cẩn thận
SAU khi đã nói chuyện thật nhiều - điều mà vợ hắn, Inez, gọi là đánh giá tình hình - Lloyd chuyển khỏi nhà ra ở riêng. Hắn có một chỗ gồm hai phòng và một phòng tắm ở tầng trên cùng một ngôi nhà ba tầng. Bên trong các phòng, mái nhà đổ xuống rất dốc. Nếu muốn đi loanh quanh, hắn phải cúi đầu xuống. Hắn phải khom lưng mới nhìn được ra ngoài cửa sổ và phải cẩn thận mỗi lần lên xuống giường. Có hai chiếc chìa khóa. Một chìa mở cho hắn vào trong ngôi nhà. Rồi hắn leo mấy lượt cầu thang xuyên qua nhà lên chỗ chiếu nghỉ. Hắn leo thêm một lượt cầu thang nữa thì đến cửa phòng mình và dùng chiếc chìa còn lại mở cái khóa chỗ ấy.
Có lần, khi trở về chỗ của mình vào một buổi chiều, mang theo một bao đựng ba chai sâm banh André và ít thịt cho bữa trưa, hắn dừng lại chỗ chiếu nghỉ nhìn vào phòng khách của bà chủ nhà. Hắn trông thấy bà già ấy đang nằm ngửa trên thảm. Bà ta có vẻ như đang ngủ. Rồi trong đầu hắn chợt nảy ra ý nghĩ có thể bà ta đã chết. Nhưng ti vi vẫn đang bật, nên hắn chọn cách nghĩ rằng bà ta chỉ đang ngủ thôi. Hắn không biết nghĩ tiếp ra sao nữa. Hắn chuyển cái bao từ tay nọ sang tay kia. Đúng lúc ấy người phụ nữ ho lên một chút, để tay sang bên rồi trở lại yên ắng và im lìm. Lloyd tiếp tục đi lên lầu và mở khóa cửa phòng mình. Cuối ngày hôm ấy, hắn trông thấy bà già ở dưới vườn, đội mũ nan và tay chống nạnh. Bà ta đang dùng một chiếc bình ô doa nhỏ tưới hoa păng xê.
Trong căn bếp của mình, hắn có một cái tủ lạnh kết hợp bếp lò. Tủ lạnh và bếp đều bé tẹo chèn vào chỗ trống giữa chậu rửa và tường. Muốn lấy gì trong tủ lạnh ra hắn cũng phải cúi người, gần như quỳ hẳn xuống. Nhưng cũng ổn cả thôi vì dù sao hắn cũng không bỏ gì nhiều trong đó - trừ nước hoa quả, thịt cho bữa trưa và sâm banh. Bếp có hai chỗ nấu. Đôi khi hắn đun nước trong nồi nấu nước xốt rồi pha cà phê bột nghiền sẵn. Nhưng cũng có ngày hắn chẳng uống chút cà phê nào. Hắn quên, hoặc chỉ là vì hắn không muốn uống cà phê. Một sáng thức dậy hắn chợt thấy thèm ăn bánh vòng vỏ giòn và uống sâm banh. Đã từng có thời, mấy năm trước, hắn còn phì cười trước cái ý tưởng về một bữa sáng như vậy. Giờ, dường như nó chẳng còn gì là dị thường nữa. Thực ra, hắn chẳng nghĩ gì đến nó cho tới khi đã ở trên giường và thử nhớ lại những việc mình làm ngày hôm ấy, bắt đầu bằng lúc hắn thức dậy buổi sáng. Đầu tiên, hắn không thể nhớ được gì đáng kể.
Rồi hắn nhớ đã ăn mấy cái bánh vòng và uống sâm banh. Có một thời hắn hẳn sẽ coi đó là chuyện tương đối điên rồ, một chuyện phải kể ngay với bạn bè. Rồi, càng nghĩ về nó, hắn càng thấy nó chẳng có vấn đề gì cả, dù theo cách này hay cách khác. Hắn đã ăn bánh vòng và uống sâm banh cho bữa sáng. Thế thì đã làm sao?
Trong hai căn phòng có sẵn đồ đạc của mình, hắn còn có một bộ bàn ăn, một cái xô pha nhỏ, một cái ghế lười đã cũ, và một cái ti vi đặt trên bàn nước. Hắn không phải trả tiền điện cho chỗ này, nó thậm chí cũng chẳng phải là ti vi của hắn, thế nên đôi khi hắn cứ mở ti vi cả ngày cả đêm. Nhưng hắn để tiếng nhỏ trừ phi thấy có gì đó muốn xem. Hắn không có điện thoại, nhưng với hắn thế cũng ổn. Hắn chẳng muốn có điện thoại. Có một phòng ngủ với một cái giường đôi, một cái bàn thấp đầu giường, một tủ ngăn kéo, một phòng tắm.
Lần duy nhất Inez đến thăm, khi ấy là mười một giờ sáng. Hắn đã ở chỗ mới được hai tuần, và hắn đang băn khoăn liệu có lúc nào đó cô tạt qua không. Nhưng hắn còn đang gắng làm gì đó với chuyện rượu chè của mình, nên hắn mừng khi được ở một mình. Hắn đã rất rõ ràng về điều đó - ở một mình là điều hắn cần nhất. Cái hôm cô đến, hắn đang trên xô pha, mặc bộ đồ ngủ, đấm vào bên phải đầu mình. Vừa định đấm tiếp thì hắn nghe có tiếng nói dưới tầng chỗ chiếu nghỉ. Hắn nhận ra giọng vợ. Tiếng động nghe như thể một đám đông nhiều giọng nói đang rầm rì ở xa lắm, nhưng hắn biết đó là Inez và, bằng cách nào đó, biết rằng cuộc viếng thăm này rất quan trọng. Hắn tống vào đầu mình thêm một cú choáng váng, rồi đứng dậy.
Sáng hôm ấy hắn ngủ dậy và phát hiện ra một tai mình đã điếc đặc vì ráy. Hắn không thể nghe được gì rõ ràng, và vì thế dường như đã đánh mất cảm giác thăng bằng, cái trạng thái cân bằng của hắn. Suốt một tiếng đồng hồ nãy giờ, hắn đã ở trên xô pha, tuyệt vọng xoay xở với cái tai ấy, thỉnh thoảng lại thoi vào đầu mình. Có lúc hắn xoa bóp phần dưới sụn tai, hoặc giật mạnh dái tai. Rồi hắn điên cuồng chọc ngón út vào lỗ tai đồng thời há mồm ra, giả như đang ngáp. Hắn đã thử mọi thứ có thể nghĩ ra được, và hắn sắp cạn kiên nhẫn. Hắn nghe thấy những giọng nói dưới kia ngừng rì rầm. Hắn tống vào đầu thêm một quả thật mạnh nữa rồi nốc sạch ly sâm banh. Hắn tắt ti vi rồi đem ly ra chậu rửa. Hắn nhấc chai sâm banh dở lên khỏi cái giá phơi bát mang vào nhà tắm, giấu nó đằng sau toilet. Rồi hắn ra mở cửa.
“Chào Lloyd,” Inez nói. Cô không cười. Cô đứng đó giữa khung cửa trong bộ đồ mùa xuân sáng màu. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy những thứ quần áo này trước đây. Cô đang cầm chiếc túi xách bằng vải dù, hai mặt thêu hoa hướng dương. Hắn cũng chưa thấy cái túi xách bao giờ.
“Em không nghĩ anh lại nghe thấy tiếng em,” cô nói. “Em nghĩ chắc anh đã đi rồi hay sao đó. Nhưng cái bà ở dưới nhà - tên bà ấy là gì nhỉ? bà Matthews - bà ấy nghĩ anh đang trên này.”
“Anh nghe thấy tiếng em,” Lloyd nói. “Nhưng phải khó khăn lắm mới được.” Hắn xốc lại bộ quần áo ngủ và lùa tay vào tóc. “Thật ra, anh đang khốn khổ đây. Vào đi.”
“Mười một giờ rồi,” cô nói. Cô vào trong và đóng cánh cửa lại sau lưng. Cô làm như thể không nghe thấy hắn nói. Có lẽ cô không nghe thấy thật.
“Anh biết là mấy giờ rồi,” hắn nói. “Anh dậy lâu rồi. Anh dậy từ lúc tám giờ. Anh đã xem một phần chương trình Hôm nay. Nhưng anh vừa suýt phát điên vì một chuyện xong. Tai anh bị nút đặc lại rồi. Em có nhớ cái lần trước mà chuyện này xảy ra không? Hồi mình còn đang sống gần cái quán Tàu chuyên bán đồ ăn cho khách cầm về ấy. Chỗ bọn trẻ tìm thấy con chó bun kéo lê cái sợi xích của nó ấy? Hồi ấy anh đã phải đến bác sĩ để họ rửa tai cho. Anh biết là em nhớ mà. Em đã chở anh đến đó và mình phải đợi rất lâu. Chậc, giờ nó lại giống thế đấy. Ý anh là nó tệ đến mức ấy đấy. Chỉ là sáng nay anh không thể đến bác sĩ được. Trước hết là vì anh không có bác sĩ riêng. Anh sắp điên lên rồi, Inez ạ. Anh cảm giác như muốn chặt đầu mình ra hay gì đó đại loại thế.”
Hắn ngồi xuống một đầu xô pha, và cô ngồi xuống bên kia. Nhưng đó là một cái xô pha nhỏ, nên họ vẫn ngồi sát cạnh nhau. Họ gần đến nỗi chỉ cần đưa tay ra là hắn có thể chạm vào đầu gối cô. Nhưng hắn không làm thế. Cô liếc mắt quanh phòng và rồi lại dừng ánh mắt nơi hắn. Hắn biết hắn vẫn chưa cạo râu và tóc hắn đang dựng đứng cả. Nhưng cô là vợ hắn, và cô đã biết hết mọi điều về hắn.
“Anh đã thử những cách gì rồi?” cô hỏi. Cô nhìn vào ví rồi lấy ra một điếu thuốc lá. “Ý em là, anh đã làm gì với nó suốt thời gian vừa rồi?”
“Em nói gì?” Hắn quay bên trái đầu về phía cô. “Inez, anh thề đấy, anh không cường điệu đâu. Cái này đang khiến anh phát điên lên. Khi anh nói, anh cảm giác như đang nói trong một cái thùng. Đầu anh lùng bùng. Và anh cũng chẳng nghe được. Khi em nói, nghe như thể em đang nói qua cái thùng.”
“Anh có cái bông ngoáy tai nào không, hay là dầu Wesson cũng được?” Inez hỏi.
“Em yêu, chuyện này nghiêm trọng đấy,” hắn nói. “Anh không có bông ngoáy tai hay là dầu Wesson gì cả. Em đùa đấy à?”
“Nếu chúng ta có ít dầu Wesson, em có thể đun nó lên và đổ một ít vào tai anh. Mẹ em từng làm thế,” cô nói. “Nó có thể sẽ làm mềm những thứ trong đó ra.”
Hắn lắc đầu. Đầu hắn cứ có cảm giác đầy ứ và như bị ngập trong dịch lỏng. Nó cảm giác như hồi hắn bơi gần tới đáy cái bể bơi thị trấn rồi trở lên với hai tai đầy những nước. Nhưng hồi ấy cho nước ra thật dễ. Hồi ấy tất cả những gì hắn phải làm là hít khí vào đầy phổi, ngậm miệng lại và bóp chặt mũi. Rồi hắn phình má ra và ép không khí vào trong đầu. Hai tai hắn kêu bốp một tiếng, và trong vài giây hắn có cái cảm giác thật dễ chịu khi nước trào ra khỏi đầu và nhỏ giọt xuống vai. Rồi hắn sẽ lội lên khỏi bể.
Inez hút xong điếu thuốc liền dập đi. “Lloyd, chúng ta có chuyện phải nói. Nhưng em nghĩ mình phải giải quyết từng việc một thôi. Ra ngồi lên ghế đi. Không phải cái ghế đó, cái trong bếp cơ! Thế để ta có chút ánh sáng.”
Hắn thụi vào đầu cái nữa. Rồi hắn ra ngồi xuống chiếc ghế bàn ăn. Cô đi đến đứng sau hắn. Cô chạm ngón tay vào tóc hắn. Rồi cô gạt tóc ra khỏi tai hắn. Hắn với lấy tay cô, nhưng cô lại đưa tay đi chỗ khác.
“Anh bảo tai nào nhỉ?” cô hỏi.
“Tai phải,” hắn nói. “Tai bên phải.”
“Đầu tiên,” cô nói, “anh phải ngồi đây và không cử động. Em sẽ tìm một cái ghim tóc và ít giấy lau mềm. Em sẽ thử chọc cái đó vào bên trong. Có thể nó sẽ giải quyết được.”
Hắn hoảng lên trước viễn cảnh cô cho cái ghim vào trong tai mình. Hắn nói gì đó về chuyện ấy.
“Gì cơ?” cô hỏi. “Chúa ơi, em cũng chẳng nghe thấy anh nói nữa. Có khi cái chứng này lây được đấy.”
“Khi anh còn bé, ở trường học,” Lloyd nói, “bọn anh có một giáo viên thể chất. Cô ấy cũng như là y tá luôn. Cô ấy bảo mình không bao giờ nên cho bất cứ thứ gì nhỏ hơn một cái cùi chỏ vào trong tai.” Hắn nhớ mang máng một tấm bản đồ dán tường có bức tranh khổng lồ về cái tai, với một hệ thống phức tạp những ống, những đường dẫn, những vách ngăn.
“Chậc, cô y tá của anh chưa bao giờ phải đối mặt với vấn đề cụ thể thế này đâu,” Inez nói. “Dù gì thì chúng ta cũng phải thử một cái gì đó. Chúng ta sẽ thử cách này trước. Nếu không ăn thua, chúng ta sẽ thử cách khác. Cuộc đời vẫn thế mà, phải không?”
“Câu đó có ẩn ý hay gì đó không?” Lloyd hỏi.
“Nó có nghĩa chính xác như những gì em nói. Nhưng anh cứ tự nhiên mà nghĩ theo ý anh thôi. Ý em là, đây là đất nước tự do mà,” cô nói. “Nào, để em đi kiếm đủ những thứ em cần. Anh cứ ngồi nguyên đó.”
Cô lục ví, nhưng không tìm thấy cái cần tìm. Cuối cùng, cô dốc sạch cái ví xuống xô pha. “Không có ghim tóc,” cô nói. “Chết tiệt.” Nhưng cứ như là cô đang nói những lời ấy ở một căn phòng khác. Theo một cách nào đó, gần giống như thể hắn tưởng tượng ra cô nói như vậy. Có một thời, lâu lắm rồi, họ từng cảm thấy như thể họ có thần giao cách cảm mỗi khi nói đến chuyện một trong hai người đang nghĩ gì. Người này có thể nói tiếp những câu người kia vừa bắt đầu nói ra.
Cô cầm lấy một chiếc bấm móng tay, kỳ cạch một lúc, và hắn thấy cái bấm rời ra trong tay cô, một phần của nó rơi ra khỏi những phần khác. Một miếng giũa móng tay thò ra khỏi cái bấm. Trông như thể cô đang cầm một con dao găm bé tí.
“Em định cho cái đó vào tai anh đấy à?” hắn hỏi.
“Có thể anh có ý tưởng gì hay hơn chăng,” cô nói. “Là cái này, không thì em chẳng biết làm gì nữa. Có khi anh có bút chì nhỉ? Anh muốn em dùng cái ấy không? Hay có thể anh có cái tua vít nào quanh đây,” cô nói rồi cười to. “Đừng lo. Nghe này, Lloyd, em sẽ không làm anh đau đâu. Em đã bảo là em sẽ cẩn thận mà. Em sẽ quấn ít giấy lau mềm quanh đầu cái này. Rồi sẽ ổn thôi. Em sẽ cẩn thận, như em đã bảo ấy. Anh cứ ngồi nguyên đó, và em sẽ kiếm ít giấy mềm cho cái này. Em sẽ làm một cái bông ngoáy tai.”
Cô đi vào trong phòng tắm. Cô ở trong đó một lúc. Hắn ngồi nguyên chỗ trên ghế bàn ăn. Hắn bắt đầu nghĩ về những điều phải nói với cô. Hắn muốn nói với cô rằng hắn đang hạn chế bản thân xuống còn sâm banh và chỉ mỗi sâm banh thôi. Hắn muốn nói với cô hắn đang giảm dần cả sâm banh nữa. Giờ chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi. Nhưng khi cô quay trở lại, hắn không thể nói được gì. Hắn không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng dù sao thì cô cũng chẳng nhìn hắn. Cô lục tìm một điếu thuốc từ cái đống cô đã đổ ra trên đệm ghế xô pha. Cô châm thuốc bằng bật lửa của mình và đến đứng bên cửa sổ nhìn ra phố. Cô nói gì đó, nhưng hắn không thể nghe ra từ nào. Khi cô nói xong, hắn không hỏi cô đã nói gì. Dù nó có là gì, hắn cũng biết mình chẳng muốn cô nói lại lần nữa. Cô dụi thuốc. Nhưng cô vẫn tiếp tục đứng bên cửa sổ, nghiêng người về trước, cái mái nhà dốc xuống chỉ còn cách đầu cô vài inch.
“Inez,” hắn gọi.
Cô quay lại và đến bên hắn. Hắn có thể thấy phần giấy mềm trên đầu nhọn của miếng giũa móng tay.
“Nghiêng đầu về một bên rồi giữ nguyên,” cô nói. “Đúng rồi. Giờ thì ngồi yên và đừng có cử động. Đừng cử động,” cô nhắc lại.
“Cẩn thận nhé,” hắn nói. “Vì Chúa.”
Cô không trả lời hắn.
“Xin em đấy, xin em,” hắn nói. Rồi hắn chẳng nói thêm gì nữa. Hắn sợ. Hắn nhắm mắt lại và nín thở khi hắn cảm nhận chiếc giũa móng tay đưa vào hết phần tai trong và bắt đầu cuộc thăm dò. Hắn chắc rằng tim hắn sắp ngừng đập. Rồi cô đưa vào sâu thêm chút nữa và bắt đầu xoay cái thanh giũa trở qua trở lại, hì hục với cái quỷ gì đó trong ấy. Trong tai mình, hắn nghe một tiếng ken két.
“Ui!” hắn kêu.
“Em làm anh đau à?” Cô rút chiếc giũa móng tay ra khỏi tai hắn và lùi lại một bước. “Có thấy gì khác không, Lloyd?”
Hắn đưa tay lên hai bên tai và cúi đầu xuống.
“Vẫn như thế,” hắn đáp.
Cô nhìn hắn và cắn môi.
“Để anh vào phòng tắm đã,” hắn nói. “Trước khi mình làm thêm bất cứ điều gì, anh phải vào phòng tắm đã.”
“Cứ đi đi,” Inez nói. “Chắc em sẽ xuống dưới nhà xem bà chủ nhà của anh có ít dầu Wesson hay bất cứ thứ gì giống thế không. Bà ấy có thể có vài cái bông ngoáy tai cũng nên. Em chẳng hiểu sao mình không nghĩ đến việc này từ lúc trước. Chuyện hỏi bà ấy ấy.”
“Ý hay đấy,” hắn nói. “Anh phải vào phòng tắm.”
Cô đứng lại ở cửa nhìn hắn, rồi cô mở cửa bước ra ngoài. Hắn đi qua phòng khách, vào trong phòng ngủ, rồi mở cửa phòng tắm. Hắn với tay xuống đằng sau cái kệ cầm chai sâm banh lên. Hắn uống một hơi dài. Nó không lạnh nhưng rất vào. Hắn uống thêm chút nữa. Ban đầu, đúng là hắn đã nghĩ mình có thể tiếp tục uống nếu như hạn chế còn mỗi sâm banh thôi. Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã thấy mình uống ba hay bốn chai mỗi ngày. Hắn biết hắn sẽ phải đối mặt với chuyện này sớm thôi. Nhưng trước hết, hắn phải làm sao nghe lại được đã. Giải quyết từng việc một, đúng như cô đã nói. Hắn uống sạch chỗ sâm banh còn lại và bỏ cái chai rỗng xuống chỗ của nó đằng sau cửa. Rồi hắn xả nước và đánh răng. Sau khi dùng khăn lau, hắn trở ra phòng ngoài.
Inez đã quay lại và đang ở bên bếp đun nóng gì đó trong cái nồi nhỏ. Cô liếc về phía hắn, nhưng ban đầu chẳng nói năng gì. Hắn nhìn qua vai cô ra ngoài cửa sổ. Một con chim vừa bay từ cây nọ sang cây kia vừa rỉa lông. Nhưng nếu như nó có kêu cái tiếng chim gì đó thì hắn cũng chẳng nghe thấy.
Cô nói gì đó mà hắn không nghe được.
“Nói lại đi,” hắn nói.
Cô lắc đầu và quay lại bếp. Nhưng rồi cô lại quay ra và nói, to và chậm đủ để hắn nghe được: “Em thấy đồ bí mật của anh trong phòng tắm.”
“Anh đang gắng cắt giảm,” hắn nói.
Cô nói gì đó nữa. “Gì cơ?” hắn nói. “Em vừa nói gì?” Hắn thật sự không nghe được cô nói gì.
“Chúng ta sẽ nói chuyện sau,” cô nói. “Chúng ta có nhiều thứ phải bàn bạc, Lloyd ạ. Tiền là một chuyện. Nhưng cũng còn những chuyện khác nữa. Trước hết chúng ta phải xử lý cái tai này đã.” Cô cho một ngón tay vào nồi xem độ nóng rồi bắc nó xuống. “Em sẽ để một lúc cho nguội,” cô nói. “Bây giờ nó còn nóng quá. Ngồi xuống đi. Quàng cái khăn này quanh vai.”
Hắn làm như cô bảo. Hắn ngồi vào ghế, quấn khăn quanh cổ và vai. Rồi hắn đấm vào bên tai mình.
“Mẹ kiếp,” hắn rủa.
Cô không nhìn lên. Cô cho ngón tay vào nồi lần nữa, kiểm tra. Rồi cô đổ cái chất lỏng từ nồi vào cái ly nhựa của hắn. Cô cầm ly đi đến cạnh hắn.
“Đừng sợ,” cô nói. “Đây chỉ là chỗ dầu cho trẻ con của bà chủ nhà thôi, chỉ thế mà thôi. Em kể với bà ấy chuyện rắc rối này, và bà ấy cho là cái này có thể giúp được. Không có gì đảm bảo cả,” Inez nói. “Nhưng có khi cái này sẽ làm tan bớt các thứ trong ấy ra. Bà ấy bảo chồng bà ấy cũng từng bị như thế rồi. Bà ấy bảo có lần bà ấy đã thấy cả một cục ráy rơi ra khỏi tai ông ấy, nó giống như cái nút lớn của một thứ gì đó. Đấy là ráy tai, chỉ thế thôi. Bà ấy bảo thử cái này. Và bà ấy chẳng có cái bông ngoáy tai nào. Em chẳng hiểu nữa, chuyện bà ấy không có tăm bông ấy. Khoản đó thật sự làm em ngạc nhiên.”
“Được rồi,” hắn nói. “Được mà. Anh sẵn lòng thử bất cứ thứ gì. Inez, nếu cứ phải tiếp tục thế này thì có khi anh thà chết còn hơn. Em hiểu không? Anh nói thật đấy, Inez.”
“Nghiêng hẳn đầu sang một bên đi,” cô nói. “Đừng cử động. Em sẽ đổ cái này vào cho đến khi tai anh đầy, rồi em sẽ chặn nó bằng miếng rửa bát này. Rồi anh cứ ngồi nguyên đấy chừng mười phút. Rồi mình sẽ xem xem. Nếu cái này mà không được, chậc, em chẳng còn gợi ý nào nữa. Em chỉ không biết phải làm gì lúc ấy nữa.”
“Cái này sẽ được đấy,” hắn nói. “Nếu không được, anh sẽ kiếm một khẩu súng mà tự sát. Anh nghiêm túc đấy. Đằng nào anh cũng muốn làm thế.”
Hắn nghiêng đầu sang một bên và thả lỏng. Hắn nhìn mọi thứ trong căn phòng từ góc nhìn mới này. Nhưng nó chẳng khác gì so với cách nhìn cũ, trừ việc mọi thứ đều nằm nghiêng.
“Nghiêng nữa,” cô nói. Hắn tựa vào chiếc ghế cho vững và hạ thấp đầu hơn nữa. Mọi đồ vật trong mắt hắn, mọi thứ trong đời hắn dường như đang ở cái phía rất xa đằng kia của căn phòng. Hắn cảm nhận được thứ chất lỏng ấm áp ấy đổ vào bên trong tai. Rồi cô đưa miếng rửa bát lên áp vào đó. Trong chốc lát, cô bắt đầu mát xa khu vực quanh tai hắn. Cô ấn vào chỗ thịt mềm giữa hàm răng và hộp sọ. Cô di mấy ngón tay đến chỗ phía trên tai và bắt đầu di qua di lại đầu ngón tay. Sau một lúc, hắn không còn biết hắn đã ngồi đó bao lâu. Có khi phải đến mười phút rồi. Có khi còn lâu hơn thế. Hắn vẫn đang tựa vào cái ghế. Chốc chốc, khi ngón tay cô ấn vào bên đầu, hắn có thể thấy chỗ dầu nóng cô rót vào đó dềnh lên dập xuống trong các rãnh tai. Khi cô ấn theo một kiểu nào đó, hắn tưởng tượng rằng hắn có thể nghe được, trong đầu, một tiếng sột soạt nhè nhẹ.
“Ngồi thẳng dậy đi,” Inez nói. Hắn ngồi dậy và ấn cườm tay vào đầu trong khi chỗ chất lỏng trào ra khỏi tai. Cô hứng nó vào chiếc khăn. Rồi cô lau sạch bên ngoài tai hắn.
Inez đang thở qua mũi. Lloyd nghe thấy hơi thở phập phồng của cô. Hắn nghe thấy tiếng một chiếc xe ô tô chạy ngang con phố bên ngoài và, đằng sau nhà, bên dưới cánh cửa bếp của hắn, tiếng kéo tỉa tích-tích nghe rất rõ. “Thế nào?” Inez hỏi. Cô chờ đợi, hai tay chống bên hông, nheo mày.
“Anh nghe được em nói,” hắn nói. “Anh ổn rồi! Ý anh là, anh nghe được. Không còn giống như em đang nói ở dưới nước tí nào nữa. Giờ thì ổn thật rồi. Được rồi. Trời ạ, anh cứ nghĩ mãi mình đến phát điên lên mất. Nhưng giờ anh thấy ổn rồi. Anh nghe được mọi thứ. Nghe này, em yêu, anh sẽ pha cà phê. Có ít nước hoa quả nữa.”
“Em phải đi,” cô nói. “Em muộn công chuyện rồi. Nhưng em sẽ quay lại. Chúng ta sẽ đi ăn trưa lúc nào đó. Chúng ta cần nói chuyện.”
“Anh chỉ cần không nằm ngủ nghiêng bên phía đầu này, thế là ổn,” hắn tiếp tục. Hắn theo cô vào phòng khách. Cô châm thuốc. “Đấy là chuyện đã xảy ra. Anh đã ngủ suốt đêm nghiêng đầu bên này, thế là tai bít đặc lại. Anh nghĩ anh sẽ ổn cả miễn là anh không quên mà ngủ nghiêng bên phía đầu này. Nếu anh cẩn thận. Em hiểu ý anh nói không? Nếu anh chỉ nằm ngửa mà ngủ, hoặc không thì nghiêng bên trái.”
Cô không nhìn hắn.
“Không phải mãi mãi thế, tất nhiên, anh biết. Anh không thể làm thế được. Anh không thể làm thế từ giờ cho đến hết đời được. Nhưng dù sao thì cũng trong một thời gian. Chỉ bên trái thôi, không thì nằm ngửa.”
Nhưng ngay khi nói thế, hắn bắt đầu thấy sợ màn đêm sắp xuống. Hắn bắt đầu sợ cái khoảnh khắc mình chuẩn bị đi ngủ và chuyện có thể xảy ra sau đó. Còn hàng giờ nữa mới tới lúc ấy, nhưng hắn đã sợ hãi rồi. Nhỡ đâu, giữa đêm hôm khuya khoắt, hắn vô tình trở mình sang bên phải, và sức nặng của cái đầu đè lên gối sẽ lại gắn chặt ráy tai vào những lối rãnh tối om trong tai hắn? Nhỡ đâu sau đó thức dậy hắn không thể nghe được, mà trần nhà chỉ cách đầu hắn vài inch?
“Trời ạ,” hắn thốt lên. “Chúa ơi, chuyện này thật khủng khiếp. Inez, anh vừa mới nghĩ đến một chuyện giống như cơn ác mộng. Inez, em phải đi đâu?”
“Em đã nói với anh rồi,” cô vừa nói vừa bỏ mọi thứ trở lại vào ví và chuẩn bị đi. Cô nhìn đồng hồ đeo tay. “Em muộn công chuyện rồi.” Cô đi ra cửa. Nhưng đến cửa cô quay lại nói thêm gì đó với hắn. Hắn không nghe. Hắn không muốn nghe. Hắn nhìn đôi môi cô cử động cho tới khi cô nói xong điều cần nói. Khi đã xong, cô nói, “Tạm biệt.” Rồi cô mở cửa và đóng lại sau lưng.
Hắn vào phòng ngủ để thay đồ. Nhưng một phút sau hắn hộc tốc chạy ra, chỉ mặc mỗi chiếc quần, và tới bên cửa. Hắn mở cửa và đứng đó, lắng nghe. Chỗ chiếu nghỉ phía dưới, hắn nghe thấy Inez cảm ơn bà Matthews đã cho dầu. Hắn nghe bà già nói, “Không có gì.” Và rồi hắn nghe bà ta kể lể liên hệ người chồng đã mất của bà ta với chính hắn. Hắn nghe bà ta nói, “Để lại đây cho tôi số của cô nhé. Tôi sẽ gọi nếu có chuyện gì xảy ra. Chẳng bao giờ biết trước được đâu.”
“Tôi hy vọng bà không phải gọi,” Inez nói. “Nhưng dù sao tôi cũng vẫn để lại số của tôi đây. Bà có cái gì để ghi lại không?”
Lloyd nghe bà Matthews mở ngăn kéo mà lục lọi. Rồi cái giọng già nua của bà ta bảo, “Được rồi.”
Inez đưa số điện thoại ở nhà của hai người. “Cảm ơn bà,” cô nói.
“Rất vui được gặp cô,” bà Matthews nói.
Hắn lắng nghe Inez đi xuống cầu thang và mở cửa trước. Rồi hắn nghe nó đóng lại. Hắn đợi đến khi nghe thấy tiếng cô nổ máy chiếc xe của hai người mà lái đi. Rồi hắn đóng cửa lại và trở vào phòng ngủ để thay đồ cho xong.
Sau khi đã xỏ giày và buộc dây, hắn nằm xuống giường, kéo chăn lên tận cằm. Hắn để hai cánh tay duỗi hai bên mình trong chăn. Hắn nhắm mắt lại giả vờ như đang là đêm rồi giả vờ như hắn sắp ngủ thiếp đi. Rồi hắn đưa hai cánh tay lên bắt chéo ngang ngực để xem tư thế ấy có được không. Hắn vẫn nhắm mắt, thử xem. Được đấy, hắn nghĩ. Được rồi. Nếu không muốn cái tai kia bị bít đặc lại nữa, hắn sẽ phải nằm ngửa mà ngủ, chỉ có thế thôi. Hắn biết hắn làm được. Chỉ là hắn không được quên, dù trong giấc ngủ, mà trở mình sang cái bên không đúng ấy. Đằng nào thì một đêm hắn cũng chỉ cần bốn hay năm tiếng ngủ. Hắn sẽ xoay xở được thôi. Người ta còn có thể phải gánh chịu nhiều điều tệ hại hơn. Nhìn theo cách nào đó thì đây là một thử thách. Nhưng hắn đã sẵn sàng đối đầu với nó. Hắn biết hắn đã sẵn sàng. Sau một phút, hắn tung chăn ra và đứng dậy.
Hắn vẫn còn một phần ngày tốt đẹp phía trước. Hắn đi vào bếp, cúi xuống cái tủ lạnh nho nhỏ mà lôi ra một chai sâm banh mới. Hắn vặn cái nút nhựa ra khỏi chai cẩn thận hết sức có thể, nhưng vẫn có tiếng bốp hớn hở của chai sâm banh được mở nút. Hắn rửa qua chỗ dầu trẻ em trong ly, rồi rót đầy sâm banh vào đó. Hắn cầm ly ra xô pha và ngồi xuống. Hắn đặt ly lên bàn nước. Hắn nhấc chân gác lên bàn nước, bên cạnh ly sâm banh. Hắn ngả ra sau. Nhưng một lát sau hắn lại bắt đầu lo lắng hơn một chút về cái đêm đang sắp tới. Nhỡ đâu, bất chấp mọi nỗ lực của hắn, ráy tai lại quyết định bít lấy cái tai kia? Hắn nhắm mắt lại và lắc đầu. Chẳng bao lâu sau hắn đã đứng dậy vào phòng ngủ. Hắn cởi quần áo, mặc bộ đồ ngủ vào. Rồi hắn trở ra phòng khách. Hắn ngồi xuống xô pha lần nữa, và lại gác chân lên bàn. Hắn với tay bật ti vi. Hắn chỉnh âm lượng. Hắn biết hắn không thể không lo lắng về chuyện có thể sẽ xảy ra khi hắn đi ngủ. Nó chỉ là một điều mà hắn sẽ phải học cách sống chung thôi. Nhìn theo cách nào đó thì toàn bộ cái sự vụ này gợi hắn nhớ tới chuyện bánh vòng và sâm banh. Nghĩ cho kỹ thì chẳng có gì đặc biệt cả. Hắn nhấp ít sâm banh. Nhưng cái vị thật không đúng. Hắn lừa lưỡi khắp môi, rồi lau mồm vào tay áo. Hắn nhìn thì thấy một lớp màng váng dầu trên chỗ sâm banh.
Hắn đứng dậy mang ly tới chậu rửa, dốc sạch ly xuống miệng ống thoát nước. Hắn cầm chai sâm banh vào phòng khách và lựa chỗ thoải mái trên xô pha. Hắn cầm cổ chai mà tu. Hắn không có thói quen uống thẳng từ chai, nhưng như thế cũng không có vẻ gì là khác thường. Hắn quyết định là cho dù hắn có phải ngủ ngồi trên xô pha buổi giữa chiều thì cũng chẳng thể kỳ lạ hơn việc ai đó phải nằm ngửa hàng mấy tiếng đồng hồ một lúc. Hắn nghiêng đầu xuống hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Xét từ góc chếch của tia nắng kia và những cái bóng ngả vào phòng, hắn đoán lúc ấy chừng ba giờ.