← Quay lại trang sách

Chương 1659 Gặp người quen

Bàn Cổ luyện hóa Hỗn Độn khí, sau đó ném từng hạt đậu qua cho Giang Thái Huyền, để hắn trải nghiệm cảm giác tuyệt vời khi năng lượng Hỗn Độn nổ dâng trào trong cơ thể.

Một hạt đậu bằng với một thần mạch Hỗn Độn, Giang Thái Huyền cũng nhờ ăn như vậy mà thực lực nhanh chóng tăng cao.

Các đệ tử Thiên môn ở thế giới thánh đạo cũng bắt đầu quay về, Hồng Mông Tử Khí đã xuất hiện rồi, mua trước một sợi rồi tính.

“Kiếm tiền, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền!” Trong lòng Thuận Thiên Đạo nhân gào thét, hắn đã trở thành Đạo Cảnh viên mãn từ lâu, chỉ thiếu mỗi bước thành Thánh nữa thôi, hiện tại thì không thiếu cái gì cả, chỉ thiếu tiền.

Chỉ cần có đủ tiền để bổ khuyết lại đạo căn của bản thân, thì sau đó có thể mua thêm Hồng Mông Tử Khí, chắc chắn có thể thành Thánh.

“Một sợi Hồng Mông Tử Khí mà chỉ có năm trăm vạn? Rẻ vậy?”

Các võ giả Thần giới ngơ ngác, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ mất một khoản lớn rồi, nhưng thấy giá mà đạo tràng đưa ra, thật sự là rẻ tới quá đáng luôn!

“Đưa ta một sợi trước!”

“Ta cũng một sợi!”

Các võ giả nhao nhao lên tiếng, đông hoàng cũng không nhịn được mà mua một sợi, rẻ như thế, sợ là sẽ bán hết ngay, tuy rằng thương phẩm ở đạo tràng chưa bao giờ hết hàng.

Các võ giả mua Hồng Mông Tử Khí xong thì nó lập tức nhận chủ, cực kỳ nghe lời, nếu chủ nhân chết, Hồng Mông Tử Khí sẽ tự động trở về đạo tràng, trừ phi bọn họ đưa tài nguyên, bằng không thì không ai có thể cướp được.

Hồng Quân ngồi trên chỗ cao ở Thiên môn, ánh mắt ngày càng nghiêm trọng: “Vốn tưởng rằng phải khai chiến mới có thể tìm được Hồng Mông Tử Khí vô tận, không ngờ thương phẩm đạo tràng lại là Hồng Mông Tử Khí, Thần Ma đạo tràng ngày càng khiến lão đạo kinh ngạc, Dương Mi đạo hữu, rốt cuộc là ngươi đã tìm được nó ở đâu?”

Cực Tây, võ giả Thiên môn lần lượt quay về, không ít người đã mua Hồng Mông Tử Khí, nhưng cũng có người không mua, đơn giản là do không có đủ tiền, lần trước xài hết tiền rồi, bây giờ trong tay không có đủ năm trăm vạn nữa.

“Thuận Thiên giáo chủ, ngươi thấy Hồng Mông Tử Khí này của ta đẹp không?” Phệ Thần híp mắt cười nhìn Thuận Thiên Đạo nhân.

“Ngươi cút ra xa một chút, bản giáo chủ nhìn thấy ngươi là bực mình!” Thuận Thiên Đạo nhân tức giận, ngươi cố ý tới đây chọc tức ta?

“Vậy được thôi, ta lui về hai bước rồi cho ngươi xem.” Phệ Thần lùi về sau hai bước, tiếp tục khoe khoang Hồng Mông Tử Khí mới mua.

Thuận Thiên: “…”

Con mẹ nó ta thật muốn đánh chết ngươi, sao lại đáng ghét như vậy chứ, lúc trước tuy là ta đã làm một số chuyện có lỗi với ngươi, nhưng cũng là do ta bị Chu Thiên ép thôi mà.

Nhìn gương mặt đen sì của Thuận Thiên, trong lòng Phệ Thần thoải mái hơn hẳn, sau đó đắc ý rời đi.

“Thuận Thiên Đạo nhân, gọi nhóm Mộng Tuyền về đây, để Huyền Húc và tiểu Hắc ở lại bên đó là được.” Long Đế tới.

“Gọi bọn họ về làm gì?” Thuận Thiên Đạo nhân cau mày.

“Nói cho bọn biết chuyện cơ mật của Thiên môn - chỉ cần một trăm triệu là có thể mua được Hồng Mông Tử Khí.” Long Đế cười đáp.

Thuận Thiên: “…”

Gì mà cắt cổ quá vậy? Đạo tràng chỉ bán có năm trăm vạn, vậy mà ngươi bán tới một trăm triệu?

“Ta đã nhờ Ma Thần Hắc Ám thông báo cho tiểu Hắc, bây giờ chỉ cần gọi ba người Mộng Tuyền tới đây là được.” Long Đế nói: “Đừng có cảm thấy giá này quá đắt, trước khi công khai Hồng Mông Tử Khí, vật này chính là bảo vật vô giá, nếu để người khác biết nó có vô số, vậy thì sẽ không bán được giá tốt đâu.”

“Ngươi không sợ đám Mộng Tuyền báo cho Chu Thiên biết?” Thuận Thiên Đạo nhân nhíu mày.

“Sợ cái gì? Chẳng phải vẫn còn một người à?” Long Đế cười, trong tay xuất hiện một thần hồn.

“Thánh tử Huyền Vân?” Thuận Thiên Đạo nhân kinh ngạc: “Sao ngươi lại có thần hồn của hắn? Lúc đó Thánh Tôn cứu hắn ư?”

“Đúng vậy, với lại, ai mà không muốn trở thành Thánh Tôn? Sao có thể nói cho Chu Thiên biết được chứ? Năm sư huynh đệ của các ngươi cũng thế cơ mà.” Long Đế đưa thần hồn của Huyền Vân cho lão, rồi ngự không rời đi: “Ta về thánh địa trước.”

Thuận Thiên không do dự nữa mà nhanh chóng gọi Mộng Tuyền, Thần Tiêu, Càn Dịch tới.

Ba người này đã muốn trở lại đây từ lâu, bởi vì nhiệm vụ mà Thánh Tôn giao cho bọn họ chẳng có tí tiến triển gì, nếu còn ở lại đó, bọn họ cũng cảm thấy không yên tâm.

Tứ đại Thánh Tôn biết bọn họ được gọi về, bèn âm thầm ra tay đẩy nhanh tốc độ của bọn họ, đồng thời truyền âm: “Đám ở Thiên môn ai nấy cũng tinh ranh xảo quyệt, đừng để bị bọn chúng lừa gạt.”

Bốn người Chu Thiên cũng sợ hơn rồi, bọn họ đã bắt đầu hoài nghi ba người Mộng Tuyền rằng liệu ba người này có phản bội giống Huyền Húc hay không.

“Chuẩn bị kỹ càng, một khi có chuyện gì xảy ra, lập tức giết bọn chúng.” Thanh Mộng lạnh lùng nói.

Ba người Mộng Tuyền quay về, nhìn mấy vị sư huynh Đạo Cảnh rời đi, trên mặt ai nấy cũng cười tươi rói, giống như vừa mới gặp được chuyện gì đó tốt lắm vậy.

“Ấy, Mộng Tuyền sư muội, hai vị sư đệ về rồi.” Mấy vị võ giả Đạo Cảnh hồi hởi chào hỏi.

“Tham kiến sư huynh.” Ba người vội vàng hành lễ.

“Sư huynh có chuyện tốt này muốn nói cho các ngươi nghe, các ngươi…”

“Sư huynh, giáo chủ gọi bọn ta, tạm thời không thể hầu chuyện.” Ba người vội nói, sau đó bước vào thiên điện: “Tham kiếm giáo chủ.”

“Các ngươi tới rồi.” Thuận Thiên Đạo nhân mỉm cười: “Lần này gọi các ngươi về đây, là muốn mời các ngươi gặp một người.”

“Gặp một người?” Ba người sửng sốt, chẳng lẽ là muốn cho bọn họ gặp nhân vật quan trọng của Thiên môn, người Thánh Tôn muốn gặp?

“Là người quen của các ngươi.” Thuận Thiên cười đáp, lão phất tay, thần hồn của Huyền Vân xuất hiện.