← Quay lại trang sách

Chương 1635 Các ngươi là ai!

“Giết, hay là giết?” Tiểu Hắc nhìn m Dương thánh tử dưới chân, chảy nước miếng nói: “Ta thích ăn sống.”

“Thôi thì mang hắn theo đi, m Dương thánh tử được Thánh Tôn che chở, nếu ra sát chiêu, sợ là sẽ kinh động tới m Dương Thánh Tôn, mang hắn theo cũng có thể uy hiếp m Dương tông.” Huyền Húc nói.

“Được, vậy thì treo lên đuôi tiểu Hắc đi.” Thần Tiêu gật đầu.

“Tại sao lại treo lên đuôi của ta? Ta có thể túm hắn mà.” Tiểu Hắc bực bội.

“Tùy ngươi thôi, lấy hết tài nguyên của hắn trước đã, miếng ngọc bội này không tệ, m Dương thánh tử cứ độ ta trước nha.” Càn Dịch tiện tay tịch thu miếng ngọc bội ở trước ngực m Dương thánh tử.

m Dương thánh tử ngơ ngác: “Các ngươi tới tây thiên thỉnh kinh thật? Các ngươi chắc chắn các ngươi không phải bọn cướp hả?”

Con mẹ nó đây là thỉnh kinh, chứ không phải ‘thỉnh’ tài nguyên của bọn ta?

“Vô lượng thiên tôn, hiện tại bọn ta đang rơi vào bể khổ, hy vọng người có duyên có thể độ bọn ta thoát ly khổ hải, chờ khi bọn ta đến được bờ cực lạc, sẽ trở lại độ người hữu duyên.” Huyền Húc cười đáp: “Đi thôi, chuẩn bị sẵn răng lợi với móng vuốt sắc bén của ngươi đi, bất cứ lúc nào cũng có thể ngoạm một cái.”

m Dương thánh tử: “…”

Các ngươi không chỉ là cướp, mà còn là đám cướp hung tàn!

“Các ngươi mau thả bản thánh tử ra, trên người bản thánh tử có sự bảo vệ của Thánh Tôn, nếu các ngươi giết ta, sẽ chỉ chọc phải phiền phức.” m Dương thánh tử sẵng giọng.

“Lúc đầu bọn ta cũng được Thánh Tôn che chở như ngươi.” Thần Tiêu khẽ cảm thán: “Mãi tới lúc hóa duyên, đã hóa luôn cả sự che chở này.”

“Trên đường đi các ngươi đã đắc tội bao nhiêu thế lực, không ai bảo vệ các ngươi được nữa, hiện tại các ngươi đầu hàng, giao thủ cấp ra, ta có thể để lại thần hồn của các ngươi, cho các ngươi tu đạo thêm một lần nữa.” m Dương thánh tử lại nói.

“Chớ nghĩ nhiều, độ bọn ta xong, bọn ta sẽ thả ngươi đi, nếu không phối hợp, dù cho không thể giết ngươi thì cũng có thể dày vò ngươi.” Mộng Tuyền thờ ơ.

Bốn người một thú phá không đi, tin m Dương thánh tử bị bắt nhanh chóng truyền tới tai m Dương Thánh Tôn, vô số đệ tử m Dương tông ra ngoài truy sát.

“m Dương thánh tử ở đây, không sợ hắn chết thì xông lên đi!” Càn Dịch đứng chắp tay, lạnh giọng lên tiếng.

“Bây giờ phải làm sao?” Chúng đệ tử m Dương tông nhất thời lo ngại, thánh tử đang nằm trong tay người ta, nếu làm thánh tử bị thương, thì phải bàn giao như thế nào?

“Giết, thánh tử có Thánh Tôn che chở, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.” Một vị lão giả Đạo Cảnh đỉnh phong lạnh lùng lên tiếng.

“Rõ, tam trưởng lão.” Các đệ tử nghe vậy, vội vàng ra tay.

Đây chính là sự khác nhau giữa thánh tử và thần tử thần giáo bình thường, có Thánh Tôn bảo vệ, chỉ cần không phải Thánh Tôn ra tay thì không cần lo lắng tới tính mạng, có bắt được cũng không thể nào trở thành con tin thật sự.

“Đúng là phiền phức.” Mộng Tuyền nói.

“Tiểu Hắc, cắn hắn.” Huyền Húc lên tiếng.

Grao

Hàm răng sắc bén của tiểu Hắc lóe lên, trực tiếp cắn vào đầu của m Dương thánh tử.

Ầm

Thần uy mạnh mẽ tản ra, tiểu Hắc bị đánh bay ra ngoài, m Dương thánh tử thì bay sang một bên, mấy người còn lại cũng tách khỏi tiểu Hắc, nhanh chóng đứng vững lại.

“Giết!” Đệ tử m Dương tông phẫn nộ, mấy chục vị cao thủ Đạo Cảnh, tệ nhất cũng là Đạo Cảnh trung kỳ, còn có một vị Đạo Cảnh đỉnh phong.

“Không ổn, đánh không lại, Huyền Húc, bóp nát miếng ngọc của ngươi.” Thần Tiêu giục.

Huyền Húc không dám lề mề, nếu còn chậm trễ, bọn họ tuyệt đối không thể ra khỏi chỗ này, thế là vội vàng bóp nát Thỉnh Thiên Ngọc.

Ầm

Miếng ngọc vừa vỡ, một luồng kim quang vọt thẳng tới chân trời, bốn đạo kiếm khí sắc bén giáng xuống, xé rách hư không, một bóng người giáng lâm, bốn thanh cổ kiếm lơ lửng xung quanh người nọ, ẩn chứa khí thế khủng bố.

“Huyền Húc đạo hữu, trên đường thỉnh kinh nhiều kiếp nạn, bần đạo tới giúp ngươi.” Người nọ cười nói, đứng chắp tay: “Bần đạo Phệ Thần, năm vị đạo hữu mau chóng rời đi.”

“Đa tạ Phệ Thần sư huynh.” Huyền Húc vội vàng hành lễ, đạp lên lưng tiểu Hắc rồi ngự không đi mất.

“Sư huynh cẩnt hận.” Ba người Mộng Tuyền gấp gáp theo sau, không quên nhắc nhở một câu.

“Mọi người đi đi.” Phệ Thần thờ ơ.

“Đúng là cuồng vọng, giết chúng cho ta!” m Dương thánh tử gầm lên, bị bọn chúng bắt được, thật là quá mất mặt.

“Ai dám cản đường, hôm nay sẽ trở thành vong hồn dưới kiếm!” Phệ Thần hừ lạnh, sau đó chặp tay lại như kiếm, bốn thanh cổ kiếm phá không xông lên, kiếm khí cuồng quét, sát khí ngút trời.

Bịch

Kiếm khi đi qua, Đạo Cảnh đỉnh phong lập tức bị chém thành hai khúc, hoàn toàn không kịp phản kháng, một kích tất sát, Phệ Thần vẫn không dừng lại mà tiếp tục điều khiển cổ kiếm đại khai sát giới.

“Chết tiệt, gan to tày trời, thế mà lại dám giết đệ tử m Dương tông ta!” m Dương thánh tử phẫn nộ quát, kim quang trên người lóe sáng, hóa thành một lớp phòng vệ, lao thẳng về phía Phệ Thần.

“Có Thánh Tôn bảo vệ, lẽ nào lại có thể chống lại được Tru Tiên Tứ Kiếm?” Phệ Thần khinh miệt, tứ kiếm chấn động, kiếm khí Tiên Thiên bắn ra ngoài, lập tức bao trùm m Dương thánh tử.

Ầm

Phụt

Kiếm khí xẹt qua, lá chắn màu vàng vỡ nát, kiếm khí tuy đã suy yếu nhưng vẫn xuyên qua người m Dương thánh tử, thần huyết tuôn trào.

“To gan!”

Tiếng rống vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ truyền tới từ m Dương thánh tông, thánh uy ngút trời phá vỡ hư không, hai luồng khí m Dương dâng lên cuồn cuộn.

“Cút về đây!”

Cùng lúc đó, ba bàn tay khổng lồ giáng xuống từ trên trời, tỏa ra uy năng không giống nhau, trực tiếp đánh nát hai luồng khí m Dương, ép xuống người m Dương Thánh Tôn.

“Chết tiệt, các ngươi là ai?” m Dương Thánh Tôn tức giận, không ngờ lần này lại có ba Thánh Tôn ra tay!