Chương 1660 Đặc sản
“Thánh tử Huyền Vân?” Ba người kinh hãi: “Ngươi, không phải ngươi đã chết rồi sao?”
“Đúng vậy, ta đã chết rồi, do đích thân Huyền Thiên Thánh Tôn giết.” Thánh tử Huyền Vân lạnh lùng nói: “Nhưng mà, thần hồn của ta được Thánh Tôn Thiên môn cứu lại, điểm này, Chu Thiên tuyệt đối không thể ngờ tới.”
“Chuyện này…” Ba người nhìn nhau, nhớ lại lời Thánh Tôn nói Thiên môn quỷ kế đa đoan, gian manh giảo quyệt trước khi về đây, nên thánh tử Huyền Vân bây giờ, liệu có phải bị khống chế hay không?
“Giáo chủ kêu bọn ta về là vì muốn thánh tử Huyền Vân nhắc nhở bọn ta?” Mộng Tuyền nặn ra một nụ cười: “Bọn ta hiểu rồi, nhất định bọn ta sẽ cảnh giác.”
“Đúng, bọn ta sẽ cảnh giác.” Thần Tiêu và Càn Dịch cũng nói.
Thuận Thiên Đạo nhân hơi sửng sốt, ý các ngươi đây là muốn nói cho ta iết các ngươi định giả vờ bị lừa?
“Các ngươi cho rằng ta đang lừa các ngươi?” Thánh tử Huyền Vân cạn lời, trông các ngươi giả tạo muốn chết: “Các ngươi đừng có nghi ngờ, Chu Thiên không chỉ giết ta, mà còn chặt đứt thánh lộ của ta, các ngươi cũng như vậy, cho dù các ngươi có được Hồng Mông Tử Khí thì cũng không thể thành Thánh.”
“Ngươi…” Ba người biến sắc, ánh mắt nặng nề nhìn thánh tử Huyền Vân.
Thuận Thiên Đạo nhân vội vàng phất tay thu thần hồn của Huyền Vân thánh tử lại: “Đúng vậy đấy, mới nãy toàn là lừa các ngươi đó, chúng ta nói tới chuyện khác đi.”
Lão vừa nói như thế thì ngược lại ba người càng không bình tĩnh nổi, đáng lẽ ngươi nên đồng ý với lời của thánh tử Huyền Vân, rằng bọn ta bị chặt đứt thánh lộ.
“Thôi thì nói tới lý do ta gọi các ngươi về đây đi.” Thuận Thiên Đạo nhân vội vàng chuyển chủ đề: “Lần này tìm các ngươi về, là vì trong giáo thiếu thốn tài nguyên, các ngươi cũng biết cực Tây cằn cõi, không có tài nguyên gì cả.”
“Giáo chủ, nhất định bọn ta sẽ cố gắng hóa duyên.” Ba người âm thầm bĩu môi, lại đòi tài nguyên nữa rồi.
“Các ngươi cũng đừng cảm thấy sau khi cống hiến xong thì không nhận được lợi ích gì, bản giáo chu không nói tới Hỗn Độn đan và đạo ý nữa, lần này Thiên môn mới có phúc lợi mới, đó chính là tích lũy cống hiến cá nhân.” Thuận Thiên Đạo nhân nói.
“Tích lũy cống hiến cá nhân?” Ba người hơi sửng sốt.
“Đúng vậy, chút nữa bản giáo chủ sẽ liệt kê ra một danh sách vật phẩm, chỉ cần các ngươi cống hiến đủ thì sẽ có thể đổi các thương phẩm này, chẳng hạn như Hồng Mông Tử Khí.” Thuận Thiên Đạo nhân lên tiếng.
“Ồ…khoan đã, ngươi nói cái gì, Hồng Mông Tử Khí?” Ba người biến sắc, nhìn chằm chằm vào Thuận Thiên Đạo nhân: “Giáo chủ, ngươi lại gạt bọn ta!”
Không thể bớt chiêu trò, thật lòng hơn một chút hả?
“Lần này thật sự không có lừa các ngươi.”
Thuận Thiên Đạo nhân trợn trắng mắt, ta nói thật lòng, sao các ngươi có thể bảo ta lừa các ngươi? Chu thiên nói xấu Thiên môn với các ngươi không ít lần nhỉ.
Thấy trên mặt ba người vẫn lộ vẻ không tin, Thuận Thiên Đạo nhân trở tay một cái, hai luồng Hồng Mông Tử Khí xuất hiện: “Hay là ta cho các ngươi sờ thử?”
Ba người: “...”
Thật sự là Hồng Mông Tử Khí? Lại còn có tới hai cái!
“Ở, ở đâu ra?” Mộng Tuyền lắp bắp, hai người Thần Tiêu với Càn Dịch cũng nhìn chăm chăm vào Hồng Mông Tử Khí, cực kỳ muốn cướp lấy nó.
“Đặc sản ở Thiên môn.” Thuận Thiên Đạo nhân nói: “Chỉ cần cống hiến đầy đủ, là có thể lấy được Hồng Mông Tử Khí, ta thân là giáo chủ, có hai sợi cũng là chuyện rất bình thường.”
Rất bình thường?
Con mẹ nó rất là không bình thường mới đúng, đã nói là tổng cộng chỉ có mười sợi Hồng Mông Tử Khí, đã dùng hết chín, còn một sợi cuối cùng đang bày ra kia, bây giờ ngươi vừa phất tay một cái đã lấy ra được hai sợi? Còn nói là chỉ cần cống hiến đủ thì sẽ có được, vậy nghĩa là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu?
“Muốn không? Khoảng chừng hai mươi lăm gốc bảo dược Đạo Cảnh là có thể đổi được một sợi, có thể dùng tài nguyên cấp thấp cũng được, nếu là cấp Thần Nhân thì tính là một vạn.” Thuận Thiên Đạo nhân nói: “Đây là giá đổi tài nguyên, các ngươi xem đi.”
“Được.” Ba người ngơ ngác cầm tờ giấy.
“Các ngươi có thể đi được rồi, lúc nào đạt đủ độ cống hiến thì có thể tới đây đổi với bản giáo chủ.” Thuận Thiên Đạo nhân nói.
“Ồ.” Ba người ngơ ngơ ngác ngác ra khỏi thiên điện, thế giới quan của bọn họ sụp đổ luôn rồi, sao lại xuất hiện thêm hai sợi Hồng Mông Tử Khí chứ?
“Sư muội, hai vị sư đệ, các ngươi ra rồi à.” Các võ giả vội vàng vây quanh: “Sư huynh có chuyện tốt muốn thương lượng với các ngươi.”
“Chuyện gì?” Ba người ngây ngốc nhìn bọn họ, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
“Các ngươi muốn mua Hồng Mông Tử Khí không?” Một nhóm võ giả lấy ra một sợi Hồng Mông Tử Khí: “Rẻ lắm, chỉ cần…”
“Các ngươi cũng có Hồng Mông Tử Khí?” Ba người hoàn toàn đờ đẫn, đây không còn là thế giới quan bị sụp đổ nữa, mà là thế giới sắp bị diệt luôn rồi.
Xuất hiện thêm hai sợi thì thôi đi, má nó chứ bấy nhiêu đây thì nhiều quá rồi đó? Các ngươi ai cũng mua? Rốt cuộc Thiên môn có bao nhiêu Hồng Mông Tử Khí?
“Các ngươi cũng biết?” Nhóm võ giả sửng sốt, bĩu môi nói: “Nói đi, giáo chủ nói với các ngươi cần bao nhiêu tài nguyên để đổi?”
“Hai mươi lắm gốc bảo dược Đạo Cảnh.” Ba người Mộng Tuyền còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ trả lời theo bản năng.
“Hai mươi lắm gốc?” Nhóm võ giả tính một hồi, mắng: “Đúng là gian xảo thật?”
Thương phẩm có năm trăm vạn mà ngươi lại dám bán một trăm triệu!
“Mấy vị sự huynh nói gì thế?” Ba người cảm thấy hình như bản thân nghe lầm rồi.
“Không có gì.” Các võ giả vội vàng gật đầu, loáng cái đã tản ra hết, không thể thi nhau đổi giá nữa, bằng không sẽ phá giá, khiến mấy người còn lại bất mãn mất.
“Ban nãy các ngươi nghe thấy bọn họ nói cái gì?” Mộng Tuyền nhìn hai người.
“Hình như là... gian xảo thật?” Thần Tiêu lầm bầm: “Hay là ta tát ngươi một cái xem có đau không, không phải chúng ta đang mơ đó chứ?”
“Cút, ta phải cố gắng hóa duyên đây.” Càn Dịch phá không đi mất.
“Các ngươi không nói chuyện này cho Thánh Tôn?” Mộng Tuyền thấp giọng hỏi.
“Nói? Một khi báo cáo, chúng ta còn cơ hội chắc?” Thần Tiêu cười lạnh: “Không nói tới việc Huyền Vân có phải bị Thánh Tôn giết hay không, chỉ riêng việc ở trong sự bảo vệ của Thánh Tôn mà lại bị giết nhanh như vậy, cũng khiến ta phải cảnh giác.”
“Vậy thì không báo, cố gắng kiếm tiền chứng đạo.” Càn Dịch thấp giọng lên tiếng.