Chương 1810 Tám canh giờ
“Vậy ngươi thật sự đến nhầm chỗ rồi, Hoàn Cổ Chi Địa đã thành phế thổ, đã sớm không có tài nguyên.” Vận Mệnh lạnh lùng nói.
“Trong phế thổ cũng có giá trị, chính là loại cây giống này.” Bàn Cổ hiển hóa ra Cây Thần Ma, thản nhiên nói: “Cây này đạo tràng thu mua, ta không thể không nhắc nhở các ngươi một câu, căn nguyên vô hạn, nhưng cây này có hạn, cáo từ.”
Bàn Cổ nói xong lập tức xoay người rời đi, để lại rất nhiều cường giả còn đang ngơ ngác.
Trở về Thần Ma đạo tràng, Bàn Cổ sắc mặt hơi nặng nề: “Lời nói của tràng chủ không sai, tấm bia đá kia quả nhiên có vấn đề, chỉ là ta lại không hủy được, dưới lòng đất có một cỗ năng lượng rất mạnh, nó có thể chữa trị tấm bia đá. “
“Phía trên không cách nào giấu người, hiển nhiên chỉ có lòng đất.” Giang Thái Huyền cau mày: “Có lẽ Ngũ Hành ở dưới lòng đất này, hẳn là nắm giữ cái gì đó có thể giám sát Hoàn Cổ Chi Địa, nếu không đạo hữu sẽ không phát hiện ra.”
Dựa vào thực lực của Bàn Cổ, muốn theo dõi mà không bị tìm ra chắc chắn là việc rất khó khăn, trừ phi vốn không ở nơi này, hoặc là có bí pháp thủ hộ, mà phía trên không có vấn đề, ngược lại chỉ có dưới lòng đất mà thôi.
Hoàn Cổ Chi Địa đã cứng rắn khó hủy, cho dù là Bàn Cổ ngay cả khi muốn đánh vỡ cũng không biết phải mất bao lâu.
“Nếu tập hợp đầy đủ cây Thần Ma vậy có thể hóa thành Hoàn Cổ Đạo Binh, chắc hẳn có thể phá hủy.” Giang Thái Huyền suy tư nói, dù sao Hoàn Cổ Đạo Binh chính là đạo khí mạnh nhất mà Hoàn Cổ Chi Địa lưu lại, đồ từng thuộc về Ma Thần Đại Đạo, e rằng cấp bậc còn ở trên Bàn Cổ Phù.
“Bọn họ chắc chắn sẽ thu thập cây Thần Ma, bởi vì ai cũng muốn tìm ra Ngũ Hành.” Hồng Quân thản nhiên nói: “Nếu Ngũ Hành muốn những cường giả Đại Đạo này chết, chúng ta để cho bọn họ sống, coi như phá hư kế hoạch của Ngũ Hành.”
“Chỉ là Bàn Cổ đạo hữu đều không thể phá vỡ tấm bia đá, nếu không phải Hoàn Cổ Chi Địa lưu lại thủ hộ, vậy thực lực của Ngũ Hành khó mà rõ được.” Sắc mặt Dương Mi hơi nặng nề.
“Không sao.” Bàn Cổ xua tay nói: “Ngũ Hành không dám hiện thân, hắn còn đang lợi dụng loại thủ đoạn ti tiện này đại biểu rằng hắn vẫn chưa siêu thoát.”
“Tràng chủ.” Mộng Yểm cùng bốn người Võ Đạo đồng thời đến đây, bước vào Thần Ma đạo tràng.
“Lại tìm được cây Thần Ma à? Thế thì đúng là xin chúc mừng các ngươi.” Giang Thái Huyền cười nói.
“Tìm được một ít.” Mộng Yểm vội vàng lấy ra, ước chừng có mấy trăm cây Thần Ma Sơ Cấp.
Thu hoạch của đám Võ Đạo cũng không nhỏ, so với Mộng Yểm thì nhiều hơn.
“Ở Hoàn Cổ Chi Địa có rất nhiều cây Thần Ma sao?” Giang Thái Huyền hỏi.
“Nhiều, cũng không tính là nhiều.” Mộng Yểm khẽ thở dài nói: “Loại cây này chúng ta đều đã dò xét qua, chia làm ba cấp bậc, cấp một ba nghìn, cấp hai ba vạn, cấp ba mười vạn.”
“Ồ? Không nhiều không ít sao?” Giang Thái Huyền nhíu mày.
“Không nhiều không ít, cho dù hủy diệt thì qua một khoảng thời gian ngắn cũng sẽ một lần nữa mọc ra gốc cây, sức sống rất ngoan cường, cũng chỉ có loại cây đó mới có thể sinh trưởng ở nơi này.” Mộng Yểm nói.
Giang Thái Huyền thở phào nhẹ nhõm, như vậy xem ra, cây Thần Ma có hạn, nhưng bị hủy vẫn phải phòng hộ như trước, bởi vì khi hủy diệt cây Thần Ma mà muốn mọc ra vậy thì không phải chuyện trong thời gian ngắn.
Mộng Yểm nói xong lập tức ngồi xuống hấp thu căn nguyên khí, bốn người Ma Thần Võ Đạo cũng giống như thế.
Một lát sau, luyện hóa xong căn nguyên khí, Mộng Yểm ngồi ở trong đạo tràng nhìn ra bên ngoài, chứ không tiếp tục đi ra.
“Sao thế, không vội tìm cây Thần Ma sao?” Giang Thái Huyền tò mò hỏi.
“Hoàn Cổ Chi Địa tám canh giờ sẽ thay đổi, lúc trước bình tĩnh vô sự, sau đó chính là sát khí vô tận.” Mộng Yểm nói.
“Tám canh giờ? Sát khí là sát khí gì?” Giang Thái Huyền nghi hoặc.
“Oán linh của Hoàn Cổ Chi Địa, lúc trước vốn nên tuyệt diệt nơi này, không biết vì sao vẫn có oán linh còn sót lại, những oán linh này giết không chết, tiêu không hết, rất là khó chơi.” Mộng Yểm nặng nề nói.
“Ồ, vậy sao?” Giang Thái Huyền lẩm bẩm một tiếng, bước ra khỏi đạo tràng: “Ta đi xem một chút.”
“Tràng chủ, ta đi cùng ngươi.” Bàn Cổ đạo.
“Không cần, ta tự đi được.” Giang Thái Huyền xua tay nói: “Thực lực của ta ngươi không cần lo lắng.”
Bàn Cổ nghĩ lại, không nói tiếp nữa.
“Chi bằng chúng ta đi một chuyến?” Dương Mi chậm rãi đứng dậy: “Lúc trước Ngũ Hành tìm ta, lão bằng hữu đến đây cũng nên gặp mặt.”
“Được.” Bàn Cổ trầm ngâm một tiếng, theo Dương Mi bước ra khỏi đạo tràng: “Đạo hữu vất vả tọa trấn đạo tràng.”
“Tất nhiên rồi.” Hồng Quân gật đầu.
Hoàn Cổ Chi Địa, tám canh giờ trôi qua, Hoàn Cổ Chi Địa mới xuất hiện, sát khí vô tận hiện lên, trong hư không tràn ngập các loại oán linh, cây Thần Ma mà Giang Thái Huyền thu mua vào lúc này có biến hóa, vốn là cây giống thì giờ đây kết ra từng trái, bộc phát ra uy lực Thần Ma.
“Kết trái ư?” Giang Thái Huyền có chút kinh ngạc, sau khi kinh ngạc lại bình tĩnh: “Đạo tràng, cây Thần Ma ở nơi này đều là kiệt tác của ngươi sao?”
Oán linh tràn ngập khắp nơi, từng gốc cây Thần Ma đung đưa, trong nháy mắt nở hoa kết trái, hóa thành vô số oán linh ầm ầm xông tới.
Giang Thái Huyền mặt không cảm xúc, năng lượng đạo tràng trong cơ thể trong nháy mắt bao trùm lao ra, đạo văn bao la hiện hóa, thủ hộ quanh thân.
Rầm!
Oán linh gào thét, khí lưu màu xám chấn động, từng đạo hung uy chấn động Hoàn Cổ Chi Địa, bộc phát ra sát khí kinh thế.
Hoàn Cổ Chi Địa rung lắc, mặt đất bốc lên, một gốc Thần Ma trong nháy mắt hóa thành đại thụ che trời, một tôn Ma Thần tuyệt thế từ trong đó bước ra, một chưởng áp chế về phía Giang Thái Huyền.
“Vị này hẳn là Ma Thần Đại Đạo lúc trước.” Giang Thái Huyền liếc nhìn tôn Ma Thần tuyệt thế kia, chiến lực tuyệt đối là Đại Đạo đỉnh phong, hiện giờ lại không có thần trí, chỉ có vô tận sát khí.
Năng lượng đạo tràng mạnh mẽ, Giang Thái Huyền tung người bay lên, hai loại Đại Đạo hội tụ một chưởng, cứng rắn đấm về phía Ma Thần tuyệt thế.