế giới Thánh Đạo, cả thế giới trở nên xáo trộn bất an, mọi người bắt đầu chú ý tới tây thiên thỉnh kinh.

Mà Phệ Thần sau khi trực tiếp chém m Dương thánh tử, đã điều khiển tứ kiếm phá không đi mất.

“Được rồi, tiếp theo hẳn là không có chuyện gì to tát nữa đâu.” Bốn người một thú thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tràn đầy kích động lẫn sùng bái: “Không ngờ Thiên môn lại có bốn vị Thánh Tôn.”

Không hề yếu hơn tứ đại tông môn bọn họ liên thủ!

“Kiếp nạn thứ ba bắt đầu rồi, chư vị chú ý, chỉ cần vượt qua cửa ải cuối cùng, là chúng ta có thể tới được Thiên môn.” Huyền Húc phẩn khởi.

“Kiếp nạn thứ ba ở đây hả?” Ba người Mộng Tuyền vội hỏi, tiểu Hắc cũng nhìn hắn chằm chằm.

“Không, kiếp nạn thứ ba sẽ xảy ra trên đoạn đường tiếp theo, lúc này cũng có thể xuất hiện, không rõ địa điểm cụ thể.” Huyền Húc đưa Thiên thạch cho bọn họ xem: “Lần này có gợi ý, khảo nghiệm bản tâm và đạo của chúng ta.”

“Bản tâm? Đạo của chúng ta?” Ba người một thú hơi hoang mang, lập tức nói: “Kệ đi, dù sao chúng ta cũng là người hữu duyên, chắc chắn có thể thành công.”

Có điều, tuy là nói như thế, nhưng bọn họ lại chẳng có chút lòng tin nào, đặc biệt là khi đã nhìn thấy bốn vị Thánh Tôn, ngay cả Thánh Tôn mà cũng có bốn người, người hữu duyên gì chứ, có lúc nào không đổi được đâu?

Bốn người một thú ngự không đi tiếp, dọc đường đi thấy chỗ nào có tài nguyên sẽ lập tức tới hóa duyên, tuyệt đối không bỏ qua bất cứ chỗ nào, còn giống cướp hơn cả bọn cướp.

Đệ tử của các đại tông môn và thần giáo khổ muốn chết, nhưng tông chủ đã căn dặn không thể đi gây chuyện, thần tử thánh tử cũng bị cấm túc, không được ra khỏi cửa.

Nhìn tấm gương của m Dương thánh tử đi kìa, có lớp chắn bảo vệ của Thánh Tôn mà cũng bị chém, m Dương Thánh Tôn ra tay, lập tức bị bốn vị Thánh Tôn đánh tới nỗi không dám bước ra khỏi cửa nhà, đã như vậy rồi, còn ai dám cản trở mấy người này tới tây thiên thỉnh kinh?

May mà bốn người một thú cũng không quá đáng tới mức xong vào tông môn để hóa duyên, mà chỉ đứng ở bên ngoài lấy một ít rồi đi, tài nguyên cũng không quá cao cấp, đại đa số đều là dưới cấp Đạo Cảnh.

Bởi vì các tông môn thần giáo này đều đã lấy hết tài nguyên tốt bỏ vào trong bảo khố rồi.

“Nơi này chắc là chỗ cực Tây rồi nhỉ?”

Mộng Tuyền nhìn mảnh đất hoang tàn trước mặt, còn có núi tuyết ngàn năm không tan, sông băng dài ngoằng, mở miệng nói: “Ở cực Tây không có đại tông môn, thần dược quý giá cũng rất ít, mấy đại tông môn chỉ sai người tới đây thu hoạch chứ không chiếm cứ.”

“Vậy chắc là Thiên môn sẽ ở cực Tây này, chúng ta đi mau lên.” Một người nói.

“Được, sớm ngày tìm được Thiên môn, bái nhập môn hạ.” Huyền Húc kích động.

“Tới bây giờ kiếp nạn thứ ba vẫn chưa xuất hiện, mọi người cẩn thận.” Huyền Húc nhắc nhở.

“Rốt cuộc chừng nào kiếp nạn thứ ba mới bắt đầu, Thiên môn cũng thật là, muốn làm gì thì làm lẹ đi, chậm chạp lề mề, ngược lại khiến ta cảm thấy không an lòng.” Mộng Tuyền nói.

“Thiên thạch vẫn đang dẫn đường, chúng ta đi theo là được.” Huyền Húc lên tiếng.

“Chúng ta đang đi theo chỉ dẫn của Thiên thạch, ta không tin đi hết cực Tây này, chúng ta vẫn không tìm thấy Thiên môn.” Mộng Tuyền đáp.

“Đúng vậy, Thiên thạch sẽ không chỉ sai, trừ phi Thiên môn không muốn chúng ta tới.” Huyền Húc cười nói.

Bốn người một thú vừa đi vừa nói chuyện, Sương đang nấp trong bóng tối bĩu môi: “Nếu không phải bọn ta muốn nhanh chóng kết thúc hành trình này, vả lại thế giới này cũng lớn thì tràng chủ còn thật sự định tìm cho các ngươi một tinh cầu hình tròn để các ngươi đi hết một vòng kìa.”

Bốn người một thú xuyên qua núi tuyết mênh mông, đi sâu vào cực Tây, tuyết đổ trắng xóa, xung quanh bị vây bởi núi tuyết, bọn họ dần dần biến mất trong trận tuyết lớn.

“Huyền Húc đạo hữu, có người trên ngọn núi tuyết đó.” Ánh mắt của Mộng Tuyền như tia sét, nàng nhìn sang đỉnh núi tuyết, quả thật đang có một người ngồi xếp bằng ở đó, mà tuyết cũng không thể đến gần người nọ trong phạm vi ba thước.

“Đi lên xem xem.” Thần Tiêu nói.

Grao

Tiểu Hắc gầm lên, hai cánh chấn động, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã tới đỉnh núi tuyết, hạ xuống ngay bên cạnh người đang ngồi.

“Thiên môn?”

Bốn người một thú kinh hãi, chỉ thấy sau lưng người đang ngồi xếp bằng là một tấm bia đá, bên trên khắc hai chữ Thiên môn.

“Người hữu duyên, cuối cùng các ngươi cũng đã tới.” Người lúc nãy còn đang ngồi bỗng đứng dậy, cười nói: “Bần đạo là tiếp dẫn sứ, chấp pháp tôn giả của Thiên môn, Trần Văn đạo nhân.”

“Tham kiến tiếp dẫn sứ.” Bốn người một thú vội vàng hành lễ: “Hiện tại bọn ta đã tới Thiên môn, có phải đã có thể lấy pháp môn thành Thánh?”