Phần VI - 4 -
Popok đứng nhìn cho chiếc xe bò đi xa rồi giơ tay lên giời:
– Đàn-bà thật là rắc-rối. Thôi chúng ta đi.
Chàng đốc-thúc mọi người đi suốt đêm.
Gần trưa hôm sau thì tới Chieng- Ca Soài mọi người đều mệt lả cả.
– Thôi, thổi cơm ăn, rồi ngủ cho đến tối. Tối nay ta đến, nó thật không còn chạy đi đường giời được nữa. Chetteng, bây giờ đến lượt em lại thám thính giùm xem nó có ở đấy không nào? Chứ anh và Tà Soa lại thì sợ nó nghi mất.
Chetteng đi chừng nửa giờ rồi về:
– Tôi đứng ở ngoài rào nhìn vào thì thấy trong ấy lố-nhố những người. Và nghe có tiếng nói to. Hình như bọn họ đang chè chén.
– À thì chúng nó mới đi ăn cướp được về kẻo là. Tôi ngủ, nhớ tối thì gọi tôi nhé.
Nói xong, chàng nằm lăn ngay xuống gốc cây kéo thẳng một hơi cho tới tối sầm.
Tà Soa thấy chủ một ngủ thiếp đi không nỡ gọi:
– Cứ để cho cậu tôi ngủ một ít nữa. Đằng nào cũng nửa đêm mới hạ-thủ cơ mà. Để cho cậu tôi ngủ để lấy sức chứ. Cậu tôi đi vần-vật mấy ngày rồi.
Lúc Tà Soa gọi Popok dậy, Popok thấy tối rít lên:
– Tôi đã bảo gọi tôi từ sớm cơ mồ. Giời ơi.
Nói xong chàng đấm một quả vào lưng Tà Soa ngã chúi. Chetteng thấy thế vội can:
– Tại y muốn cho anh ngủ. Đằng nào thì cũng nửa đêm anh mới động thủ cơ mà. Thôi, anh đừng đánh y nữa, liệu ăn cơm cho no nê đi rồi đi.
Popok vừa vào tới phía sau nhà thì nghe có tiếng người xuống cầu thang, rồi thì tiếng Ả Kmuth ở trên nói vọng xuống:
– Ấy hãy khoan. Chờ tao đi mấy. Tao cũng lại đánh một canh nữa xem sao. Chứ thua nó mãi, tức lắm. Con thò-lò ấy rõ ràng là mình nghe được, sao đánh lại cứ thua.
Popok nghe thấy Ả Kmuth nói thế lòng mừng khấp-khởi. Rồi vì cấp-bách quá, chàng xét không thể về báo cho anh em biết được.
Ả Kmuth ra thì chàng còn lẻn ở sau theo đi ngay. Thấy ở sân, Ả Kmuth vác súng đi sau, chàng đã mừng, nhưng kìa, ra tới cổng vì người kia bận mở cổng nên thành ra y đi trước.
Vì thế có nhiều lần, Popok theo sát hai người, chỉ còn cách có ba mươi bước chân mà không dám bắn, vì bắn thì chỉ trúng người đi sau, chứ không thể trúng được Ả Kmuth đi trước.
Đã có lần, Popok nóng ruột qua, định tiến lên phóng cho người đi theo Ả Kmuth một chiếc đinh thuyền cho y ngã xuống, rồi thì bắn Ả Kmuth, nhưng chàng vừa toan thực-hành thì Ả Kmuth đã rẽ vào con đường quẹo. Chiếc đinh vừa toan phóng ra lại phải ngừng lại.
Rồi thì Popok phải ngao ngán đứng nhìn Ả Kmuth vào cửa một nhà mà chàng biết đó là cái tiệm Khách nói lúc nãy.
Chàng vội-vã về gọi anh em:
– Nó vào đánh bạc ở trong cái tiệm Khách đằng kia. Bây giờ, cánh ta lại phục ở phía cổng, chờ lúc chúng nó ra là chúng ta bắn, nó có cánh cũng không tài nào thoát được. Nhớ châu cả vào thằng đen, béo, lùn mà bắn nhé
Bọn anh em tới chờ suốt đêm, cho tới gần sáng, cũng không thấy Ả Kmuth ra. Tà Soa thấy mặt giời đã gần mọc sẽ lại gợi lòng chủ:
– Chúng mình ở đây sáng thì lộ mất, âu bằng hãy vào rừng, rồi tối nay sẽ bay.
Popok không làm sao được phải quay về rừng. Nhưng trước khi đi, chàng dặn Ả Sieng đứng nấp ở ven rừng gần nhà Ả Kmuth để nghe ngóng, thấy động-tĩnh gì thì phải gọi chàng ngay.
Buổi trưa, lúc Popok đang ngủ mê-mệt thì Ả Sieng chạy về:
– Cậu ơi dậy mau, con thấy hai đứa nó vác súng vào rừng. Mà đi về phía bắc, hay là nó thua bạc, nó lại định sang Cao-Mên ăa cướp đấy.
Tà Soa nói ngay:
– Không có lẽ. Nếu đi ăn cướp thì chúng nó phải đi đông. Một là nó vào rừng đi bắn. Hai nữa thì không khéo nó lẻn về Cao-Mên thăm nhà. Con biết nhà nó ở Rohatiuk. Cái cần là chỉ làm thế nào theo nó mà đừng cho nó biết thôi. Ban ngày như thế này thì khó lắm. Vả vào rừng rồi thì không biết nó đi đằng nào.
Popok gạt đi:
– Thôi không bàn lôi-thôi, mất thì giờ, hãy đi theo nhìn cho thấy nó đã, rồi mới liệu được. À hay tôi cứ lại chờ ở cửa rừng, còn mọi người thì đi theo nó, rồi thấy vân-mòng thế nào thì cho một người về báo tôi. Nhớ đi thì bẻ cây làm dấu ở rừng thì thế nào tôi cũng nhận được. Và nếu ra cửa rừng không thấy tôi ở đấy thì tức là tôi đã đi theo chúng nó rồi đấy. Nhớ nhìn vào những cây to ở cửa rừng hễ thấy vết chém thì đích-thị là tôi đi theo nó rồi đấy.
Tà Soa xin đi theo thì Popok vội gạt đi:
– Ồ ông chậm như con sên, thế thì đi sao kịp được nó.
Popok tới cửa rừng thì đã thấy vết chân người đi trước rồi. Chàng chẳng lưỡng-lự chặt vào thân cây mấy nhát rồi đi theo.
Chàng đi cố, đi cố, nhưng đi mãi cũng không trông thấy vân-mòng Ả Knauth. Và vệt chân ở dưới đất thì cứ mới tinh. Lúc ấy, chàng mới nhận rằng vì mình không tập đi nên không mau bằng chúng.
Đi gần đến Bang Tà Tia thì Popok nghe thấy tiếng người ở phía bang. Chàng đồ chừng, chúng nó vào uống nước. Lúc ấy, chàng cũng đã khát lắm, nhưng nghe thấy tiếng người thì chàng hết khát ngay. Chàng đi vội lên một quãng, rồi chàng nấp vào một bụi cây, nhìn vào con đường nhỏ đi vào trong bang. Chàng chờ, chờ một lát lâu cũng không thấy ai ra.
Chàng bụng bảo dạ: «có lẽ uống nước xong rồi chúng nó ngủ ở trong ấy chắc?» Chàng nhắc súng toan đi vào thì thấy một bóng người cúi khom khom đi ra, rồi cái bóng người ấy lại khom đi vào lục lọi các bụi cây như tìm tòi cái gì.
Những cử-chỉ ấy khiến cho Popok phân-vân không hiểu. Nhưng chàng cũng nấp ở các bụi cây dò vào. Chàng đã dò gần tới bờ bang. Chàng đã trông thấy nước, mà cũng không thấy bóng dáng hai người đâu. Chàng nhìn, nhìn rất kỹ chung quanh bờ bang, không thấy gì, tuyệt nhiên không thấy gì. Mà chắc chắn là chúng phải ở đấy, chứ không còn đi đâu nữa.
Rồi thì bỗng chàng nghe thấy ở phía hữu những tiếng cành cây dắc. À hú vía, nếu chàng ló ra một chút nữa thì sẽ bị chúng nó trông thấy. Bây giờ chàng đã hiểu rồi, chúng nó chờ bắn hươu nai buổi chiều xuống uống nước. Mà cái tiếng cây dắc ấy là tiếng chân của một người ở trên cây tụt xuống.
Cái người ấy tụt xuống xong lại đi về phía chàng. Chàng không thể nào lùi được nữa. Thế nào thì y cũng trông thấy chàng. Chàng đã định giơ súng bắn, nhưng người ấy không phải Ả Kmuth thì làm thế nào. Bắn rồi mà y cầm súng sồ ra thì làm sao mà địch với y cho được.
Popok nép mình vào thân cây rồi rút dao chờ. Nhưng hình như kẻ kia cũng đã thoáng trông thấy chàng nên tới còn cách một bước thì y dừng lại. Popok biết không thể chờ cho y đi quá, rồi đâm lén sau lưng liền lao ra.
Kẻ kia vừa kêu lên một tiếng thì lưỡi dao sáng loáng của Popok đã đâm ngập cổ họng khiến cho y ngã gục ngay xuống.
Popok vừa rút dao thì một tiếng súng nổ vang, chàng thấy đau nhói ở đùi rồi thì chàng cũng bị ngã ngay bên cái tử-thi mà chàng vừa đâm.
Chàng biết là chàng phải giả chết, chứ nếu không thì Ả Kmuth rất có thể nhấc súng bắn phát nữa, chàng không sao thoát được.
Thì ra Ả Kmuth nấp ở trên cây nghe tiếng kêu quay lại nhìn ngay thấy chúng rồi thì y bắn luôn.
Ả Kmuth tưởng chàng chết, tụt từ trên cây xuống, rồi chạy lạị, y chạy lại còn cách chừng ba bước thì Popok nghiến răng vùng dậy, rồi thì những chiếc đinh thuyền có tẩm thuốc độc từ trong tay chàng tua tủa bay ra.
Ả Kmuth ôm bụng ngã quay ngay xuống. Lúc ấy Popok hăng máu không còn biết gì đau lết lại, một tay chèn cổ Ả Kmuth rồi một tay cứ đấm lên mặt. Chàng đấm không biết bao nhiêu là quả, đấm tới máu me vụt bắn đầm đìa, đấm tới tay chàng đau không thể đấm được nữa mới thôi.
Nhưng dù chàng đấm thế nào thì cũng chỉ là đấm một cái tử-thi. Những chiếc đinh thuyền có tẩm thuốc độc đã làm cái phận-sự của nó rồi.
Ả Kmuth đã bị mấy chiếc ngập vào tới bụng, rồi thì thuốc độc ngấm liền ngay làm cho y ngã quay xuống. Giá y có chưa chết thì cứ tay Popok bóp cổ như thế, y cũng phải nghẹt thở.
Polpok cúi xuống nhìn tới vết thương của mình. Chàng biết rằng mình bị gẫy xương đùi và máu ra nhiều quá. Chàng vội-vàng cắt lấy đầu lâu Ả Kmuth, rồi chàng lết ra ngoài phía đường, hi-vọng gia-nhân sẽ đến cứu mình.