← Quay lại trang sách

Chương 1812 Đám người này điên rồi sao?

Trở lại Thần Ma đạo tràng, Giang Thái Huyền đang chờ bọn họ, sau khi truyền âm trao đổi biết được tất cả tin tức, trong lòng hắn cũng có tính toán.

Bên ngoài oán linh vẫn tàn sát bừa bãi như trước, ngoại trừ bọn họ ra thì không có ai ra ngoài, những cường giả kia tất cả đều chờ đợi ở Ngũ Hành tịnh thổ, có đạo văn thủ hộ, thứ đó có thể ngăn cản oán linh.

Giang Thái Huyền rốt cục hiểu được vì sao những cường giả đó lại sợ hãi nơi này, cho dù mình không làm cái gì vậy oán linh cũng sẽ tiêu hao năng lượng của bọn họ, mà những oán linh kia, tựa như không nhìn thấy Thần Ma đạo tràng, trực tiếp không thèm để ý.

Mộng Yểm thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng mình phải xuất lực hỗ trợ ngăn cản thế tiến công của oán linh.

“Đúng rồi, vừa rồi nhìn thấy Ngũ Hành, hắn nói sẽ tái xuất bảo vật, có thể bảo vệ an nguy trăm năm.” Dương Mi nói.

“Ngũ Hành? Ngươi có thấy Ngũ Hành không? Mộng Yểm đột nhiên đứng dậy: “Hắn đang ở đâu? Ta muốn chém hắn.”

“Chỉ là thần niệm, từ tấm bia đá mà ra, hẳn là ở dưới lòng đất.” Dương Mi nói.

“Dưới lòng đất sao?” Mộng Yểm nỉ non: “Chúng ta suy đoán như thế, nhưng Hoàn Cổ Chi Địa khó có thể hủy diệt, cho dù ta hao phí tất cả năng lượng cũng không thể xuyên thủng.”

“Không để ý tới là được, chỉ cần chúng ta bình an vô sự, Ngũ Hành sẽ sốt ruột.” Giang Thái Huyền nói.

“Số lượng cây Thần Ma có hạn, làm sao có thể không vội chứ?” Mộng Yểm than thở nói.

“Nếu như cây Thần Ma hết rồi, thì nó sẽ tự mình sinh trưởng, có lẽ ngươi bán đi bao nhiêu, lại sinh trường bấy nhiêu.” Giang Thái Huyền nói.

“Việc này rất có khả năng, lúc trước hủy diệt không ít rồi cũng vẫn mọc ra như cũ.” Trong lòng Mộng Yểm lập tức vui vẻ: “Tràng chủ, chỉ cần chúng ta có đủ thời gian, chờ cây Thần Ma mọc ra chắc chắn vẫn có thể vĩnh hằng bất tử.”

“Mộng Yểm đạo hữu có thể hiểu rõ là được.” Giang Thái Huyền nói.

Tám canh giờ trôi qua rất nhanh, oán linh biến mất, Hoàn Cổ Chi Địa lần thứ hai khôi phục sự yên ắng, những cây Thần Ma kia lần thứ hai hóa thành cây giống vô hại, sinh trưởng mạnh mẽ trên vùng phế thổ này.

“Rốt cục cũng qua rồi.” Mộng Yểm vội vàng bước ra khỏi đạo tràng, đi tới tìm kiếm cây Thần Ma.

Giang Thái Huyền bước khỏi đạo tràng, đi tới Ngũ Hành tịnh thổ xem lần này Ngũ Hành lại làm ra thủ đoạn gì.

Ngũ Hành tịnh thổ, tấm bia đá chấn động, cường giả cấp bậc Đại Đạo lần thứ hai đến, chờ đợi bảo vật mới.

“Bất kể là lão hữu, hay là đạo hữu mới, tất cả đã rõ ràng quy củ rồi, Ngũ Hành không nhiều lời nữa, lần này bảo vật chính là một đốt ngón tay, vẫn như trước ở hướng Đông ba nghìn dặm, có thể bảo vệ trăm năm không bị khí lưu màu xám ăn mòn, có thể tận dụng phát huy thực lực, chư vị, Ngũ Hành chờ mong các ngươi còn sống.” Giọng nói lạnh lẽo của Ngũ Hành truyền đến.

“À.” Giang Thái Huyền bĩu môi, lại nhìn về phía rất nhiều cường giả Đại Đạo với ánh mắt nóng bỏng kia, lên tiếng nói: “Mộng Yểm đã kiếm được không ít tiền mua nguyên khí Đại Đạo có thể kéo dài mạng sống đó, các ngươi còn muốn tranh đoạt thứ này để cho Ngũ Hành chê cười sao?”

“Mộng Yểm?” Vô số cường giả Đại Đạo sửng sốt, bọn họ quả thật không phát hiện Mộng Yểm, lúc ấy chiến đấu cũng không tham dự, chắc hẳn còn chưa chết, hắn đi thu thập cây Thần Ma sao?

“Nói đến nước này rồi nếu các ngươi còn không tin, vậy chết cũng không liên quan gì đến bản tràng chủ này.” Giang Thái Huyền xoay người rời đi.

“Chậm đã.” Một tiếng hừ lạnh đột nhiên truyền đến, Vận Mệnh bước ra: “Giang Thái Huyền, Ngũ Hành đùa bỡn chúng ta, để cho chúng ta chém giết, mục đích của ngươi thì sao?”

“Để cho các ngươi còn sống nghĩa là phá hư kế hoạch của Ngũ Hành, hắn sẽ nhịn không được mà nhảy ra.” Giang Thái Huyền thản nhiên nói.

“Ngươi có lòng tốt như vậy?” Ánh mắt Vận Mệnh vô cùng lạnh lùng, người trước mắt chính là một cái hố, tuyệt đối có mục đích khác.

“Thần Ma đạo tràng, là nơi buôn bán, tới nơi này đương nhiên phải làm ăn.” Giang Thái Huyền cười nhạt nói: “Về phần lòng tốt ư? Vận Mệnh đánh giá cao bản tràng chủ quá, không có tiền thì bản tràng chủ cũng sẽ không quản sống chết của các ngươi! Ba vị đạo hữu, chúng ta đi.”

Ba người Bàn Cổ không nói lời nào, theo Giang Thái Huyền rời đi.

“Rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì?”

Sâu trong lòng đất, một người trẻ tuổi có tướng mạo tương tự Giang Thái Huyền bảy tám phần đang nhìn một mặt vách đá, trong vách đá, rõ ràng chính là Bàn Cổ và các cường giả Đại Đạo Vận Mệnh, thiếu duy nhất chính là Giang Thái Huyền.

Hắn có thể nhìn thấy hình ảnh, nhưng không thể nghe thấy nội dung.

“Có điều cho dù không biết các ngươi thương lượng cái gì, nhưng các ngươi ở chỗ này thì mọi hành động đều sẽ bị Ngũ Hành ta nhìn thấy.” Người này chính là Ngũ Hành đang ẩn nấp: “Phàm là sinh linh đến Hoàn Cổ Chi Địa đều sẽ được Hoàn Cổ Chi Tâm ghi lại, bất kể thân xác ở nơi nào, Hoàn Cổ Chi Tâm đều có thể hiện ra. “

“Vận Mệnh, ngươi trốn không thoát khỏi sự khống chế của ta đâu, Bàn Cổ, cho dù chiến lực cực mạnh thì ngươi cũng không ngăn cản được sự mất đi của tu vi, căn nguyên bị ăn mòn.”

Ngũ Hành nhìn vách đá, lại quay đầu liếc nhìn về phía sau, nơi đó có một cánh cửa đá nửa mở nửa khép, trước cửa đá chất đống mấy cỗ thi thể cấp bậc Đại Đạo: “Chỉ cần hiến tế tất cả các ngươi, cánh cửa đá này nhất định sẽ mở ra, Hoàn Cổ tiếp dẫn đến cửa siêu thoát cuối cùng chỉ có ta mới có thể siêu thoát.”

“Trước tiên nhìn xem cuộc chém giết lần này bỏ mạng sẽ là ai đây?”

Ngũ Hành lần thứ hai chuyển hướng nhìn về phía vách đá, lạnh lùng nhìn đoạn ngón tay đứt gãy mà mình đưa ra trong Hoàn Cổ Chi Địa, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên nặng nề, cả người cũng ngây ngốc, đám người đâu rồi?

Một đốt ngón tay yên lặng nằm ở nơi đó, bốn phía có vô số đạo văn thủ hộ, không cho bất luận kẻ nào tới gần.

“Vận Mệnh đâu?” Ngũ Hành hừ lạnh một tiếng, thạch bích đột nhiên biến hóa, hiện ra thân ảnh của đám người Vận Mệnh, tất cả đều đang đào bới một gốc cây cây Thần Ma.

“Đám người này điên rồi sao?” Ngũ Hành kinh ngạc, các ngươi không gắng sức tranh đốt ngón tay, cướp đoạt trăm năm an ổn, chạy đi đào cây làm gì?

Có ý gì đây? Phá hủy một chút sinh cơ cuối cùng của Hoàn Cổ Chi Địa, chơi nát nó luôn?