← Quay lại trang sách

Chương 1641 Một kiếm trước đó của đệ tử, có dễ chịu hay không?

“Sư huynh sư tỷ Thiên môn, mời mọi người cứ nói.” Các võ giả lập tức im lặng.

“Người mà Phong Thần Bảng muốn tìm là người có duyên, chuyện này bọn ta không thể tự quyết định được.” Huyền Húc nói: “Bằng không bọn ta đã tự ghi tên mình lên rồi.”

“Thì ra là thế, vậy như thế nào mới được xem là người hữu duyên?” Các võ giả hỏi.

“Bọn ta cũng chưa rõ.” Huyền Húc lắc đầu.

“Vậy còn pháp môn thành Thánh thì sao? Có thể cho bọn ta chứ?” Các võ giả lại nhớ tới pháp môn thành Thánh.

“Trời độ người có duyên, người có duyên cũng độ bọn ta, hiện tại bọn ta đang lạc vào bể khổ, tài nguyên đã hết sạch, hy vọng các vị có thể ra tay tương trợ, độ bọn ta vượt khỏi bể khổ.” Huyền Húc nói.

“...”

Ta có thể nói con mẹ nó thật là văn vẻ quá có được không? Đòi tài nguyên thì đòi tài nguyên, còn nói vòng vèo như vậy, chỉ có vậy mà cũng nhắc tới người hữu duyên? Không đúng, các ngươi đang muốn nói với bọn ta ai đưa nhiều thì người đó được làm tổ thần à?

“Đây chính là pháp môn thành Thánh, đa tạ chư vị độ ta, các ngươi mỗi người chép một phần đi.” Huyền Húc cực kỳ hào phóng đưa pháp môn chúng sinh thành Thánh ra cho mọi người chép lại hoặc học thuộc.

“Đa tạ, vậy Phong Thần Bảng kia thì sao?” Sau khi lấy được pháp môn thành Thánh, các võ giả vẫn không hài lòng.

Vị trí tổ thần tương đương với Hồng Mông Tử Khí, ai mà không muốn?

“Vậy thì mở ra xem sao?” Huyền Húc ngẫm nghĩ, chỉ có thể mở Phong Thần Bảng ra.

Tin tức từ Phong Thần Bảng hiện lên: “Thiên môn chú trọng chúng sinh bình đẳng, vạn vật hài hòa, phổ độ chúng sinh, hiện nay loạn thế sắp tới, đặc biệt ban tặng Phong Thần Bảng, chọn ra ba mươi sáu chánh thần, mười hai tổ thần, bảo vệ thế giới hài hòa bình yên, chi phối sự chuyển động của thế giới.”

“Bảo vệ thế giới hài hòa bình yên? Chi phối sự chuyển động của thế giới?” Cả đám ngây người, Hồng Mông Tử Khí đã xuất hiện rồi, giờ ngươi lại bảo bọn ta bảo vệ thế giới hài hòa?

Tức là không cho bọn ta tranh đoạt Hồng Mông Tử Khí?

“Vô lượng thiên tôn, Thiên môn suy nghĩ cho vạn vật chúng sinh.” Huyền Húc nói: “Các ngươi có thể tranh giành Hồng Mông Tử Khí, Phong Thần Bảng không cấm cản mọi người.”

“Không sai, sự xuất hiện của Phong Thần Bảng chủ yếu là vì muốn cho thế giới có một hướng đi tốt hơn.” Mộng Tuyền nói: “Ta nghĩ, chỉ cần chư vị không muốn phá hủy thế giới Thánh Đạo thì sẽ không sao.”

“Vậy Hồng Mông Tử Khí này, các ngươi có muốn tranh hay không?” Các võ giả cảnh giác nhìn bọn họ, mấy người này là đệ tử Thiên môn, sau lưng có tới mấy vị Thánh Nhân.

“Tạm thời vẫn chưa quyết định, có điều, cho dù bọn ta có tranh thì cũng chỉ có một người đoạt được, nên sẽ không dùng tông môn làm khó ai.” Huyền Húc nói.

“Vậy thì tốt.” Các võ giả thở phào nhẹ nhõm, thực lực của Thiên môn quả thật cường đại, bọn họ hoàn toàn không có lòng tin có thể đấu lại mấy người này.

“Bọn ta phải về Thiên môn đây, các ngươi đã lấy được pháp môn thành Thánh rồi thì về đi, bọn ta còn phải độ người khác.” Huyền Húc lên tiếng.

“Cáo từ.” Lúc này các võ giả mới rời đi.

Mọi người vừa đi mất, thì lại thêm một nhóm khác xuất hiện, rồi cũng lại là cảnh tượng đưa tài nguyên, lấy pháp môn, hỏi về Phong Thần Bảng.

Hồng Mông Tử Khí sẽ xuất hiện tại Đại Hoang Loạn Địa, chuyện này kinh động tới không ít người, cửu đại Thánh Tôn và các đệ tử thần giáo tất bật chuẩn bị, mấy đệ tử Thánh Tôn trong số đó không tới Thiên Thánh Phong lấy pháp môn thành Thánh, bởi vì bọn họ có Thánh Tôn ban thưởng.

Bốn người Mộng Tuyền bị gọi về Thiên môn, một mình Huyền Húc ở lại Thiên Thánh Phong tiếp tục phổ độ chúng sinh.

Tốc độ của bốn người cực kỳ nhanh, sau khi tới đỉnh núi tuyết thì thấy mất toàn thần điện được dựng trên đỉnh núi.

Trần Văn dẫn bốn người vào chủ điện, Thiên Điện, Thuận Thiên đạo nhân đang ngồi trên ghế dành cho giáo chủ đợi bọn họ.

“Giáo chủ.” Bốn người kính cẩn hành lễ.

“Ngồi đi, gọi các ngươi qua đây là vì nhìn thấy vài người quen.” Thuận Thiên đạo nhân cười nói.

“Người quen?”

Trong lúc bốn người còn đang nghi hoặc, bên ngoài xuất hiện bốn người bay tới, sau đó bước vào Thiên Điện, đảo mắt nhìn bốn người Mộng Tuyền, trong mắt xẹt qua tia tức giận, nhưng chỉ thoáng cái đã biến mất: “Thiên môn giáo chủ Thuận Thiên, Thánh Tôn mời Thiên môn lập tức bước vào Đạo hoang Loạn Địa, có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn gì để trành được Hồng Mông Tử Khí, Thánh Tôn sẽ không can thiệp.”

“Ồ? Dùng bất cứ thủ đọa gì, Thánh Tôn cũng không can thiệp, rất tốt, phù hợp với cách hành sự của Thiên môn ta.” Thuận Thiên đạo nhân cười: “Ta đồng ý.”

“Cáo từ.” Người của tứ đại tông môn quay người đi mất.

“Đệ tử Huyền Thiên tông đợi đã, nhờ ngươi gửi lời tới Huyền Thiên Thánh Tôn.” Thuận Thiên đạo nhân lên tiếng.

“Lời gì?” Người của Huyền Thiên tông dừng bước, nhìn sang lão.

“Chu Thiên, một kiếm trước đó của đệ tử, có dễ chịu hay không?” Thuận Thiên đạo nhân cười lạnh.

“Ngươi…ngươi là đệ tử của Huyền Thiên Thánh Tôn?” Người của Huyền Thiên tông kinh hãi.

“Lúc trước là vậy, bây giờ thì không.” Thuận Thiên đạo nhân cười nhạt: “Từ khi ta đâm Chu Thiên một kiếm, chém chết hóa thân của lão ta.”

“Ngươi dám cả gan vũ nhục Thánh Tôn?” Người của Huyền Thiên tông nổi giận: “Cho dù ngươi là giáo chủ Thiên môn, dám cả gan vũ nhục Thánh Tôn cũng là tội chết.”

“Vũ nhục? Ngươi cứ chuyển lời về, sẽ biết là vũ nhục, hay là sự thật ngay.” Thuận Thiên đạo nhân hừ lạnh, phất tay: “Tiễn khách!”

Bốn người Mộng Tuyền vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, Thuận Thiên đạo nhân này từng là đệ tử của Huyền Thiên Thánh Tôn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao y lại trở thành giáo chủ Thiên môn?

“Ba người các nugơi, tốt nhất đừng nên tranh Hồng Mông Tử Khí, bằng không, nếu các ngươi giành được, sẽ phát hiện một sự thật đáng buồn, đương nhiên, các ngươi muốn đi cũng được, bản giáo chủ không ngăn cản.” Thuận Thiên đạo nhân nhìn bốn người Mộng Tuyền: “Tiểu Hắc có thể đi.”

“Tại sao?” Bốn người hoang mang.

“Tại vì ba người các ngươi giống ta, còn tiểu Hắc thì không.” Thuận Thiên đạo nhân nói xong thì phất tay bảo họ rời đi.