← Quay lại trang sách

Phần VI - 5 -

Ra tới đường thì chàng mệt lả, chàng nằm thiêm thiếp cạnh chiếc đầu lâu. Chừng hơn một giờ sau thì bọn người nhà vì nghe tiếng súng, chạy đến. Trông thấy chàng nằm ở bên đường máu me đầy mình, cả bọn rú lên. Popok mở mắt rồi giơ tay:

– Chúng nó chết cả rồi. Tôi không sao đâu. Tôi chỉ mệt và bị thương thôi.

Nói xong chàng chỉ xuống phía đùi. A Sieng nhìn thấy chiếc đầu lâu Ả Kmuth thì y cúi xuống cầm tung lên giời:

– À, xem bây giờ mày có chết không nào?

Popok rên khừ khừ:

– Thôi, mày hẵng để nó đấy. Hãy lấy thuốc dấu rịt cho tao đã.

Mọi người lúc ấy mới sực nhớ đến vết thương của Popok mà trong một lúc mừng vui người ta đã quên đi. Tà Soa lấy dao, cắt vải quần rồi tay nắn nắn:

– À, không sao, chỉ gẫy xương thôi. Bó chỉ mười lăm ngày là liền. Cậu lại có thể chạy được như ngựa. Chứ nó, thì nó không bao giờ còn có thể chạy được nữa.

Popok chỉ tay về phía Bang:

– Hai cái tử-thi của chúng nó ở trong kia kìa. Vào lôi ra đây cho tôi.

Khi kéo hai cái xác ra Chetteng hỏi ngay:

– Anh làm thế nào mà mười cái đinh thuyền cắm khắp cả vào mặt vào bụng nó. Còn một cái, thì một nhát dao suốt cổ. Tôi nghe có một phát súng cơ mà?

Popok thở hổn-hển

– Đó là phát súng nó bắn tôi. Tôi đã tưởng tôi chết, ai ngờ vong-hồn thầy tôi và chú tôi và cả Ả Sao còn thiêng nên phù-hộ cho tôi, khiến nó chỉ bắn trúng đùi tôi thôi.

– À, tôi hiểu rồi, có phải nó bắn anh xong, nó tưởng anh chết, nó chạy lại thì bị anh phóng đinh thuyền trúng khắp cả người nó không?

Popok gật đầu.

– Nhưng còn thằng này, làm sao lại dao trúng cổ như thế này?

Popok xuýt xoa:

– Thì ra chúng nó vào chờ bắn hươu lại uống nước mà tôi không biết. Vì chúng nó trèo lên ngồi trên cây, mà tôi chỉ nhìn ở dưới đất, thành ra nhìn mãi không thấy.

Tà Soa rụng rời:

– Thế giá chúng nó trông thấy cậu thì thật cậu không còn sống được nữa.

– À, nó có trông thấy chứ. Nhưng nó chỉ trông thấy sau khi tôi đã giết chết một thằng rồi. Tôi đứng nép ở mép Bang, dưới một cây sến. Tôi ngơ ngác nhìn mãi, nhìn thật lâu mà chẳng thấy. Rồi thì tôi thấy có tiếng cây gẫy ở phía bên hữu. Tôi quay lại, thì ra một thằng chờ mãi không thấy hươu, nó tụt xuống. Rồi nó đi về phía tôi. Tôi không dám bắn. Tôi cũng định nấp ở đấy, chờ nó đi qua thì giết ngọt nó đi. Nhưng hình như nó trông thấy tôi, nên tới gần thì nó dừng lại. Tôi lao mình ra, chỉ một nhát là nó chết. Rồi thì tôi bị Ả Kmuth ngồi trên cây trông thấy. Rồi thì nó bắn tôi. Rồi thì nó tưởng tôi chết nó lại. Rồi thì nó chết. Mười chiếc đinh thuyền tôi phóng ra không sai một cái nào có phải không? Nhổ tất cả đây trả tôi.

– Không, không sai một cái nào cả. Có một chiếc ngập rốn gần sống lưng. Có lẽ nó chết ngay vì chiếc ấy.

Tà Soa nói xong quỳ xuống đặt hai tay lên đầu Popok:

– Cậu chỉ còn cách cái chết có một sợi tóc đấy, cậu có biết không? Ồ, giá cậu không biết phóng…

Popok chưa kịp giả nhời thì Chetteng đã nói ngay:

– Ồ, người lành giời giúp. Chả biết phóng thì đã có cách khác.

Popok gượng nghển người lên, nhìn hai cái tử-thi:

– Không, thầy tôi với chú tôi thiêng lắm.

– Còn Ả Sao nữa chứ cậu?

– Ừ, cả Ả Sao nữa.

– Thôi, bây giờ đem hai cái đầu lâu về để tôi lại làm chay cúng thầy tôi, chú tôi và Ả Sao.

Chetteng vội-vàng can:

– Không nên, không nên, thì nhỡ nhà chức-trách biết hỏi lôi-thôi. Rồi sinh khó ra. Một khi anh đã giết được chúng nó thì các vong-hồn các oan-hồn cũng đã được hả rồi, hà tất.

– Không, không, tôi phải có cái di-tích gì cho mẹ tôi trông thấy, cho mẹ tôi hả lòng. Mẹ tôi vì thương tôi, sợ tôi chết không muốn cho tôi đi, chứ trong lòng mẹ tôi cũng căm-hờn lắm đấy chứ.

Tà Soa liền đề nghị:

– Thôi thế cắt đôi tai chúng nó đem về thế thì bà cũng biết rồi.

Rồi nhìn xuống bàn tay Popok:

– Trời ơi! tay cậu làm sao mà sưng thế này?

– Tôi đấm, tôi đấm vào mặt nó đấy. Tôi đấm không biết bao nhiêu trăm quả nữa. Bây giờ tôi thấy mỏi và nhức lắm.

– Cái số này thì phải chờ về nhà lấy rượu xoa và bóp, chứ ở đây thì làm gì được. Thôi bây giờ để chúng con chặt cây làm cái cáng, cáng cậu về nhé. Về mau không bà mong cậu lắm đấy. Và cậu cũng đã mệt lắm rồi, phải về thuốc thang chứ!

– Không, không, tôi chưa mệt, tôi chưa về vội. Ông đem treo hai cái tử-thi và hai cái đầu lâu lên cái cây to kia. Rồi ông khắc chữ vào dưới thân cây cho tôi. Ông khắc thế này: «Thằng Còm đã giết Ả Kmuth để báo thù cho cha là Néak Samut, cho chú là Néak Prak và cho đày tớ là Ả Sao». Ông làm xong đi rồi tôi về. Tôi muốn rằng người ta biết Ả Kmuth chết bởi tay ai. Tôi muốn rằng kên-kên sẽ đến rỉa thây chúng nó ra.

Khi mọi người đã treo những đầu lâu và tử-thi lên rồi, Popok còn bắt mọi người khiêng mình lại dưới gốc cây. Chàng cầm hai chiếc đinh phóng ngập vào hai chiếc đầu lâu, và bảo mọi người:

– Ít nhất tôi cũng phải để di-tích của tôi lại đây chứ. Tôi muốn rằng bọn cướp biết Ả Kmuth đã chết bởi cái gì.

Nói xong, thì chàng gục xuống ngất đi, vì máu ra nhiều quá, vì chàng đã dùng quá sức mạnh của mình. Và một phần có lẽ vì chàng mừng quá. Mọi người thấy thế cuống-cuồng. Ả Sieng và Chetteng đã cất tiếng khóc.

Tà Soa là người đã từng-trải bảo ngay:

– Không sao, không sao đâu, ngất đi vì máu ra nhiều lắm. Để tới đi lấy ít lá vò cho uống thì lại tỉnh ngay đấy mà.

Mọi người cậy răng đổ thuốc vào mồm Popok thì một lát sau chàng tỉnh, chàng mở mắt. Chetteng mừng rỡ:

– À, không sao, không sao, Tà Soa giỏi thật. Nhưng phải mau mau khiêng anh ấy về nhà để liệu còn thang thuốc cho anh ấy chứ. Chùng chình ở đây mãi nhỡ quá một cái thì khốn.

Đến Thnac Crobay, thì cơn sốt kéo đến, làm cho PopoK rên lên khừ-khừ. Mà ra tới cửa rừng, thì tiếng rên ấy im hẳn. Popok lại thiếp đi. Mọi người lại sợ hãi thì Tà Soa bảo:

– Ngủ thiếp đi, thế lại càng đỡ đau. Bây giờ cũng gần tới nhà rồi. Ta đi mau thì chỉ độ quá nửa đêm là tới nơi thôi.

Néang Srai và Néang Phleng đang ngủ chập chờn nghe có tiếng người gọi cửa, sợ hãi run lên rồi tất-tả chạy ra. Nhưng tới cầu thang thì cuống chân không tài nào lết đi được nữa. Tiếng gọi cửa càng cấp bách, hai người càng sợ. Tuy nghe tiếng nhưng líu lưỡi không tài nào giả nhời được. Ả Sieng nóng tiết đạp cửa ầm-ầm. Tiếng đạp cửa ấy làm cho hai mẹ con tỉnh lại.

Lúc ra mở cửa, nhìn thấy Popok máu me đầm-đìa nằm trên cáng, hai người ngã khuỵu ngay xuống, mê đi. Cả nhà phải xúm lại cứu chữa một lúc lâu mới tỉnh.

– Cậu không sao đâu. Cậu chỉ bị thương ngất đi đấy thôi. Cậu đã giết được nó rồi. Cậu bị thương ở đùi, nhẹ thôi.

Nỗi mừng này tưởng chừng lại làm cho hai người mê đi một lượt nữa. Đến lúc họ nghe rõ ràng và họ sờ vào ngực Popok thấy tim hãy còn đập họ mới sà xuống hôn lên mình lên mặt Popok như mưa. Vừa hôn họ vừa khóc. Tà Soa thấy thế liền xua:

– Ô hay! bà với cô để cho cậu ngủ. Động như thế, lúc-lắc vết thương lại đau bây giờ. Phải cho người cưỡi ngựa đi gọi Lục Crou Niêt ở Rong Chhray thì chỉ mười lăm hôm là xương liền. Cái gì mà bà với cô phải khóc. Lúc nào con cũng chỉ thấy bà và cô khóc mà thòi. Cậu biết cậu không bằng lòng đầu đấy.

Y nói xong, chính y cũng khóc nấc lên mà không một ai làm cho y nín được.

Những tiếng khóc của y làm cho Popok mở mắt. Nhìn thấy mẹ và Néang Phleng mếu máo quì ở hai bên, chàng sẽ mấp máy môi:

– Thôi bây giờ mẹ và cô tha hồ khóc đi, khóc chán đi thì thôi.

Nói xong, chàng giơ tay toan ôm hai người, nhưng vì yếu quá, chàng lại phải buông xuống.

HẾT