Chương 1642 Tới Đại Hoang Loạn Địa
Bốn người Mộng Tuyền rời khỏi Thiên Điện, bên ngoài đã xuất hiện một nhóm võ giả, đều là Đạo Cảnh, Phệ Thần cũng tới.
"Phệ Thần sư huynh." Bốn người vội vã đi qua, lúc trước Phệ Thần đã giúp bọn họ chém m Dương thánh tử.
"Mộng Tuyền sư muội, ba vị sư đệ." Phệ Thần mỉm cười nói: "Bốn vị không đi Đại Hoang Loạn Địa tranh đoạt Hồng Mông Tử Khí?"
"Sư huynh không đi sao?" Mộng Tuyền nháy mắt, ba người biết ý, đi tìm người khác hỏi thăm.
Bọn họ chưa quên nhiệm vụ của Thiên môn, lần này trở lại Thiên môn, đương nhiên muốn thăm dò thêm tin tức, tốt nhất là tìm được người Thánh Tôn muốn tìm.
"Đi, đương nhiên đi." Phệ Thần nhàn nhạt nói: "Không chỉ có là ta, Thiên môn đều sẽ đi."
“Đều đi?" Mộng Tuyền hơi sửng sốt.
"Đúng vậy, ai cũng có thể tranh đoạt Hồng Mông Tử Khí, Thiên môn ta chú trọng chúng sinh bình đẳng, người người thành Thánh, đương nhiên chúng ta cũng có thể tranh đoạt." Phệ Thần nói như lẽ đương nhiên, không vì Hồng Mông Tử Khí với kiếm tiền thì bọn ta ăn no rỗi việc chạy tới đây làm gì?
"Thiên môn đã có Phong Thần Bảng, còn có thể coi trọng Hồng Mông Tử Khí?" Mộng Tuyền cười cười, nói: "Đúng rồi, lần này do vị sư huynh hoặc sư tỷ nào dẫn đầu?"
"Tự mình tranh, cái gì mà dẫn đầu với không dẫn đầu." Phệ Thần bình tĩnh nói: "Người người bình đẳng, ai cũng không cao quý hơn ai, người nào lấy được thì là của người đó."
Mộng Tuyền: "..."
Ngươi như vậy, khiến ta khó tiếp chuyện lắm đó!
"Sư muội vừa tới Thiên môn, còn rất nhiều điều không hiểu, không biết đại sư huynh của Thiên môn chúng ta là ai?" Mộng Tuyền hỏi lần nữa.
"Cái gì mà đại sư huynh?" Phệ Thần ngẩn người, nói: "Ai nói cho ngươi biết Thiên môn có đại sư huynh? Chúng ta đều là bình đẳng, nói chuyện ngang hàng, gọi nhau sư huynh là tôn trọng, đương nhiên, các ngươi vừa tới, phải làm tiểu sư muội, tiểu sư đệ một đoạn thời gian."
"..."
Đây là tông môn kỳ lạ gì vậy? Mộng Tuyền ngơ ngác, không hiểu nổi.
“Vậy là cũng không có thánh tử thần tử rồi?” Mộng Tuyền co rút khóe miệng, nói.
"Đương nhiên không có, đại sư huynh cũng không có, sao có thể có thánh tử thần tử." Phệ Thần nhìn Mộng Tuyền, cười nói: "Tiểu sư muội không cần lo lắng, Thiên môn ở chung với nhau rất hòa thuận, không có ai ức hiếp các ngươi đâu."
Chuyện ta lo lắng không phải là bị ức hiếp, mà là phải báo cáo cho Thánh Tôn thế nào!
Mộng Tuyền xác định, đây chắc chắn là tông môn kỳ lạ nhất mà nàng từng gặp, chỉ cần đưa là nguyên là đã cho pháp môn thành Thánh, thật đúng là không khác gì vô tư kính dâng cả.
Hiện tại lại làm ra Phong Thần Bảng, còn có thể đối kháng Thánh Tôn, tìm người hữu duyên gì chứ, không tìm trong nội bộ Thiên môn mà lại để cho toàn thế giới cùng nhau tranh!
"Giáo chủ thì sao? Giáo chủ trước kia là đệ tử Huyền Thiên Thánh Tôn?" Mộng Tuyền lại hỏi.
"Đúng vậy." Phệ Thần gật đầu, dừng một chút, lại nói: “Có điều, ân oán trong chuyện này, ngươi phải đi hỏi giáo chủ, hoặc là hỏi Huyền Thiên Thánh Tôn, bọn ta cũng không rõ ràng lắm."
"Tứ đại Thánh Tôn liên danh mời Thiên môn tới Đại Hoang Loạn Địa, tranh đoạt Hồng Mông Tử Khí, chư vị đệ tử Thiên môn, nếu muốn có thể tự đến đó trước, Thiên môn Thánh Tôn sẽ không nhúng tay, cũng sẽ không cho phép mấy Thánh Tôn này khi dễ các ngươi, mọi người tự dựa vào bản lĩnh của mình." Trong Thiên Điện truyền ra giọng nói của Thuận Thiên đạo nhân.
"Đa tạ giáo chủ." Các võ giả lên tiếng, vội vã bái chào.
"Đi." Phệ Thần liếc nhìn Mộng Tuyền, ngự không đi.
Rất nhiều võ giả đồng thời phá không, tiến vào Đại Hoang Loạn Địa.
Mộng Tuyền bất đắc dĩ, chỉ có thể truyền tin tức vừa lấy được lại cho Thánh Tôn, còn như việc Thuận Thiên đạo nhân là đệ tử của Huyền Thiên Thánh Tôn, nàng cũng không hỏi nhiều, nên chỉ báo cáo đúng sự thật.
Đưa tin xong, Mộng Tuyền tìm được ba người Thần Tiêu, liên hợp tiến vào Đại Hoang Loạn Địa, bọn họ cũng muốn đi tranh đoạt Hồng Mông Tử Khí.
"Chư vị đệ tử Thiên môn, nhớ phổ độ chúng sinh, độ người hữu duyên thoát ly khổ hải, cũng đồng thời tìm người độ, tổng kết lại kinh nghiệm người độ, đổi vị trí để suy nghĩ và hành động, chúng sinh mới có thể bình đẳng." Thuận Thiên đạo nhân mở miệng lần nữa.
"Bần đạo đã khởi hành tới Đại Hoang Loạn Địa, Phong Thần Bảng chỉ dẫn bần đạo, người hữu duyên ở Đại Hoang Loạn Địa." Huyền Húc đưa tin cho bốn người Mộng Tuyền.
“Bọn ta cũng đang tiến vào Đại Hoang Loạn Địa, đến lúc đó chiếu cố lẫn nhau.” Có người nói.
Đại Hoang Loạn Địa, chính là một khu vực hỗn loạn tại thế giới Thánh Đạo, không có Thánh Tôn tọa trấn, chỉ có một Đại Hoang giáo, nhưng Đại Hoang giáo cũng không phải giáo phái lớn gì cả, chỉ là thành lập căn cơ ở chỗ này, xem như là bá chủ một phương, nhưng cũng không cách nào bá chiếm Đại Hoang.
Nơi đây rồng rắn lẫn lộn, có đủ kiểu võ giả, yếu thì Thần Vương, mạnh thì Đạo Cảnh cực hạn, đây cũng là một nơi nguy hiểm ở thế giới Thánh Đạo, vô số ác đồ đê tiện tụ tập ở chỗ này.
Đây là nơi mà Thánh Tôn không muốn để ý tới, bởi vì nơi này rất cằn cỗi, còn cằn cỗi hơn cả cực Tây.
Bây giờ Hồng Mông Tử Khí sẽ xuất hiện ở Đại Hoang, hầu như toàn bộ võ giả ở thế giới Thánh Đạo đều muốn tới đó, không ít võ giả cường đại nhanh chân xông vào Đại Hoang Loạn Địa.
"Hồng Mông Tử Khí sắp xuất hiện ở Đại Hoang Loạn Địa, nghe nói đệ tử Thiên môn cũng sắp đến." Có võ giả đang bàn tán.
Bây giờ danh tiếng của Thiên môn đã lấn át tông môn Thánh Tôn, lúc những võ giả này đàm luận, điều đầu tiên mà bọn họ nghĩ tới không phải là môn phái Thánh Tôn, mà là Thiên môn.
"Ta cũng nhận được tin tức, tổ năm người đi thỉnh kinh cũng sắp mang theo Phong Thần Bảng đến đây."
"Phong Thần Bảng à, nếu có thể trở thành một trong mười hai tổ thần của Phong Thần Bảng, thì cũng không kém hơn Hồng Mông Tử Khí một chút nào." Có võ giả ảo tưởng.
"Đại Hoang Loạn Địa bởi vì được Hồng Mông Tử Khí vun đắp, sinh ra không ít bảo dược, thậm chí là thánh vật, Thánh Tôn không tham gia tranh đoạt, người có duyên có thể thu thập." Huyền Thiên Thánh Tôn Chu Thiên lại lên tiếng, vang vọng toàn bộ thế giới Thánh Đạo.
"Bảo dược, thánh vật?" Các võ giả kích động, vừa có Hồng Mông Tử Khí, vừa có Phong Thần Bảng, hiện tại lại thêm bảo dược, thánh vật xuất hiện, lần này thật sự sẽ xuất hiện Thánh Tôn mới?
"Đi thôi, nhanh đi tìm bảo dược, nếu còn ở chỗ này, những bảo vật như Hồng Mông Tử Khí này sẽ không đến tìm ngươi." Các võ giả nhao nhao lao ra Đại Hoang thành, bắt đầu lùng sục cả khu vực hoang vu này lên.