Chương 1780 Vậy Bàn Cổ có biết đường tới đó không?
“Ai nói không biết?” Bàn Cổ thình lình truyền âm: “Nếu nói tới chỗ mà cường giả Đại Đạo sợ hãi, ngô thật sự biết tới một nơi.”
“Bàn Cổ đạo hữu, ngươi biết thật ư?” Hồng Quân và Dương Mi hơi kinh ngạc.
“Chuyện này lâu lắm rồi, Đại Đạo từng tìm ngô, mời ngô ra ngoài vũ trụ, đi xử lý một chuyện vô cùng nguy hiểm, cấp Đại Đạo cũng sẽ bỏ mạng.” Bàn Cổ nói.
“Đó là chỗ nào?” Giang Thái Huyền vội hỏi: “Nghe đám Vận Mệnh nói, hình như chỗ đó có rất nhiều tài nguyên.”
“Ngô không có đi.” Bàn Cổ có chút gượng gạo.
“Ngươi sợ hả? Ngươi đường đường là Bàn Cổ đại thần, thế mà lại không đi?” Giang Thái Huyền hơi kỳ thị, hình tượng cường đại trong lòng hắn cứ thế mà sụp đổ.
“Gì mà sợ, ngô chưa từng sợ kẻ nào, chỉ là muộn rồi.” Bàn Cổ bất đắc dĩ giải thích: “Ngô đồng ý tới đó, Đại Đạo bảo ngô bế quan tiềm tu chờ thời cơ, kết quả ngô còn chưa ra khỏi vũ trụ thì Đại Đạo đã kêu ngô về, nói là tất cả đã muộn rồi.”
“Nghe nói Đại Đạo của vũ trụ này lúc đó cũng bảo Vận Mệnh đi tới một chỗ, không biết có phải cùng một nơi không?” Giang Thái Huyền tò mò.
“Nghĩ mấy chuyện này làm chi, cũng đâu có tác dụng gì.” Hồng Quân nói.
“Nếu là cùng một nơi, thì có thể Thần Ma đạo tràng tới từ chỗ đó.” Giang Thái Huyền bình tĩnh nói, trong lòng lại vô cùng tò mò, liệu có phải cùng một chỗ không?
Ba vị đại lão trầm mặc, Thần Ma đạo tràng tới từ chỗ đó, chẳng lẽ, lúc trước Đại Đạo có ý muốn kêu Bàn Cổ mang Thần Ma đạo tràng tới?
“Vậy Bàn Cổ có biết đường tới đó không?” Giang Thái Huyền hỏi thầm.
“Chờ phục hồi tới đỉnh phong mới được, với tình trạng hiện tại, trong thời gian ngắn không thể tới đó được.” Bàn Cổ trả lời: “Nếu tràng chủ muốn đi, đợi sau khi ngô phục hồi sẽ mang tràng chủ đi, ngô cũng tò mò, lúc đó Đại Đạo kêu ngô đi xử lý chuyện gì.”
“Xử lý chuyện gì cũng không nói?” Giang Thái Huyền kinh ngạc, Hồng Quân và Dương Mi cũng nghi hoặc.
“Chỉ có một đoạn bí pháp, sau khi đạt thành, thôi động bí phát, sẽ có người cảm ứng được ngô.” Bàn Cổ bất đắc dĩ: “Đại Đạo nói rất quan trọng, nhất định phải cẩn thận, ngô cũng không ngờ có khả năng sẽ liên quan tới đạo tràng.”
Nghe Bàn Cổ nói xong, Giang Thái Huyền trả lời: “Hay là ngươi thử với đạo tràng xem có phản ứng gì không?”
“Không có.” Bàn Cổ nói, tiếp tục truyền âm: “Tràng chủ, ngươi vẫn nên tranh thủ kiếm tiền đi.”
“Vũ trụ này có chỗ nào còn tiền đâu, cũng chỉ có một chút Hồng Mông Tử Khí trong không gian Hồng Mông thôi.” Giang Thái Huyền bắt đắc dĩ, từ phàm giới tới Thần giới, lại tới Hỗn Độn, cuối cùng là không gian Hồng Mông này, tất cả những thứ đáng giá đều đã bị đạo tràng lấy hết.
Trừ Hồng Mông Tử Khí ra, cũng chỉ còn tiểu đội khoa học thôi, nhưng chút tiền đó của tiểu đội khoa học còn chẳng bằng số lẻ của nhu cầu mấy chục tỷ này.
Ba vị đại lão không nói nữa, bọn họ không thể đi cướp Hồng Mông Tử Khí, bởi vì trước khi muốn làm một chuyện gì đó đều cần phải có thực lực.
“Hay là các ngươi trở về Hồng Hoang, kiếm chút tài nguyên tới đây?” Giang Thái Huyền đảo mắt, truyền âm nói.
“Ha ha.” Ba vị đại lão cười lạnh, thế giới này đã nghèo thành như vậy rồi, còn muốn đào hố cho Hồng Hoang nữa, lương tâm của ngươi đâu?
“Các ngươi nói với Long Đế, nghĩ cách để Long Đế liên lạc với Địa Ngục, không biết thân phận Thánh Chủ này, bọn họ sẽ bị thiệt.” Giang Thái Huyền truyền âm.
Bọn họ truyền âm nói chuyện, Thánh Chủ không biết, chỉ nhìn bọn họ với vẻ mặt không biểu cảm.
Nói chuyện xong, Giang Thái Huyền không lên tiếng nữa, mà nhét tiếp một viên Hỗn Độn đan vào miệng.
“Ngươi...” Mặt Thánh Chủ tái xanh, mẹ nó, không phải hết rồi hả, ngươi lại lấy đâu ra vậy?
“Sao thế?” Giang Thái Huyền nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ, có bản lĩnh thì ngươi nói ngươi là Vận Mệnh đi.
“Không.” Khóe miệng Thánh Chủ giật giật, tiếp đó truyền âm cho Vận Mệnh bảo hắn tới đây, cướp Hỗn Độn đan đi.
Vận Mệnh không trả lời, bây giờ hắn còn đang bận xế rách hư không với các cường giả, bày kế lừa Võ Đạo.
Hư không vô tận, Đại Đạo xóa bỏ phòng hộ, hư không yếu ớt vô cùng, Vận Mệnh dễ dàng xé rách, mang các cường giả rời đi.
Một luồng đạo văn xuyên qua không gian, đi thẳng tới không gian Hồng Mông.
Ầm
Đạo uy Đại Đạo bùng nổ, Võ Đạo, Địa Ngục, Tham Lam, Thần Đạo lần lượt hiện thân, trực tiếp quấn lấy Hồng Mông Tử Khí, cả đám quen tay hay làm cướp xong rồi chạy.
Đại Đạo: “...”
Các ngươi cẩn trọng quá nhỉ, ban nãy không thấy nhóm Vận Mệnh rời đi à?
Ma Thần Võ Đạo rất cẩn thận, Vận Mệnh sao có thể để lại tai họa ngầm là hắn mà yên tâm rời đi? Đây là chuyện mà ngay cả kẻ ngu cũng biết.
Hơn nữa, lão giả Không Gian cũng đã báo chuyện này rồi, kết quả cuối cùng chính là trấn áp hắn, nhưng sẽ không dùng toàn lực mà chỉ là tỏ ý thế thôi, chờ khi nào bọn họ đi hết thật rồi thì lại tự đột phá phong ấn.
Ma Thần Võ Đạo không thể trực tiếp chạy ra ngoài, la lối rằng bản thân là bá chủ, như vậy quá giả tạo.
Ma Thần Võ Đạo rất cẩn trọng, ngày đầu tiên cướp được một mớ sẽ rời đi ngay, ngày thứ hai thì ở lại lâu hơn một chút, dần dần buông bỏ cảnh giác.
Tới ngày thứ ba, hình như xác định là nhóm Vận Mệnh đã đi thật rồi, nên lúc này mới thỏa ý thu thập, lực hút mạnh mẽ dâng lên, hấp thu tất cả Hồng Mông Tử Khí.
“Võ Đạo, ngày tàn của ngươi tới rồi.”
Đột nhiên, một giọng nói tức giận vang lên, đạo văn Đại Đạo xuất hiện, hơn mười cường giả Đại Đạo đồng loạt hiện thân.
“Quả nhiên các ngươi chưa đi.” Võ Đạo lạnh lùng.
“Không cần nhiều lời, trấn áp.” Vận Mệnh lạnh giọng hạ lệnh.
Đạo văn vô tận giao nhau, hơn mười cường giả Đại Đạo thôi động thần lực Đại Đạo, Ma Thần Võ Đạo phẫn nộ, ba vị Ma Thần nhóm Địa Ngục cũng sử dụng toàn lực.
Đại Đạo chấn động, không gian Hồng Mông bị nứt toác, vô số dòng loạn lưu Hồng Mông xông ra ngoài, Hồng Mông Tử Khí tràn khắp bốn phương tám hướng, không biết đã trốn đi nơi nào.
Cấp Đại Đạo giao tranh, may mà có khắc chế, bằng không không gian Hồng Mông đã bị đánh vỡ thật rồi, bọn họ tới đây chủ yếu là để phong ấn bốn người Võ Đạo, chứ không phải là để giết chết hay đánh trọng thương.