Chương 1774 Ta có một pháp tặng cho ngươi
Thanh Thiên cũng đi ra với thần sắc khó coi, hiển nhiên lại bị Vận Mệnh khiển trách.
Các cường giả Đại Đạo tâm tư vừa chuyển, tự mình đi tìm tài nguyên.
Trong đạo cung, Giang Thái Huyền uống trà cười nhạt, liếc nhìn Vận Mệnh: “Ngươi nên bế quan rồi. “
“Hả?” Vận Mệnh nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo: “Bế quan? Sau khi ta bế quan, thì mọi việc đều do ngươi làm chủ đúng không?”
“Ngươi giả vờ bế quan mà thôi, diễn trò cho bọn họ xem, dù sao liên quan đến siêu thoát của khí lưu màu xám, dù sao ngươi cũng phải lĩnh ngộ chứ?” Giang Thái Huyền lạnh nhạt nói: “Tất cả mọi người đều trấn áp nó, chỉ có mình ngươi lại tùy ý để khí lưu màu xám ăn mòn, không thèm áp chế, tin tức này để Thanh Thiên truyền ra ngoài là được.”
“Nếu bọn họ không tin thì sao?” Trên mặt Vận Mệnh hiện lên một tia sầu lo: “Khí lưu màu xám quá đáng sợ, bọn họ sẽ không từ bỏ việc áp chế, đi cảm ngộ khí lưu màu xám.”
“Đã sớm lên kế hoạch xong rồi, mặc kệ có tin hay không đều không sao cả, chỉ cần có nghi hoặc, tò mò, muốn biết rõ ràng là đủ rồi.” Giang Thái Huyền nói.
“Nếu đã thế vậy thì coi hành vi của ngươi, Đại Đạo ở khắp nơi, khuyên ngươi không nên có bất kỳ ý nghĩ gì khác!” Vận Mệnh lạnh lùng nói.
Vận Mệnh có tự tin rằng bản thân có thể nắm trong tay thân xác chuyển thế, dù cho trong thân xác chuyển thế này có cường giả cấm chế của đạo tràng thủ hộ, hơn nữa Thánh Chủ cũng là một lá bài tẩy, cũng không ai biết hắn có bí pháp có thể cướp đoạt đạo tràng.
Nửa canh giờ sau, không gian Hồng Mông lần thứ hai chấn động, Ma Thần Võ Đạo lại ra tay, lần này vừa vặn là chỗ của Thanh Thiên, hai bên lập tức chiến đấu ngay tại chỗ, cũng không biết là buông lỏng cảnh giác hay là muốn ngược đãi Thanh Thiên một chút, lần này Võ Đạo ở lại thêm một lát.
“Thanh Thiên, Vận Mệnh thật sự mắt mù mới không thèm trấn áp ngươi.” Ma Thần Võ Đạo lạnh lùng nói: “Có điều ngươi cũng không sống được đâu, Vận Mệnh có bí pháp mài chết cấp bậc Đại Đạo, ngươi đã phản bội, cần gì phải ở lại bên cạnh hắn, đi theo ta đi, ta mang ngươi trấn áp Vận Mệnh, về sau chúng ta xếp ngang hàng.”
“Việc ta làm không cần ngươi nhọc công.” Thanh Thiên lạnh lùng đáp lại, Thanh Thiên đại đạo bao trùm ập ra, khuấy động Hồng Mông Tử Khí vô tận.
“Ngu xuẩn.” Võ Đạo hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khẽ biến, cảm ứng được các cường giả Đại Đạo đang đến, hắn nhanh chóng lui đi.
“Đi đâu!” Vẻ mặt Thanh Thiên trầm xuống, thế công hung hăng lại tàn nhẫn, Thanh Thiên đại đạo vô tình oanh sát, chỉ cần quấn chặt lấy hắn, thì khi những cường giả Đại Đạo kia đến là có thể trấn áp Võ Đạo.
Rầm!
Hư không rung chuyển, ba vị Ma Thần lần lượt là Địa Ngục, Tham Lam, Thần Đạo ra tay, thần quang ngập trời oanh kích trên Thanh Thiên đại đạo, Thanh Thiên lập tức biến sắc, Thanh Thiên đại đạo trong nháy mắt bị đánh tan, hóa thành đạo văn vô tận trở về trong cơ thể hắn.
“Lần sau gặp.” Võ Đạo hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng rút lui, tiép tục biến mất không có tung tích.
“Võ Đạo, đi đâu.” Các cường giả Đại Đạo nhao nhao đuổi ra khỏi không gian Hồng Mông, ý đồ muốn đuổi theo.
“Sao?” Thanh Thiên khẽ biến sắc, đang muốn nói gì đó thì những cường giả kia chỉ còn lại có một mình lão giả không gian, những người còn lại tất cả đều biến mất.
“Thanh Thiên đạo hữu, không biết bọn họ đi nơi nào.” Lão giả không gian nghi ngờ nói: “Đột nhiên mất đi cảm ứng.”
Sắc mặt Thanh Thiên vô cùng khó coi, chuyện tốt các ngươi làm mà các ngươi sẽ không biết à? Lần này ngươi lại muốn chơi gì?
“Ta đi thu thập tài nguyên.” Lão giả không gian lắc đầu, xoay người rời đi.
Thanh Thiên nhíu mày, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, hắn không tin lời an ủi của cường giả Đại Đạo, chỉ lo lắng đám người này lại gây ra tai họa gì.
“Ma Thần Thanh Thiên, xin dừng bước.” Trong đầu đột nhiên nhớ tới một đạo thân ảnh, khiến cho Thanh Thiên dừng bước.
Đạo văn tái hiện, Ma Thần Linh Hồn truyền âm: “Truyền âm trao đổi, ta có một pháp tặng cho ngươi.”
“Ngươi là Linh Hồn? Ngươi có lòng tốt tặng pháp cho ta ư?” Thanh Thiên đáy lòng cười lạnh.
“Thần Ma Tổ Kinh.” Linh Hồn quyết đoán giao Thần Ma Tổ Kinh cho hắn: “Vừa nãy Vận Mệnh cho chúng ta.”
“Thần Ma Tổ Kinh?” Thanh Thiên nghi hoặc, vận chuyển Thần Ma Tổ Kinh, khí lưu màu xám trong cơ thể ẩn hiện làm cho sắc mặt hắn nháy mắt thay đổi: “Đây, đây là?”
“Thứ ăn mòn căn nguyên, mài chết cấp bậc Đại Đạo, ngươi đã đi qua Thương Thiên Mộ hẳn là biết vật này từ đâu tới.” Ma Thần Linh Hồn nói.
“Căn nguyên của Ma Đạo là các ngươi lấy?” Thanh Thiên âm trầm truyền âm.
“Là Không Gian đánh qua đánh lại với Ngũ Hành và Vận Mệnh, tuy rằng cấm chế không tệ, nhưng phải tốn thời gian và công sức, luôn có thể tìm được phương pháp phá giải.” Linh Hồn lạnh nhạt nói, “Thanh Thiên đạo hữu, hẳn là bây giờ ngươi đang lo lắng bản thân còn sống được bao lâu nhỉ?”
“Ý ngươi là sao?” Thanh Thiên truyền âm lại.
“Vận Mệnh sẽ không giữ lại ngươi, chúng ta cũng không muốn chịu sự khống chế của người khác, cùng là cấp bậc Đại Đạo, tại sao phải khuất phục dưới người khác?” Ma Thần Linh Hồn cười nhạt nói.
“Đúng như ngươi nói, đã không còn bao nhiêu thời gian thì còn quan tâm cái gì?” Ánh mắt Ma Thần Thanh Thiên lạnh lùng: “Rót thứ này vào trong cơ thể Vận Mệnh? Nếu như tính kế Vận Mệnh sao hắn có thể không có biện pháp chứ?”
“Biện pháp của hắn chỉ có thể cứu chính hắn.” Ma Thần Linh Hồn cười lạnh: “Mà chúng ta lại có phương pháp kéo dài mệnh, đến lúc đó mọi người sống chết có nhau, vĩnh viễn không phản bội, ngươi vừa mới thành Đạo, cứ như vậy cam tâm vẫn lạc sao?”