Chương 1738 Mắt mù thì mù, có thể đừng là mắt chó được hay không?
“Trước tiên mời đại ca ở lại, không cần sắp xếp người trông coi.” Thanh Thiên đen mặt nói, hắn ở ngay đạo cung Thanh Thiên, nếu như hắn cũng không giữ được, vậy thì gọi nhiều người hơn nữa cũng vô ích.
Giang Thái Huyền rất tự giác, sau khi tiến vào liền ngồi xếp bằng tu luyện, cũng không muốn chạy trốn, tựa như phó mặc cho trời, tùy ý chém giết.
Trong bóng tối, Giang Thái Huyền liên lạc với Hằng Nga: “Những Ma Thần kia tiêu tiền chưa?”
“Đang tìm hiểu đạo văn.” Hằng Nga trả lời: "Ngươi không sao chứ, Thanh Thiên có ra tay độc ác với ngươi hay không?”
“Vừa rồi Thanh Thiên dẫn ta đi tới ngôi mộ của cường giả cấp bậc Đại Đạo tên Ma Đạo, chỉ là bị người đoạt trước một bước, lấy đi căn nguyên của Ma Đạo, không biết là ai làm cả.” Giang Thái Huyền báo lại tất cả cho Hằng Nga.
Giang Thái Huyền rớt đài, những Ma Thần như Địa Ngục không còn cảnh giác nữa, đương nhiên sẽ nhanh chóng bỏ tiền ra để tham ngộ.
Bên ngoài Đại Đạo Lưu Danh Đường bên ngoài, lão giả Không Gian và ba người Bàn Cổ ngồi một chỗ luận đạo lẫn nhau, đáng tiếc hắn bị suy giảm cảnh giới, hoàn toàn phải nghe Dương Mi chỉ điểm, cái mặt già cũng không giữ nổi bình tĩnh.
“Trình độ đạo Không Gian của Dương Mi đạo hữu vô cùng tinh thâm, lão hủ bội phục.” Lão giả chắp tay nói.
“Trên con đường đại đạo cầu đạo giả, không có gì bội phục hay không bội phục.” Dương Mi lắc đầu, trong lòng hắn hiểu rõ, lúc trước vị đạo hữu này cũng rất mạnh.
Bàn Cổ và Hồng Quân ngồi xếp bằng ở bên cạnh, pha một chén trà: “Đạo hữu, nếu có thời gian rảnh rỗi thì đến đây luận đạo nhiều hơn, cũng là một chuyện tốt.”
“Thời gian rảnh rỗi không nhiều lắm, trời sinh phải chịu số cực nhọc.” Lão giả há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng hóa thành thở dài cay đắng.
Nhớ lúc trước lão cũng tiêu dao như vậy, thưởng trà luận đạo, lúc tâm trạng vui vẻ đi ra ngoài một chút, làm sao có thể giống như bây giờ, chạy ra nhúng tay vào những việc này.
“Chúng ta đã bất tử bất diệt, vĩnh hằng trường tồn, chuyện gì cũng không cần gấp.” Hồng Quân cười nhạt nói.
Không cần phải vội vàng?
Các ngươi không cần gấp gáp, chứ ta mà không vội thì chỉ có nước quay về vòng tay đất mẹ, nội tâm lão giả đang kêu rên, cực kỳ hâm mộ ba vị này, trong lòng hận không thể lập tức rót khí lưu màu xám rót kia trong cơ thể bọn họ.
“Con đường đại đạo đi ngược dòng nước, không tiến thì lui, ta không thể không liều mạng đi về phía trước.” Lão giả nói.
Hiện tại tình huống của lão rất đặc thù, cho dù liều cái mạng gì này cũng không cách nào đảm bảo bản thân không thụt lùi.
Hồng Quân còn muốn nói gì đó, thì thấy lão giả khẽ biến sắc, lão vội vàng đứng dậy, nhanh chóng rời đi: “Ba vị đạo hữu, rảnh rỗi lại luận đạo thưởng trà, lão đạo có chút việc phải xử lý.”
Rời khỏi Đại Đạo Lưu Danh Đường, bấy giờ lão giả mới dừng lại, sắc mặt âm trầm che ngực, một luồng khí lưu màu xám lao ra lại bị lão dùng thần lực bức bách trở vào.
“Thời gian không còn nhiều nữa, Bàn Cổ, Hồng Quân, Dương Mi, các ngươi đừng trách ta, ta chỉ vì sống sót mà thôi.” Lão giả thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt đục ngầu lóe ra vẻ tàn nhẫn.
Trầm tư tại chỗ thật lâu, lão giả mới động thủ tiến vào đạo cung, kế đó liên hệ Ma Thần Võ Đạo: “Thời gian của ta không còn nhiều lắm.”
“Còn có thể kiên trì bao lâu?” Ma Thần Võ Đạo thần sắc ngưng trọng nói.
“Lúc trước còn có thể sống vài năm, sau khi giao thủ với Thanh Thiên sợ là sống không nổi một năm, nếu tiếp tục động thủ thì sẽ càng ngắn hơn.” Khí tức mục nát trên người lão giả càng thêm nồng đậm.
“Chờ đám người Địa Ngục thăng cấp Đại Đạo thì ngươi ẩn núp đi, Đại Đạo vẫn không muốn thả ta ra.” Ma Thần Võ Đạo khẽ thở dài: “Chờ ta đi ra, nhất định sẽ cứu ngươi.”
“Đa tạ.” Lão giả cảm tạ một tiếng, mặt già hiện lên vẻ thống khổ: “Chỉ là không biết còn có thể kiên trì đến khi ngươi đi ra hay không.”
“Lúc trước rốt cuộc là ai đả thương ngươi?” Ma Thần Võ Đạo hỏi: “Vận Mệnh và Ngũ Hành sao? Ta tận mắt nhìn ngươi từ Đại Đạo đỉnh phong, từng bước từng bước rớt xuống, nếu như là bọn họ chắc hẳn không có phần bản lĩnh này, hơn nữa cường giả Đại Đạo không có năng lực đánh rơi cảnh giới cùng đẳng cấp.”
“Ngũ Hành và Vận Mệnh có bí pháp nhằm vào cường giả đẳng cấp Đại Đạo.” Ánh mắt lão giả léo lên sự hung ác nói: “Ta cũng vì bị đánh lén nên mới có thể rơi vào kết quả như vậy, ngươi nhanh chóng ra đi, bằng không sẽ không thể gặp được ta nữa đâu.”
“Ta sẽ cố gắng.” Ma Thần Võ Đạo trầm giọng đáp lời.
Đối với chuyện lão giả bị khí lưu màu xám ăn mòn, Ma Thần Võ Đạo cũng không biết, chỉ biết lão bị thương, hiện tại sắp chết rồi, về phần bị thương như thế nào, lão giả không nói rõ, chỉ nói Vận Mệnh và Ngũ Hành có bí pháp có thể đánh rớt mài chết cường giả cấp bậc Đại Đạo.
Mặc kệ là thật hay giả, thì hiện giờ tình huống của lão giả chính là đáp án chân thật nhất.
Cắt đứt liên lạc, lão giả rơi vào trầm tư, đầu ngón tay hiện lên từng luồng khí lưu màu xám, chúng nó tràn ngập trong không gian chật hẹp.
Bước ra khỏi không gian, ánh mắt lão giả bối rối: “Bàn Cổ gần như đã vượt qua cấp bậc Đại Đạo, có hắn ở đây e rằng rất khó động thủ, hơn nữa làm sao để dẫn dụ bọn họ đi ra đây?”
“Thôi vậy, chờ đám người Địa Ngục đột phát rồi lại tính đến chuyện sau này, còn có Ma Thần Võ Đạo cũng không thể buông tha."
Lão giả tính toán, lão muốn trù tính cho mạng sống của mình.
Ba vị Ma Thần lĩnh ngộ đại đạo đạo văn, không biết khi nào có thể có động tĩnh, bên phía Giang Thái Huyền lần thứ hai tìm tới Ma Thần Thanh Thiên.
“Thanh Thiên, nếu ngươi còn có chút lương tâm thì hãy bỏ tiền ra mua hàng hóa giúp ta khôi phục tu vi.” Giang Thái Huyền lạnh lùng nói.
“Đại ca, ngươi không cần gấp gáp, Thanh Thiên đang nghĩ biện pháp mà.” Ma Thần Thanh Thiên có chút đau đầu, ta thật sự không muốn tiêu tiền vì ngươi, so sánh với những căn nguyên kia, ta hiện tại càng coi trọng tiền bạc hơn.
Bởi vì tiền có thể mua được đạo của Thiên văn hoàn chỉnh, mà những thứ như căn nguyên kia thì không được.
“Ngươi đúng là không có lương tâm, kiếp trước thật sự mù mắt chó mới lựa chọn bảo vệ ngươi mà không phải Địa Ngục.” Giang Thái Huyền tức giận nói.
Thanh Thiên: “…”
Mắt mù thì mù, có thể đừng là mắt chó được hay không?