← Quay lại trang sách

Chương 1777 Cả vũ trụ cũng bị ngươi ăn sạch!

“Bây giờ nói mấy chuyện này cũng chẳng còn tác dụng gì, chúng ta không có thời gian tham ngộ.” Ma Thần Linh Hồn lắc đầu, hắn biết rất rõ thọ mệnh của bản thân còn bao lâu.

“Tiếp tục bảo Thanh Thiên theo dõi sát sao, âm thầm liên hệ với thân xác chuyển thế, chỉ cần có hắn trong tay, chúng ta lại động tay động chân, Vận Mệnh mà dám lấy về, tất cả sẽ rơi vào kế hoạch của chúng ta.” Lão giả Không Gian cười lạnh.

“Đúng vậy, chúng ta có nhiều cường giả Đại Đạo thi pháp, không dám nói tới tồn tại vượt qua Đại Đạo, nhưng chỉ cần bọn chúng chưa đột phá thì cũng đã đủ để đối phó rồi.” Các cường giả Đại Đạo lên tiếng.

“Được, sau khi chúng ta làm rõ mọi chuyện, có thể trợ giúp Vận Mệnh đẩy nhanh tiến độ, tới lúc đó tất cả sẽ thuộc về chúng ta.” Lão giả Không Gian nói: “Có điều, không thể bỏ qua nơi đó, phải chuẩn bị kỹ càng cả hai đầu, dù sao cạnh tranh với Ngũ Hành cũng không phải chuyện dễ dàng.”

“Ừ.” Cường giả Đại Đạo gật đầu, nói không chừng Ngũ Hành đang âm thầm quan sát trong bóng tối, bọn họ nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, không thể chỉ đặt cả mạng sống vào một đường được.

“Bên Võ Đạo thì sao?” Linh Hồn đột nhiên nói: “Nhóm Địa Ngục cũng đã bị ngươi dẫn khí lưu màu xám vào người, có khi nào bọn chúng tham ngộ ra hay không?”

“không có Thần Ma Tổ Kinh, bọn chúng không phát giác được, không cần lo lắng.” Lão giả Không Gian nói.

Bọn họ điều tra xong, trong đạo cung, Đại Đạo thở dài: “Ngô cảm thấy ngươi chọn sai đường rồi.”

“Có điều đây cũng là chuyện sớm muộn, thân xác chuyển thế đã sớm hấp thu khí lưu màu xám.” Vận Mệnh bình tĩnh.

“Nhưng ngày thân xác chuyển thế còn ở rất xa, nếu tu vi của ngươi sụt giảm, có khi nào ảnh hưởng tới kế hoạch của ngươi không?” Đại Đạo lo lắng.

“Tạm thời sẽ không bị gì đâu, tuy thân xác chuyển thế cần rất nhiều tài nguyên, nhưng cũng không tới nỗi phải cần cả vạn năm.” Vận Mệnh nói.

“Hiện tại thân xác chuyển thế vẫn còn thiếu một tí à?” Đại Đại hỏi.

Vận Mệnh trầm mặc, mỗi lần nhắc tới chuyện này là hắn thấy đắng lòng cực kỳ, đã ngốn nhiều tài nguyên như vậy mà chẳng có tí phản ứng nào, lại còn thiếu nữa chứ.

“Ngô đi xem xem.” Vận Mệnh thở dài, đi tìm Giang Thái Huyền.

“Thịt hung thú? Ngươi ăn ngon miệng nhỉ?” Vận Mệnh lạnh lùng.

“Mặc kệ là làm người, hay là làm thần, điều quan trọng nhất là để bản thân thoải mái.” Giang Thái Huyền cười: “Ngươi gấp gáp quá, lúc nào cũng căng chặt, có lúc biết thả lỏng sẽ tốt hơn.”

“Vậy sao?” Vận Mệnh cười lạnh: “Ngô còn cần ngươi dạy?”

“Đương nhiên là không, chỉ là ngươi vẫn còn vấn đề chưa xử lý xong.” Giang Thái Huyền nói.

“Vấn đề gì?” Vận Mệnh lạnh lùng.

“Võ Đạo.” Giang Thái Huyền thản nhiên.

“Võ Đạo? Quả đúng là một cọc phiền phức, nhưng mà cũng chỉ là phiền phức mà thôi, hắn dám ló mặt ra ngoài, nhất định sẽ bị trấn áp.” Vận Mệnh lạnh giọng.

“Nếu đã như vậy, ta cũng không còn gì để nói.” Giang Thái Huyền nhún vai, cắn một miếng thịt thú: “Cũng ngon lắm, có muốn thử một miếng không?”

“Bây giờ ngô tò mò rồi đấy, ngươi lợi dụng Võ Đạo bằng cách nào?” Vận Mệnh nhíu mày.

“Mượn đồ từ Võ Đạo.” Giang Thái Huyền nói.

“Hắn có thứ gì đáng để ngô mượn?”

“Trước đây Võ Đạo từng luyện hóa không ít Ma Thần trong ba ngàn đạo Ma Thần, ngươi có thể nói, đây chính là một bước cần thiết để vượt khỏi Đại Đạo, lừa bọn hắn mấy câu là được.” Giang Thái Huyền nói: “Vượt qua Đại Đạo không phải chuyện dễ, cần rất nhiều điều kiện mới có thể làm được.”

“Nếu như thế, Võ Đạo sẽ bị cuốn vào.”

“Hắn đã vượt qua Đại Đạo bao giờ đâu?” Giang Thái Huyền cười lạnh: “Ngô ngày càng hoài nghi ngươi đã giở trò gì đó.”

“Ta cũng muốn được chia một phần, nuốt chửng ngươi, để ta làm chủ, ngươi tin không?” Giang Thái Huyền tiếp tục ăn thịt, đầu cũng không thèm ngẩng lên.

“Nếu ngươi có bản lĩnh này thì cứ thử xem!” Ánh mắt Vận Mệnh lạnh lùng, đảo qua thịt hung thú: “Ngươi bỏ bao nhiêu Hỗn Độn đan vào đó?”

Giang Thái Huyền: “…”

Ngươi thính như vậy? Chẳng phải chỉ là mấy viên Hỗn Độn đan thôi sao?

“Không phải nói hết rồi sao?” Vận Mệnh tức muốn chết, cái tên hố cha này, ngươi tưởng tài nguyên là vô số, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu thật sao?

Thịt thú của Giang Thái Huyền bị tịch thu, may mà chỉ bỏ có mười viên.

“Giao ra đây, ngô không muốn thấy ngươi lại giấu giếm thêm bất cứ cái gì nữa!” Vận Mệnh tức giận.

“Lần này hết thật rồi, mười viên cuối cùng, đều ở trong thịt hung thú.” Giang Thái Huyền thở dài: “Chỉ có mười viên này thôi, cho ta ăn hết đi, bằng không lại lãng phí.”

“Đừng hòng!” Vận Mệnh hừ lạnh, hai mắt phóng ra thần quang kiểm tra Giang Thái Huyền từ trong ra ngoài, thậm chí là bảo vật, cuối cùng thật sự chẳng có gì.

Vận Mệnh tức giận vô cùng, hắn khổ cực thu thập tài nguyên, muốn để Giang Thái Huyền nhanh chóng đột phá, kết quả tên này lại lén ăn Hỗn Độn đan, ngươi cho rằng tài nguyên là vô tận thật sao?

Cả vũ trụ này chỉ còn lại một chút tài nguyên thôi, ngươi mà còn ăn nữa thì con mẹ nó vũ trụ cũng bị ngươi ăn sạch!

Vận Mệnh trực tiếp tịch thu thịt hung thú, hắn sẽ không để Giang Thái Huyền ăn Hỗn Độn đan nữa, cũng ngày càng căm hận phúc lợi của đạo tràng.

“Vận Mệnh, ngô về rồi đây.” Giọng nói của Ma Thần Linh Hồn vang lên, hắn lấy tài nguyên ra: “Càng ngày càng ít, không gian Hồng Mông cũng gần như cạn kiệt.”

Vận Mệnh: “…”

Ta cũng biết là đã hết, Đại Đạo bắt đầu thông báo rồi!

Hắn không khỏi nhìn qua Giang Thái Huyền, hay là trực tiếp đập chết cho rồi? Con mẹ nó đúng là một cái hố không đáy mà, sao mà nhét bao nhiêu cũng không đủ thế.

“Ngô đi đổi thương phẩm, các ngươi đợi ở đạo cung trước.” Vận Mệnh nói xong thì rời đi.

Vận Mệnh rời đi, các võ giả Đại Đạo nhìn sang Giang Thái Huyền, Giang Thái Huyền cũng nhìn lại: “Không gian Hồng Mông hết tài nguyên thật hả?”

“Hết rồi.” Cường giả Đại Đạo lắc đầu, hai mắt lóe lên: “Rốt cuộc ngươi đã ăn bao nhiêu Hỗn Độn đan, cả không gian Hồng Mông cũng có thể lo được?”

“Không nhớ nữa, phúc lợi của đạo tràng quá tốt, đếm không nổi.” Giang Thái Huyền bĩu môi, hắn vẫn còn rất nhiều tiền, chờ khi nào tiêu hết, thì chắc còn có thể mua được rất nhiều Hỗn Độn đan.

Có điều hắn không biết có còn phải mua nữa không, nếu ăn nữa, phỏng chừng Vận Mệnh phải làm thịt hắn luôn.