← Quay lại trang sách

vitamin

TÔI có việc làm còn Patti thì không. Tôi làm vài giờ mỗi đêm ở bệnh viện. Đó là một công việc vớ vẩn. Tôi làm việc tí chút, ghi thẻ tám giờ đồng hồ, đi uống với các y tá. Một thời gian sau, Patti muốn có việc làm. Nàng nói nàng cần một công việc vì lòng tự trọng của mình. Thế là nàng bắt đầu đi bán các loại vitamin tận nhà khách hàng.

Suốt một thời gian, nàng chỉ là một cô gái bình thường đi dọc khắp phố nọ phố kia trong những khu xa lạ, gõ cửa từng nhà. Nhưng rồi nàng trở nên thành thạo. Nàng nhanh nhạy và từng học rất giỏi ở trường. Nàng có cá tính. Chẳng mấy chốc công ty thăng chức cho nàng. Một vài cô gái không làm ngon bằng nàng được cho làm cấp dưới của nàng. Chẳng lâu sau, nàng đã có cả một đội và một văn phòng nho nhỏ trong khu mua sắm. Vài người bỏ việc chỉ sau hai ngày - đôi khi chỉ sau vài giờ. Nhưng đôi khi cũng có những cô giỏi việc. Họ bán được vitamin. Đó là những cô ở lại với Patti. Họ tạo thành nòng cốt của đội. Nhưng cũng có những cô không thể bán được vitamin.

Những cô không thể xoay xở được thì bỏ. Cứ bỏ không đến làm nữa thôi. Nếu có điện thoại, họ sẽ để kênh máy. Họ cũng không ra mở cửa. Patti ghi tạc trong lòng những lần mất nhân viên ấy, như thể mấy cô gái kia là những kẻ mới cải đạo lạc lối. Nàng tự đổ lỗi cho mình. Nhưng rồi nàng cũng cho qua. Những trường hợp như vậy quá nhiều, làm sao mà không cho qua cho được.

Thỉnh thoảng lại có một cô tự dưng trơ ra như đá và không thể nhấn nổi chuông cửa. Hoặc có khi cô ta đến trước cửa và có chuyện xảy ra với giọng nói của cô ta. Hoặc cô ta lộn nháo cả lời chào hỏi với những điều lẽ ra chỉ nên nói khi đã vào được trong nhà. Nếu gặp trường hợp như thế, cô gái nên quyết định dừng ngay lại, cầm lấy va li đựng hàng mẫu, ra xe, chờ loanh quanh cho đến khi Patti và các cô khác xong việc. Rồi sau đó là một cuộc hội thảo. Rồi tất cả sẽ về văn phòng. Họ sẽ nói những điều để lên dây cót cho chính mình. “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Và, “Làm điều phải thì sự hay sẽ đến.” Những thứ đại loại thế.

Đôi khi một cô tự nhiên biến mất lúc đang làm việc, cùng cái va li hàng mẫu và mọi thứ. Cô ta đi nhờ một chuyến vào thị trấn rồi lặn mất tăm. Nhưng vẫn luôn có các cô khác thế vào chỗ ấy. Suốt những ngày tháng ấy các cô gái cứ đến rồi đi. Patti có một danh sách. Cứ vài tuần nàng lại cho đăng một quảng cáo nhỏ trên tờ The Pennysaver. Sẽ lại có thêm các cô và thêm công việc huấn luyện. Chẳng bao giờ hết được các cô gái ấy.

Nhóm nòng cốt bao gồm Patti, Donna và Sheila. Patti thì hấp dẫn. Donna và Sheila chỉ hơi xinh. Một đêm Sheila nói với Patti là cô ta yêu nàng hơn bất kỳ thứ gì trên đời. Patti bảo tôi đấy là nguyên văn lời cô ta. Patti đưa Sheila về nhà và đỗ xe ở ngoài, phía trước chỗ ở của Sheila. Patti nói với Sheila nàng cũng yêu cô ta. Patti nói với Sheila rằng nàng yêu mến tất cả các cô gái làm việc cùng với mình. Nhưng không phải theo cách mà Sheila đang nghĩ. Rồi Sheila chạm vào ngực Patti. Patti kể nàng cầm tay Sheila và giữ lấy. Nàng kể nàng bảo với cô ta rằng nàng không mê phụ nữ. Nàng nói Sheila chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên, rằng cô ta chỉ gật đầu, giữ lấy bàn tay Patti, hôn nó, rồira khỏi xe.

LÚC ấy là vào khoảng Giáng sinh. Công việc bán vitamin thời gian đó tương đối tệ, thế là bọn tôi nghĩ sẽ tổ chức một bữa tiệc để cổ vũ tinh thần cho tất cả. Vào lúc ấy nó có vẻ như là một ý tưởng hay ho. Sheila là người đầu tiên say và xỉu đi. Cô ta xỉu ngay khi đang đứng, ngã xuống, và không tỉnh dậy suốt mấy giờ đồng hồ liền. Một phút trước cô ta còn đang đứng giữa phòng khách, rồi mắt cô ta nhắm lại, hai chân khuỵu xuống, và cô ta đổ gục xuống tay vẫn cầm ly. Bàn tay cầm ly rượu đập xuống bàn nước khi cô ta ngã. Ngoài ra cô ta chẳng gây ra tiếng động nào khác. Ly rượu đổ ra thảm. Patti và tôi cùng một người nữa xốc cô ta ra ngoài hiên sau, để cô ta xuống một cái ghế dù và làm mọi thứ có thể để quên cô ta đi.

Mọi người uống đến khi say thì về nhà. Patti đi ngủ. Tôi muốn tiếp tục, thế nên tôi ngồi bên bàn với một ly rượu cho đến khi trời bắt đầu hửng. Rồi Sheila đi từ hiên vào và bắt đầu kêu ca. Cô ta nói cô ta đau đầu khủng khiếp, giống như thể đang bị ai đó chọc dây thép vào óc vậy. Cô ta nói cơn đau tệ đến mức cô ta lo rằng nó sẽ dẫn đến chứng lác mắt vĩnh viễn. Và cô ta còn chắc chắn rằng ngón tay út của cô ta đã gãy. Cô ta giơ nó cho tôi thấy. Trông nó tím ngắt. Cô ta léo nhéo về chuyện bọn tôi để cô ta ngủ suốt đêm với kính áp tròng trong mắt. Cô ta muốn biết rằng chẳng lẽ không ai thèm quan tâm nhìn. Cô ta lắc đầu. Cô ta đưa ngón tay ra thật xa và nhìn thêm tí nữa. Cứ như thể cô ta không thể tin nổi những điều chắc hẳn đã xảy ra với mình đêm đó. Mặt cô ta sưng lên, tóc cô ta rối bù. Cô ta xả nước lạnh vào ngón tay. “Trời ơi. Ôi trời ơi,” cô ta kêu lên và khóc lóc một lúc ở chỗ chậu rửa. Nhưng cô ta đã gạ gẫm Patti, một tuyên bố tình yêu, nên tôi chẳng thể thông cảm được.

Tôi đang uống rượu Xcốt và sữa cùng một mẩu đá lạnh. Sheila đang tựa vào giá phơi bát đĩa. Cô ta nhìn tôi qua đôi mắt ti hí. Tôi uống một chút. Tôi chẳng nói gì. Cô ta lại tiếp tục nói với tôi cô ta cảm thấy tồi tệ ra sao. Cô ta nói cô ta cần gặp bác sĩ. Cô ta nói cô ta sẽ đánh thức Patti. Cô ta nói cô ta sắp bỏ mọi thứ, rời bang này mà đến Portland. Rằng cô ta sẽ phải chào tạm biệt Patti đầu tiên. Cô ta cứ nói. Cô ta muốn Patti chở cô ta đến bệnh viện để khám ngón tay và mắt.

“Tôi sẽ đưa cô đi,” tôi nói. Tôi không muốn làm thế, nhưng tôi sẽ làm.

“Tôi muốn Patti đưa tôi đi,” Sheila nói.

Cô ta đang cầm lấy cổ cái tay đau bằng bàn tay lành, ngón tay út sưng to bằng một cái đèn pin bỏ túi. “Ngoài ra, chúng tôi cần nói chuyện. Tôi phải nói với cô ấy tôi sẽ đi Portland. Tôi cần phải chào tạm biệt.”

Tôi nói, “Chắc tôi sẽ phải báo cho cô ấy hộ cô rồi. Cô ấy đang ngủ.”

Sheila quay ra bẳn tính. “Chúng tôi là bạn bè,” cô ta nói. “Tôi phải nói chuyện với cô ấy. Tôi phải tự mình nói với cô ấy.”

Tôi lắc đầu. “Cô ấy đang ngủ. Tôi vừa bảo thế mà.”

“Bọn tôi là bạn và bọn tôi yêu mến nhau,” Sheila nói. “Tôi phải chào tạm biệt cô ấy.”

Sheila chuẩn bị rời căn bếp.

Tôi bắt đầu đứng dậy. Tôi nói, “Tôi đã bảo là tôi sẽ chở cô đi.”

“Anh say rồi! Anh thậm chí còn chưa ngủ nữa.” Cô ta nhìn ngón tay lần nữa và nói, “Chết tiệt, tại sao chuyện này lại phải xảy ra cơ chứ?”

“Không say đến mức không đưa được cô tới bệnh viện,” tôi nói.

“Tôi không đi với anh!” Sheila hét lên.

“Tùy cô thôi. Nhưng cô không được đánh thức Patti đâu đấy. Con mẹ bóng,” tôi nói.

“Thằng khốn,” cô ta đáp lại.

Cô ta nói vậy, đoạn cô ta đi ra khỏi bếp rồi ra khỏi cửa trước mà không dùng phòng tắm hay thậm chí rửa mặt. Tôi đứng dậy nhìn qua cửa sổ. Cô ta đang đi dọc con đường về phía đại lộ Euclid. Chưa ai ngủ dậy. Còn sớm quá.

Tôi uống hết ly rượu và nghĩ đến chuyện rót một ly nữa.

Tôi rót một ly nữa.

Không ai còn thấy Sheila sau hôm đó nữa. Dù sao thì cũng không một ai trong số lũ buôn vitamin chúng tôi. Cô ta đã đi về phía đại lộ Euclid và ra khỏi cuộc đời chúng tôi.

Sau này Patti có hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra với Sheila vậy?” tôi bèn đáp, “Cô ta đến Portland.”

TÔI khoái Donna, thành viên còn lại của nhóm nòng cốt. Chúng tôi đã nhảy theo mấy đĩa Duke Ellington trong đêm tiệc ấy. Tôi ôm cô khá chặt, ngửi tóc cô, để tay thấp dưới lưng cô khi tôi đưa cô đi trên thảm. Nhảy với cô thật tuyệt. Tôi là tên đàn ông duy nhất ở bữa tiệc, và có tất cả bảy cô thì sáu cô nhảy với nhau. Nhìn quanh phòng khách thôi đã thấy thật tuyệt.

Tôi đang ở trong bếp thì Donna đi vào với cái ly không. Chúng tôi ở một mình trong chốc lát. Tôi ôm cô một chút. Cô ôm lại tôi. Chúng tôi đứng đó ôm nhau.

Rồi cô nói, “Đừng. Không phải bây giờ.”

Khi nghe thấy cái câu “Không phải bây giờ” ấy, tôi buông ra. Tôi hiểu rằng thế là chim đã ở trong lồng rồi.

Tôi đang ngồi bên bàn nghĩ về cái ôm ấy thì Sheila đi vào với cái ngón tay của cô ta.

Tôi nghĩ thêm chút nữa về Donna. Tôi uống hết ly rượu. Tôi đặt kênh điện thoại và đi về phía phòng ngủ. Tôi cởi quần áo rồi chui vào nằm cạnh Patti. Tôi nằm một lúc, giãn người ra. Rồi tôi bắt đầu nổi hứng. Nhưng nàng không chịu tỉnh dậy. Sau cùng, tôi nhắm mắt lại.

Chiều hôm ấy tôi mới mở mắt ra. Tôi ở trên giường một mình. Mưa thổi bạt lên cửa sổ. Một chiếc bánh vòng rắc đường nằm trên gối của Patti, và một ly nước lọc cũ để trên bàn cạnh giường. Tôi vẫn còn khá say nên không thể nghĩ được gì. Tôi biết hôm đó là Chủ nhật và đã sắp đến Giáng sinh. Tôi ăn bánh vòng và uống nước. Tôi lại ngủ cho đến khi nghe thấy Patti chạy máy hút bụi. Nàng vào phòng ngủ và hỏi về Sheila. Đó là lúc tôi bảo nàng rằng cô ta đã đi Portland.

KHOẢNG một tuần sau năm mới, Patti và tôi lại uống ruợu. Nàng vừa mới đi làm về. Chưa muộn lắm, nhưng trời tối và mưa. Mấy tiếng nữa là tôi phải đi làm. Nhưng chúng tôi vẫn uống ít Xcốt và nói chuyện cái đã. Patti mệt. Nàng đang chán nản tột độ và đã uống đến ly thứ ba. Chẳng ai mua vitamin cả. Tất cả những gì nàng có là Donna và Pam, một cô gái hơi mới và lại còn có bệnh tắt mắt. Chúng tôi nói về những chuyện như thời tiết xấu và số vé phạt đỗ xe mà người ta có thể trốn được. Rồi chúng tôi chuyển sang nói về chuyện chúng tôi có thể khấm khá hơn biết bao nhiêu nếu chuyển đến Arizona, hay một nơi nào đó tương tự.

Tôi rót cho cả hai một chầu nữa. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Arizona không phải là một ý tồi.

Patti nói, “Vitamin.” Nàng cầm ly lên và khuấy viên đá. “Quỷ tha ma bắt!” nàng thốt lên. “Ý em là, khi em còn bé, đây là thứ hầu như em không hình dung nổi mình sẽ làm. Chúa ơi, em chưa bao giờ nghĩ lớn lên mình sẽ đi bán vitamin cả. Vitamin bán tận nhà. Không còn gì sánh bằng. Thật quá sức tưởng tượng của em.”

“Anh cũng chưa bao giờ nghĩ như thế cả em yêu,” tôi nói.

“Phải rồi,” nàng nói. “Anh nói gọn lắm.”

“Em yêu.”

“Đừng có em yêu với tôi,” nàng nói. “Khốn khổ lắm đấy, anh giai ạ. Đời này không dễ dàng đâu, dù có xoay cái kiểu gì đi chăng nữa.”

Nàng có vẻ nghĩ ngợi một chốc. Nàng lắc đầu. Rồi nàng uống nốt chỗ rượu. Nàng nói, “Thậm chí đến tận lúc ngủ em còn mơ thấy vitamin. Em không có được chút khuây khỏa. Không một chút khuây khỏa! Ít nhất đi làm về anh còn bỏ được công việc lại phía sau. Em cá là anh chưa hề mơ thấy nó bao giờ. Em cá là anh không mơ thấy chuyện đánh bóng sàn nhà hay cái quỷ gì anh đã làm ở đó. Sau khi rời cái chỗ khỉ gió ấy, anh đâu có về nhà mà vẫn mơ đến nó chứ, phải không?” nàng hét lên.

Tôi nói, “Anh không thể nhớ được anh mơ những gì. Có lẽ anh không mơ. Ngủ dậy là anh chẳng nhớ gì cả.” Tôi nhún vai. Tôi không ghi nhớ những thứ diễn ra trong đầu khi ngủ. Tôi không quan tâm.

“Anh có mơ!” Patti nói. “Cho dù anh có không nhớ. Ai chẳng mơ. Nếu không mơ, người ta sẽ phát điên lên. Em đã đọc về chuyện này rồi. Đấy là sự giải tỏa. Người ta mơ khi ngủ. Nếu không người ta sẽ phát điên. Nhưng khi mơ, em lại mơ về vitamin. Anh có hiểu em đang nói gì không?” Nàng nhìn tôi chằm chằm.

“Vừa có vừa không,” tôi nói.

Đấy chẳng phải là một câu hỏi đơn giản.

“Em mơ em đang ném vitamin.” nàng nói. “Em đang bán vitamin cả ngày lẫn đêm. Chúa ơi, thật là đáng một đời người,” nàng thốt lên.

Nàng lại nốc cạn ly.

“Pam thế nào rồi?” tôi hỏi. “Cô ta vẫn ăn cắp à?” Tôi muốn bỏ qua cái chủ đề ấy. Nhưng chẳng còn cái gì tôi có thể nghĩ ra được.

Patti chửi, “Chết tiệt,” và lắc đầu như thể tôi chẳng biết gì. Chúng tôi ngồi nghe mưa.

“Chẳng ai bán được vitamin,” Patti nói. Nàng cầm ly lên. Nhưng nó đã hết sạch. “Chẳng ai mua vitamin. Đấy là chuyện em đang nói với anh. Anh không nghe em nói hay sao thế?”

Tôi đứng dậy rót thêm ly nữa cho cả hai. “Donna có làm gì không?” tôi hỏi. Tôi đọc nhãn chai rượu và đợi.

Patti nói, “Hôm kia cô ấy cũng bán được chút ít. Chỉ thế thôi. Đấy là toàn bộ những gì bọn em làm được tuần này. Em cũng chẳng ngạc nhiên nếu cô ấy bỏ. Em chẳng trách gì cô ấy,” Patti nói. “Nếu là cô ấy, em cũng sẽ bỏ. Nhưng nếu cô ấy bỏ thì sẽ thế nào? Thì em sẽ quay trở về chỗ xuất phát, thế đấy. Số không tròn trĩnh. Giữa mùa đông, người ta ốm khắp cả bang, người ta đang chết dần, thế mà chẳng ai nghĩ là họ cần vitamin. Chính em cũng thấy ốm muốn chết đây.”

“Sao thế, em yêu?” Tôi để hai ly rượu xuống bàn và ngồi xuống. Nàng vẫn tiếp tục như thể tôi chưa nói gì. Có lẽ tôi đã không nói gì thật.

“Em là khách hàng duy nhất của chính mình,” nàng nói. “Em nghĩ uống tất những loại vitamin này sẽ làm cho da em đẹp lên. Anh trông da em có ổn không? Người ta có thể dùng vitamin quá liều không? Em đang bắt đầu đi đến nước không thể đại tiện như một người bình thường.”

“Em yêu,” tôi nói.

Patti nói, “Anh chẳng quan tâm xem em có uống vitamin hay không. Đấy là điều mấu chốt. Anh chẳng quan tâm đến chuyện gì cả. Cái cần gạt nước bị hỏng sáng nay ngay giữa cơn mưa. Em suýt nữa thì gặp tai nạn. Chỉ chút xíu nữa thôi.”

Chúng tôi tiếp tục uống và nói chuyện cho đến giờ tôi phải đi làm. Patti nói nếu không ngủ gật ra đó thì nàng sẽ vào ngâm mình trong bồn tắm. “Em đang ngủ đứng rồi đây,” nàng nói. Nàng tiếp, “Vitamin. Đấy là cái duy nhất còn lại.” Nàng nhìn quanh bếp. Nàng nhìn vào cái ly rỗng của mình. Nàng đã say. Nhưng nàng vẫn để tôi hôn. Rồi tôi đi làm.

CÓ một chỗ tôi hay đến sau giờ làm. Tôi đến để nghe nhạc và vì tôi có thể mua được đồ uống ở đó sau giờ các quán đóng cửa. Chỗ đó tên là Off- Broadway. Đấy là chỗ toàn người da đen ở trong khu da đen. Người quản lý là một anh chàng da đen tên Khaki. Người ta đến đây khi các chỗ khác dừng phục vụ. Họ sẽ gọi đặc sản của quán - RC Colas* pha với uýt ki - không thì giấu đồ của mình trong áo tự mang vào, gọi RC, rồi tự pha. Các nhạc công đến chơi ngẫu hứng, còn dân bợm nhậu muốn uống tiếp thì đến uống và nghe nhạc. Đôi khi người ta cũng nhảy. Nhưng chủ yếu là ngồi quanh uống và nghe.

Thỉnh thoảng một tay da đen lại choảng chai vào đầu một tay da đen khác. Còn có chuyện truyền tai nhau rằng có kẻ đã theo một người vào phòng vệ sinh nam và cắt cổ ông ta khi ông ta bỏ hai tay xuống lúc đi tiểu. Nhưng tôi chưa hề thấy vấn đề gì cả. Chẳng có gì mà Khaki không giải quyết được. Khaki là một gã da đen to cao với cái đầu trọc sáng bóng lên kỳ quặc dưới ánh đèn huỳnh quang. Gã mặc sơ mi Hawaii thùng thình buông ngoài quần. Tôi nghĩ trong cạp quần gã có giấu gì đó, ít nhất là một cây dùi cui cao su, có lẽ thế. Nếu có kẻ nào toan vượt quá giới hạn, Khaki sẽ đến tận nơi chuyện xảy ra. Gã sẽ đặt bàn tay to lớn lên vai kẻ đó, nói vài lời và chỉ thế thôi. Mấy tháng trời qua tôi đến quán chẳng mấy đều đặn. Tôi thấy hài lòng khi gã vẫn nói mấy lời với tôi, mấy lời đại loại như, “Tối nay anh thế nào, anh bạn?” Hoặc, “Anh bạn, tôi không gặp anh lâu phết rồi đấy nhỉ.”

Royal Crown Colas, một loại đồ uống nhẹ.

Off-Broadway là nơi tôi đưa Donna đến hẹn hò. Đấy là buổi hẹn duy nhất của bọn tôi.

TÔI ra khỏi bệnh viện thì đã quá nửa đêm. Trời trong và sao đã lặn. Tôi vẫn còn thấy phấn chấn vì chỗ Xcốt uống cùng Patti ban tối. Nhưng tôi đang nghĩ sẽ tạt qua quán New Jimmy làm một ly thật chóng trên đường về. Xe của Donna đỗ ở ô ngay cạnh xe tôi, và cô đang ở trong xe. Tôi nhớ cái ôm chúng tôi đã có ở trong bếp. “Không phải bây giờ,” cô ây đã nói thế.

Cô hạ cửa kính xuống và gẩy tàn điếu thuốc lá đang hút.

“Em không ngủ được,” cô nói. “Em cứ có chuyện gì vơ vẩn trong đầu nên không ngủ được.”

Tôi nói, “Donna. Này, anh vui khi thấy em đấy, Donna.”

“Em chẳng hiểu có chuyện gì với mình nữa,” cô nói.

“Em muốn đi đâu uống không?” tôi hỏi.

“Patti là bạn của em,” cô nói.

“Cô ấy cũng là bạn anh mà,” tôi nói. Rồi tôi bảo, “Đi thôi.”

“Thì để anh biết thế,” cô nói.

“Có chỗ này. Đấy là một chỗ của người da đen,” tôi nói. “Họ có nhạc. Mình có thể gọi đồ uống, nghe nhạc.”

“Anh muốn chở em chứ?” Donna hỏi.

Tôi nói, “Ngồi lùi sang bên đi.”

Cô bắt đầu chuyện về vitamin ngay lập tức. Vitamin đang gặp hạn, vitamin đang chìm lặn tuốt xuống đáy. Thị trường vitamin đã sụp đổ.

Donna nói, “Em ghét phải làm thế này với Patti. Cô ấy là bạn thân nhất của em, và cô ấy đang cố gắng gây dựng mọi thứ cho chúng em. Nhưng có khi em phải bỏ thôi. Chuyện này là giữa bọn mình thôi đấy. Anh thề đi! Nhưng em còn phải ăn chứ. Em phải trả tiền thuê nhà. Em cần giày mới và áo khoác mới. Vitamin không xoay được cho em những thứ ấy,” Donna nói. “Em nghĩ vitamin không còn trụ được nơi nó từng đứng nữa rồi. Em chưa nói gì với Patti. Như em nói đấy, em mới đang nghĩ về chuyện ấy thôi.”

Donna để tay xuống cạnh chân tôi. Tôi đưa tay xuống siết những ngón tay cô. Cô siết lại. Rồi cô rút tay ra và đánh bật lửa. Sau khi châm một điếu thuốc, cô đặt tay trở lại. “Tệ hơn hết thảy là em ghét phải làm Patti thất vọng. Anh hiểu em nói gì chứ? Bọn em là một đội kia mà.” Cô đưa cho tôi điếu thuốc của mình. “Em biết anh không hút loại này,” cô nói, “nhưng cứ thử đi, thử đi.”

Tôi cho xe vào bãi đỗ của Off-Broadway. Ba tay da đen đang ngồi trên một chiếc Chrysler cũ có kính chắn gió đã nứt. Bọn họ chỉ đang thơ thẩn ở đấy, chuyền tay nhau một cái chai bọc trong bao. Bọn họ nhìn chúng tôi dò xét. Tôi ra khỏi xe và đi vòng sang mở cửa cho Donna. Tôi kiểm tra cửa xe xem đã khóa chắc chưa, nắm tay cô, và chúng tôi đi về phía con phố. Mấy tay da đen chỉ nhìn theo.

Tôi nói, “Em không nghĩ đến chuyện chuyển đến Portland đấy chứ?”

Chúng tôi đang đi trên vỉa hè. Tôi vòng tay qua eo cô.

“Em chẳng biết gì về Portland cả. Portland chưa bao giờ xuất hiện trong ý nghĩ của em.”

Nửa phía trước của Off-Broadway giống như một quán cà phê có quầy bar thông thường. Vài tay da đen ngồi bên quầy và một vài tay khác chén đồ ăn trên các bàn phủ khăn vải dầu màu đỏ. Chúng tôi đi qua khu cà phê vào căn phòng lớn phía sau. Có một quầy dài và các lô hai ghế đối diện nhau sát tường, xa hơn nữa về phía sau là một sân khấu nơi các nhạc công ngồi. Trước sân khấu có một chỗ có thể coi là sàn nhảy. Các quán bar và câu lạc bộ ban đêm vẫn còn phục vụ nên người ta chưa đến nhiều lắm. Tôi giúp Donna cởi áo khoác. Bọn tôi chọn một bàn và bỏ thuốc lá của mình lên. Cô hầu bàn da đen tên Hannah đi đến. Hannah và tôi gật đầu. Cô nhìn Donna. Tôi gọi hai ly RC đặc biệt và quả quyết mình sẽ cảm thấy thoải mái về mọi thứ.

Sau khi đồ uống đến, tôi trả tiền và mỗi đứa đã nhấp một chút, bọn tôi bắt đầu ôm ấp. Bọn tôi cứ tiếp tục thế một lúc, ôm siết và vỗ về, hôn lên mặt nhau. Lúc lúc Donna lại dừng mà ngả ra, đẩy tôi ra một tí, rồi cầm lấy cổ tay tôi. Cô nhìn sâu vào mắt tôi. Rồi mi mắt cô nhắm lại chầm chậm và bọn tôi lại quay ra hôn nhau. Chẳng mấy chốc căn phòng đã đầy người. Bọn tôi thôi không hôn nữa. Nhưng tôi vẫn để tay vòng quanh người cô. Cô đặt mấy ngón tay lên đùi tôi. Hai tay kèn da đen và một tay trống da trắng bắt đầu thử nhạc cụ linh tinh gì đó. Tôi nghĩ Donna và tôi sẽ gọi thêm ly nữa và nghe nhóm nhạc này. Rồi bọn tôi sẽ về chỗ cô để giải quyết nốt phần còn lại.

Tôi vừa mới gọi thêm hai ly xong thì tay da đen tên Benny đi đến cùng một tay da đen khác - gã này cao to, bảnh bao. Tay da đen to cao này có đôi mắt ti hí đỏ ngầu, diện com lê kèm gi lê sọc nhỏ. Hắn diện sơ mi màu hoa hồng, đeo cà vạt, khoác áo bành tô, đội mũ vành mềm - đủ lệ bộ.

“Anh giai thế nào rồi?” Benny nói.

Benny giơ tay ra bắt kiểu huynh đệ. Benny và tôi từng nói chuyện rồi. Hắn biết tôi thích nhạc, và lần nào thấy mặt tôi ở đây hắn cũng ra bắt chuyện. Hắn thích nói về Johnny Hodges, chuyện hắn từng chơi saxo sơ cua cho Johnny. Hắn nói những câu đại loại như, “Hồi Johnny và tôi có hợp đồng diễn ở thành phố Mason.”

“Chào Benny,” tôi đáp.

“Em muốn ông anh gặp Nelson,” Benny nói. “Hắn mới từ Nam* về hôm nay. Sáng nay. Hắn đến đây để nghe thứ nhạc hay tuyệt này. Hắn còn đi sẵn giày nhảy phòng khi cần đến nữa.” Benny nhìn Nelson gật đầu. “Đây là Nelson.”

Chỉ Việt Nam, từ thường được các cựu chiến binh Mỹ dùng

Tôi nhìn đôi giày sáng bóng của Nelson, và rồi tôi nhìn Nelson. Hắn ta trông có vẻ đang cố nhớ xem đã gặp tôi ở đâu. Hắn dò xét tôi. Rồi hắn vén môi nhe răng cười.

“Đây là Donna,” tôi nói. “Donna, đây là Benny, còn đây là Nelson. Nelson, đây là Donna.”

“Chào cô em,” Nelson nói, và Donna đáp lại ngay. “Xin chào, Nelson. Chào Benny.”

“Có khi bọn em cứ ghé vào ngồi cùng với hai người đây nhỉ?” Benny nói, “Được không?”

Tôi đáp, “Được chứ.”

Nhưng tôi cảm thấy tiếc là bọn họ đã không tìm lấy một chỗ khác.

“Bọn tôi cũng chẳng ở đây lâu nữa,” tôi đáp. “Chỉ uống hết ly này nữa thôi là đi.”

“Em biết, ông anh, em biết mà,” Benny nói. Hắn ngồi đối diện với tôi sau khi Nelson đã tự động vào ngồi trong trước. “Những việc cần làm, những nơi cần đến. Vâng thưa quý ngài, Benny biết chứ,” Benny nói và nháy mắt.

Nelson nhìn Donna qua bàn. Rồi hắn bỏ mũ xuống. Hắn có vẻ như đang tìm cái gì đó trên vành mũ, xoay xoay nó trong hai bàn tay to lớn. Hắn dọn chỗ để chiếc mũ lên bàn. Hắn ngẩng lên nhìn Donna. Hắn nhe răng cười và xốc thẳng vai. Vài phút một lần hắn lại phải xốc vai cho thẳng. Cứ như thể hắn quá mệt vì phải mang vai theo vậy.

“Em với ông kia là bạn rất tốt nhỉ, anh cá là thế,” Nelson nói với Donna.

“Bọn em là bạn tốt,” Donna nói.

Hannah đến. Benny gọi hai ly RC. Hannah đi, Nelson liền tuồn ra một panh uýt ki từ áo bành tô.

“Bạn tốt,” Nelson nói. “Bạn rất là tốt.” Hắn vặn cái nút panh uýt ki ra.

“Coi chừng đấy, Nelson,” Benny nói. “Che nó đi chứ. Nelson mới xuống máy bay về từ Nam,” Benny nói.

Nelson giơ cái chai lên và uống một chút. Hắn vặn nút lại, đặt chai xuống bàn và bỏ cái mũ lên trên. “Bạn rất là tốt,” hắn nói.

Benny trợn mắt nhìn tôi. Nhưng hắn cũng say. “Em phải lấy lại phong độ mới được,” hắn nói với tôi. Hắn uống sạch RC trong cả hai ly của bọn họ rồi cầm chúng dưới gầm bàn mà rót uýt ki vào. Hắn lại cất cái chai vào túi áo khoác. “Trời đất ạ, cả tháng nay em chưa được đặt môi lên một em nào. Em phải nhanh lên mới được.”

Chúng tôi ngồi chen chúc, ly bày trước mặt, mũ của Nelson để trên bàn. “Ông anh,” Nelson nói với tôi. “Ông anh đang đi với người khác, phải không? Cô nàng xinh đẹp này, em này chẳng phải vợ anh. Tui biết thế. Nhưng ông anh là bạn rất là tốt với cô em này. Tui nói có đúng không?”

Tôi uống thêm chút nữa. Tôi không cảm nhận thấy vị uýt ki. Tôi chẳng thấy vị gì cả. Tôi nói, “Mấy thứ rác rưởi về Việt Nam ta vẫn thấy hằng ngày trên ti vi có thật không ấy nhỉ?”

Nelson nhìn xoáy đôi mắt đỏ ngầu vào tôi. Hắn nói, “Cái em muốn nói là, ông anh có biết vợ mình đang ở đâu không? Tui cá là bà chị cũng đang la cà với một gã nào đó và đang siết đầu vú gã rồi vuốt cặc gã trong khi ông anh lù lù ngồi đây với cô bạn tốt này. Tui cá là bà chị cũng có cho riêng mình một anh bạn rất tốt đấy.”

“Nelson,” Benny nói.

“Nelson cái khỉ gì,” Nelson nói.

Benny nói, “Nelson, để cho người ta yên đi. Có người khác ở bàn bên kia kìa. Cái gã anh đã bảo với chú ấy. Nelson vừa xuống máy bay sáng nay,” Benny nói.

“Tui cá là tui biết ông anh đang nghĩ gì,” Nelson tiếp. “Tui cá là ông anh đang nghĩ, “Hừ, cái thằng da đen bự con say rượu này, mình sẽ làm gì với hắn đây? Có khi phải cho hắn mấy phát vào đít mới được!' Ông anh đang nghĩ thế phải không?”

Tôi nhìn quanh phòng. Tôi thấy Khaki đứng gần sân khấu, ban nhạc đang chơi phía xa đằng sau gã. Tôi nghĩ Khaki đang nhìn thẳng về phía tôi – nhưng nếu có nhìn thật, thì gã cũng lại quay đi luôn rồi.

“Không phải là đã đến lượt ông anh nói à?” Nelson hỏi. “Tui trêu ông anh thôi mà. Từ lúc rời Nam về tui đã trêu ai đâu. À có trêu bọn mọi một tí.” Hắn lại nhe răng cười, đôi môi dày của hắn banh ra. Rồi hắn ngưng cười và cứ chòng chọc nhìn.

“Cho họ thấy cái tai đấy đi,” Benny nói. Hắn bỏ ly của mình lên bàn. “Nelson có một cái tai cắt được của bọn mọi con ấy đấy,” Benny nói. “Hắn có mang theo. Cho họ xem đi, Nelson.”

Nelson ngồi yên. Rồi hắn bắt đầu lần mấy cái túi áo bành tô. Hắn bỏ các thứ trong một túi ra. Hắn lấy ra mấy cái chìa khóa và một hộp kẹo ngậm ho.

Donna nói, “Em không muốn nhìn một cái tai”

“Chúng tôi phải đi đây,” tôi nói.

Nelson vẫn đang lần tìm trong các túi áo. Hắn lấy một cái ví từ túi bên trong áo vest ra và bỏ lên bàn. Hắn vỗ vỗ cái ví. “Có năm tờ to trong này. Nghe này,” hắn nói với Donna. “Anh sẽ cho em hai tờ. Hiểu ý anh không? Anh cho em hẳn hai tờ to, rồi em chơi kiểu Pháp cho anh. Như bà chị nhà ông anh đây đang mần một thằng to xác ấy. Em nghe rõ không? Em phải biết chính lúc này đây cô nàng đang ngậm đồ nghề của gã nào đó trong khi anh ta ở đây luồn tay vào váy em. Thế mới công bằng chứ. Đây.” Hắn kéo góc mấy tờ tiền từ ví ra. “Quái gì chứ, đây một trăm nữa cho anh bạn tốt của em, để anh ta không thấy bị bỏ rơi. Anh ta chả phải làm cái gì cả. Ông anh không phải làm gì đâu,” Nelson nói với tôi. “Ông anh cứ ngồi đây uống và nghe nhạc. Nhạc hay mà. Tôi và em này sẽ cùng đi ra như bạn tốt. Và cô ấy sẽ quay trở lại một mình. Không lâu đâu, cô ấy sẽ quay lại ngay.”

“Nelson,” Benny nói, “đấy không phải cách nói chuyện đâu, Nelson.”

Nelson nhe răng cười. “Tui nói xong rồi,” hắn nói.

Hắn đã thấy thứ nãy giờ vẫn lần sờ tìm kiếm. Đó là một hộp đựng thuốc lá bằng bạc. Hắn mở nó ra. Tôi nhìn cái tai trong đó. Nó nằm trên một miếng đệm bông. Trông nó như một cái nấm khô. Nhưng đó là một cái tai thật, và nó bị xiên vào một cái móc khóa.

“Chúa ơi,” Donna kêu. “Khiếp quá.”

“Trông có ác không?” Nelson nói. Hắn đang nhìn Donna.

“Không đời nào. Biến mẹ mày đi,” Donna nói. “Cô em,” Nelson nói.

“Nelson,” tôi nói. Và rồi Nelson nhìn chòng chọc hai con mắt đỏ vào tôi. Hắn đẩy cái mũ và ví cùng hộp thuốc lá sang bên.

“Ông anh muốn gì?” Nelson nói. “Muốn gì chiều nấy luôn.”

KHAKI đặt một tay lên vai tôi và tay kia lên vai Benny. Gã nghiêng xuống bàn, đầu gã sáng bóng dưới ánh đèn. “Thế nào anh em? Đang vui vẻ cả chứ?”

“Mọi thứ ổn cả, Khaki,” Benny nói. “Mọi thứ cực-ổn. Anh chị đây đang chuẩn bị đi. Tôi với Nelson sẽ ngồi nghe nhạc.”

“Tốt,” Khaki nói. “Anh em được vui vẻ là phương châm của tôi.”

Gã nhìn quanh lô. Gã nhìn cái ví của Nelson để trên bàn và hộp xì gà đang mở cạnh cái ví. Gã trông thấy cái tai.

“Đấy là tai thật à?” Khaki hỏi.

Benny nói, “Phải đấy. Cho cha này xem cái tai đấy đi, Nelson. Nelson vừa mới xuống khỏi máy bay từ Nam về cùng cái tai này. Cái tai đã đi nửa vòng trái đất để có mặt trên cái bàn này đêm nay. Nelson, cho hắn xem đi,” Benny nói.

Nelson cầm cái hộp lên đưa cho Khaki.

Khaki xem xét cái tai. Gã cầm cái móc khóa lên và đung đưa cái tai trước mặt. Gã nhìn nó. Gã để nó đu đưa qua lại trên cái móc. Tôi đã nghe về những cái tai khô, dái khô và đủ những thứ như thế này rồi.

“Tui lấy nó khỏi một đứa mọi đấy,” Nelson nói. “Hắn không còn nghe được gì với cái tai này nữa rồi. Tui muốn có cái gì đó làm quà kỷ niệm.”

Khaki xoay cái tai trên móc khóa.

Donna và tôi bắt đầu rời khỏi bàn.

“Cô em, đừng đi,” Nelson gọi.

“Nelson,” Benny nói.

Khaki lúc này đang nhìn Nelson. Tôi đã ra khỏi bàn, tay cầm áo khoác của Donna. Hai chân tôi như cuồng cả lên.

Nelson lên giọng. Hắn nói, “Em mà đi với cái thằng đàn bà này, em mà để hắn gí mặt vào chỗ ngọt ngào của em, thì cả hai sẽ không xong với anh đâu.”

Chúng tôi bắt đầu đi khỏi lô. Mọi người đang nhìn.

“Nelson vừa mới xuống máy bay từ Nam lúc sáng,” tôi nghe Benny nói. “Chúng tôi đã uống cả ngày nay. Đây là cái ngày dài nhất tôi từng có. Nhưng tôi với gã, chúng tôi sẽ ổn thôi, Khaki.”

Nelson la hét gì đó át cả tiếng nhạc. Hắn hét lên, “Như thế chẳng được cái gì hay ho cả đâu! Dù mày có làm gì đi nữa, cũng chẳng ích gì hết!” Tôi nghe thấy hắn nói thế, và rồi tôi không nghe được gì nữa. Nhạc ngừng, và rồi lại bắt đầu vang lên. Chúng tôi không ngoái lại. Chúng tôi tiếp tục đi. Chúng tôi ra đến lối vỉa hè.

TÔI mở cửa xe cho cô. Tôi nổ máy đưa cả hai chúng tôi về lại bệnh viện. Donna ngồi nguyên bên phía mình. Cô dùng cái bật lửa châm thuốc, nhưng cô chẳng nói năng gì.

Tôi gắng nói gì đó. Tôi bảo, “Này, Donna, đừng ỉu xìu vì mỗi chuyện này đấy. Anh rất tiếc vì nó đã xảy ra,” tôi nói.

“Lẽ ra em đã có thể dùng chỗ tiền ấy,” Donna nói. “Lúc ấy em đã nghĩ thế đấy.”

Tôi tiếp tục lái mà không nhìn cô.

“Đúng thế,” cô nói. “Em đã có thể dùng chỗ tiền ấy.” Cô lắc đầu. “Em không biết nữa,” cô nói. Cô gục cằm xuống và khóc.

“Đừng khóc,” tôi nói.

“Mai, hôm nay, em sẽ không đi làm, đồng hồ có reo vào lúc nào thì cũng mặc,” cô tiếp. “Em sẽ không đi làm đâu. Em sẽ rời thị trấn. Em coi chuyện xảy ra ở chỗ kia là điềm báo.” Cô ấn cái bật lửa và chờ nó bật ra.

Tôi đưa xe cô về cạnh xe tôi và tắt máy. Tôi nhìn gương chiếu hậu, gần như tưởng sẽ trông thấy chiếc Chrysler cũ kỹ ấy tiến vào khu đỗ xe sau lưng mình với Nelson ngồi bên trong. Tôi giữ hai tay trên vô lăng một lúc, rồi buông xuống lòng. Tôi không muốn chạm vào Donna. Cái ôm chúng tôi dành cho nhau trong căn bếp nhà tôi đêm ấy, cái hôn chúng tôi đã có ở Off-Broadway, tất cả đã hết.

Tôi nói, “Em sẽ làm gì?” Nhưng tôi không quan tâm. Cô có chết vì đau tim ngay lúc ấy thì cũng chẳng nghĩa lý gì.

“Có lẽ em sẽ lên Portland,” cô nói. “Hẳn phải có gì đó ở Portland. Dạo này ai cũng nghĩ đến Portland. Portland là một chốn hấp dẫn. Portland thế này, Portland thế kia. Portland cũng tốt như bất kỳ nơi nào khác. Tất cả đều như nhau.”

“Donna,” tôi nói. “Anh nên đi thôi.”

Tôi dợm ra khỏi xe. Tôi mở cửa đánh cạch, và đèn trần xe bật sáng.

“Chúa ơi, tắt đèn ngay đi!”

Tôi vội vàng chui ra. “Ngủ ngon, Donna,” tôi nói.

Tôi bỏ lại cô ngồi nhìn chòng chọc cái bảng đồng hồ xe. Tôi nổ máy xe mình rồi bật đèn lên. Tôi đẩy cần số và chờ xăng chạy lên máy.

TÔI rót rượu Xcốt, uống một ít, và cầm ly rượu vào phòng tắm. Tôi đánh răng. Rồi tôi lôi một ngăn kéo ra. Patti hét ầm lên gì đó từ trong phòng ngủ. Nàng mở cửa phòng tắm. Nàng vẫn mặc nguyên đồ đi làm. Nàng đã ngủ với nguyên quần áo trên mình, tôi đoán vậy.

“Mấy giờ rồi?” nàng la ầm lên. “Em ngủ quên rồi! Chúa ơi, trời ơi! Anh để em ngủ quên, đồ chết tiệt!”

Nàng như hóa dại. Nàng đứng với nguyên bộ đồ trên người. Bình thường ra giờ này nàng đang chuẩn bị đi làm rồi. Nhưng chàng có va li hàng mẫu, chẳng có vitamin. Nàng chỉ đang mơ một giấc mơ tồi tệ, thế thôi. Nàng bắt đầu lắc đầu hết bên này sang bên kia.

Đêm nay tôi không thể chịu đựng thêm được nữa. “Quay lại ngủ đi, em yêu. Anh đang tìm cái này,” tôi nói. Tôi gạt rơi mấy thứ ra khỏi tủ thuốc. Các thứ lăn xuống chậu rửa. “Aspirin đâu rồi?” tôi hỏi. Tôi gạt đổ vài thứ nữa. Tôi chẳng quan tâm. Đồ đạc vẫn cứ rơi.