← Quay lại trang sách

cái dây cương

MỘT chiếc xe có khoang chở hàng biển Minnesota tiến vào một chỗ đậu xe trước cửa sổ. Trên ghế trước là một người đàn ông và một người đàn bà, ghế sau là hai cậu nhóc. Đang là tháng Bảy, trời hơn một trăm độ F*. Những người kia trông có vẻ rã rời. Quần áo treo trong xe; va li, thùng hộp và những thứ tương tự chất đống ở phía sau. Từ những gì mà sau này Harley và tôi chắp nối lại, thì đấy là tất cả những gì họ còn lại sau khi ngân hàng ở Minnesota lấy đi ngôi nhà của họ, cái xe tải nhỏ, cái máy cày, dụng cụ nông trại và mấy con bò.

Chừng 37-38 độ c.

Những người trong xe ngồi nguyên mất một phút, như thể để hoàn hồn lại. Máy lạnh trong căn hộ của chúng tôi đang chạy hết công suất. Harley đang ở đâu đó phía đằng sau cắt cỏ. Có một cuộc bàn bạc nho nhỏ ở ghế trước, rồi cô và gã ra khỏi xe, bắt đầu đi về phía cửa trước. Tôi vỗ nhẹ lên tóc để biết chắc là nó đúng nếp và chờ đến khi họ nhấn chuông cửa lần thứ hai. Rồi tôi ra mở cửa cho họ vào. “Anh chị tìm căn hộ cho thuê ạ?” tôi hỏi. “Mời vào trong cho mát mẻ.” Tôi dẫn họ vào phòng khách. Phòng khách là nơi tôi bàn công chuyện. Đấy là nơi tôi thu tiền thuê nhà, viết hóa đơn, và nói chuyện với các bên liên quan. Tôi cũng làm tóc nữa. Tôi gọi mình là nhà tạo mẫu. Các tấm danh thiếp của tôi đều viết như thế. Tôi không thích từ thợ làm đẹp. Đấy là một từ cổ lỗ. Tôi kê ghế làm tóc ở góc phòng khách, và có một cái máy sấy tóc có thể kéo ra tận sau cái ghế. Bên cạnh ghế, tôi kê một cái bàn để vài cuốn tạp chí. Tạp chí cũ. Vài quyển đã mất bìa. Nhưng người ta sẽ đọc bất kỳ thứ gì trong khi đang được sấy tóc.

Người đàn ông nói tên mình.

“Tên tôi là Holits.”

Gã nói với tôi rằng cô là vợ gã. Nhưng cô không nhìn tôi. Thay vào đó cô nhìn vào những móng tay mình. Cô và Holits cũng chẳng ngồi xuống. Gã nói họ muốn thuê một căn đã trang bị sẵn đồ đạc.

“Bao nhiêu người tất cả?” Tôi đang chỉ nói điều tôi vẫn luôn nói thôi. Chứ tôi biết là có bao nhiêu mà. Tôi đã thấy hai cậu trai ở ghế sau. Hai với hai là bốn.

“Tôi, cô ấy và hai thằng nhóc. Một đứa mười ba một đứa mười bốn, và chúng sẽ chung phòng, vốn dĩ vẫn vậy.

Cô khoanh tay lại và nắm lấy hai ống tay áo.

Cô ngắm nghía cái ghế và cái bồn gội đầu như thể chưa bao giờ thấy chúng trước đây. Có khi cô chưa bao giờ thấy thật.

“Tôi làm tóc,” tôi nói.

Cô gật đầu. Rồi cô nhìn cái cây cầu nguyện của tôi một lượt. Nó có đúng năm lá.

“Nó cần tưới nước đấy,” tôi nói. Tôi đến bên và chạm vào một trong mấy chiếc lá. “Mọi thứ quanh đây đều cần nước. Không khí không có đủ nước. May ra thì mưa được ba lần mỗi năm. Nhưng rồi anh chị cũng sẽ quen thôi. Chúng tôi đã phải quen với điều ấy. Nhưng mọi thứ ở đây đều phải dùng máy lạnh cả.”

“Chỗ đó bao tiền?” Holits muốn biết.

Tôi nói với gã và gã quay ra phía vợ xem cô nghĩ sao. Nhưng gã có nhìn vào tường thì cũng thế cả thôi. Cô chẳng nhìn lại ông chồng. “Tôi cho là phải nhờ chị dẫn đi xem luôn thôi,” gã nói. Vì thế tôi đi ra lấy chìa khóa căn 17, và chúng tôi ra ngoài.

TÔI nghe thấy tiếng Harley trước khi nhìn thấy anh.

Rồi anh hiện ra giữa những khu nhà. Anh đang đi sau cái máy cắt cỏ chạy điện trong bộ quần soóc vải và áo phông, đầu đội cái mũ bện rơm mua ở Nogales. Anh dành cả ngày cắt cỏ và làm những việc bảo trì lặt vặt. Chúng tôi làm cho một tập đoàn, Fulton Terrace. Họ sở hữu chỗ này. Nếu có trục trặc gì lớn, như là máy lạnh hỏng hay chuyện gì đó nghiêm trọng với bên đường nước thì chúng tôi đã có sẵn cả một danh sách số điện thoại để mà gọi.

Tôi vẫy. Tôi phải làm thế. Harley bỏ một tay ra khỏi cán cầm máy cắt cỏ và ra hiệu. Rồi anh lại kéo sụp mũ xuống trán và quay lại với công việc đang dở. Anh đẩy đến cuối chỗ cắt cỏ, quay lại, và bắt đầu đẩy trở lại về phía con phố.

“Đấy là Harley.” Tôi phải hét lớn như thế. Chúng tôi đi vào bên một khu nhà và lên mấy lượt cầu thang. “Anh làm công việc gì, anh Holits?” tôi hỏi gã.

“Anh ấy là nông dân,” cô nói.

“Bây giờ thì không.”

“Không có gì nhiều để làm nông được ở quanh đây đâu.” Tôi nói mà chẳng nghĩ ngợi gì.

“Bọn tôi có một nông trại ở Minnesota. Trồng lúa mì. Một ít gia súc. Và Holits thì thạo về ngựa. Anh ấy biết mọi thứ về ngựa.”

“Đủ rồi mà, Betty.”

Thế là tôi hình dung được một phần bức tranh. Holits không có việc làm. Đấy không phải là việc của tôi, và tôi thấy tiếc cho họ nếu chuyện đúng là như vậy - và hóa ra là đúng như vậy thật - nhưng khi chúng tôi dừng trước căn hộ, tôi phải nói một vài điều. “Nếu anh chị quyết định thì cần trả ngay tiền thuê tháng đầu, tháng cuối, cộng một trăm rưỡi tiền đặt cọc.” Tôi vừa nhìn xuống bể bơi vừa nói. Vài người đang ngồi trên ghế xếp, và có người dưới bể bơi.

Holits lấy mu bàn tay lau mặt. Cái máy cắt cỏ của Harley đang lách cách đi về phía xa. Xa hơn nữa là những chiếc ô tô phóng nhanh trên phố Calle Verde. Hai cậu con trai đã ra khỏi xe. Một đứa đứng theo tư thế quân đội, hai chân khép vào nhau, hai cánh tay thẳng hai bên người. Nhưng khi theo dõi, tôi thấy nó bắt đầu giơ lên đập xuống hai cánh tay và nhảy lên, trông như thể nó đang giả vờ cất cánh bay vậy. Đứa kia đang ngồi xổm bên phía chỗ ngồi lái xe, làm các động tác gập đầu gối.

Tôi quay sang Holits.

“Để xem xem đã,” gã nói.

Tôi xoay chìa khóa và cánh cửa mở ra. Đó chỉ là một căn hộ nhỏ hai buồng ngủ có trang bị đồ đạc. Ai mà chẳng từng thấy cả hàng chục cái như thế. Holits nán lại trong phòng tắm khá lâu để nhấn xả nước bồn cầu. Gã nhìn đến khi bình nước đầy lại. Sau đó, gã nói, “Đây có thể là phòng của mình được.” Gã đang nói về cái phòng ngủ nhìn xuống bể bơi. Trong bếp, người đàn bà bám vào rìa giá phơi bát, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.

“Đấy là cái bể bơi,” tôi nói.

Cô gật đầu. “Bọn tôi đã ở một vài khách sạn nhỏ có bể bơi. Nhưng có một cái họ cho nhiều clo quá.”

Tôi chờ cô nói tiếp. Nhưng cô chỉ nói có thế. Tôi cũng chẳng nghĩ thêm được gì.

“Tôi nghĩ chúng tôi sẽ không phí thêm thời gian nữa. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ thuê.” Holits vừa nói vừa nhìn vợ. Lần này cô nhìn lại đầu. Gã thở qua kẽ răng. Rồi cô làm gì đó. Cô bắt đầu bật ngón tay. Một tay vẫn bám vào cái giá bát, nhưng tay kia cô bắt đầu bật. Tách, tách, tách, như là cô đang gọi chó, hay là để thu hút sự chú ý của ai đó. Rồi cô dừng lại và di móng tay dọc bàn bếp.

Tôi chẳng biết thế nghĩa là sao. Holits cũng vậy. Gã nhúc nhích bàn chân.

“Giờ chúng ta quay lại văn phòng làm thủ tục nhé,” tôi nói. “Tôi rất vui.”

Tôi vui thật. Vào thời gian này trong năm chúng tôi bị trống phòng rất nhiều. Mà những người này còn có vẻ đáng tin cậy nữa. Họ sa phải vận đen, chỉ thế thôi. Không có gì đáng hổ thẹn về điều đó cả.

Holits trả bằng tiền mặt - tháng đầu, tháng cuối, và một trăm năm mươi đồng tiền đặt cọc. Gã đếm các tờ loại năm mươi đô la trong khi tôi nhìn theo. Đồng Grant* Mỹ, Harley gọi chúng như vậy, mặc dù anh chưa được thấy chúng nhiều. Tôi viết vào hóa đơn và đưa cho gã hai cái chìa khóa. “Xong cả rồi đấy.

Đồng năm mươi đô la Mỹ có hình Ulysses Grant, tổng thống thứ 18 của Mỹ.

Gã nhìn hai cái chìa. Gã đưa cho cô một cái.

“Vậy là chúng ta đã ở Arizona. Chưa bao giờ mình nghĩ sẽ thấy Arizona, mình nhỉ?”

Cô lắc đầu. Cô đang mân mê một cái lá cây cầu nguyện.

“Nó cần tưới nước,” tôi nói.

Cô thả cái lá rồi quay ra cửa sổ. Tôi đi đến bên cô. Harley vẫn đang cắt cỏ. Nhưng lúc này anh đã vòng ra phía trước. Đang chuyện về làm nông, nên trong một phút tôi chợt hình dung ra cảnh Harley đang đi sau một cái cày thay vì sau cái máy cắt cỏ Black và Decker chạy điện.

Tôi nhìn họ dỡ các thùng, các va li và quần áo ra. Holits mang cái gì đó dây dợ lòng thòng. Phải mất một phút, nhưng rồi tôi cũng đoán ra nó là dây cương ngựa. Tôi không biết làm gì tiếp nữa. Tôi không muốn làm gì cả. Thế là tôi lấy chỗ Grant ấy ra khỏi hộp đựng tiền. Tôi vừa mới bỏ vào đấy, nhưng tôi lại lấy chúng ra. Những tờ tiền này đã đến đây từ Minnesota. Ai biết giờ này tuần sau chúng sẽ ở đâu? Chúng có thể ở Las Vegas. Tất cả những gì tôi biết về Las Vegas là những gì thấy trên ti vi - đủ để bỏ gọn vào một cái đê khâu. Tôi có thể tưởng tượng một tờ Grant này sẽ tìm được đường đến bờ biển Waikiki, hay một chốn nào khác. Miami hoặc thành phố New York, New Orleans. Tôi nghĩ đến một trong số chúng được trao tay giữa hội Mardi Gras. Chúng có thể đi bất kỳ đâu, và có thể là nguyên nhân của bất kỳ chuyện gì. Tôi lấy bút mực viết tên mình lên vầng trán rộng già nua của Grant: MARGE. Tôi viết hoa. Tôi làm thế với từng tờ một. Ngay phía trên đôi lông mày dày của gã. Mọi người sẽ dừng lại giữa lúc đang tiêu chúng mà băn khoăn. Marge này là ai? Đấy là điều họ sẽ tự hỏi. Marge này là ai nhỉ?

Harley từ ngoài vào và rửa tay trong bồn gội đầu của tôi. Anh biết tôi không muốn anh làm thế. Nhưng anh vẫn cứ làm.

“Mấy người đến từ Minnesota đó,” anh nói. “Đám Thụy Điển ấy. Bọn họ đã ở xa quê quá rồi nhỉ.” Anh lau khô tay bằng một tờ giấy. Anh muốn tôi kể cho anh nghe những gì tôi biết. Nhưng tôi chẳng biết gì. Họ trông chẳng giống người Thụy Điển và họ chẳng nói như người Thụy Điển.

“Họ không phải là người Thụy Điển,” tôi nói với anh. Nhưng anh làm ra vẻ không nghe thấy.

“Thế gã làm gì?”

“Gã là nông dân.”

“Em biết gì về chuyện đấy?”

Harley cởi mũ bỏ lên ghế của tôi. Anh lùa tay vào tóc. Rồi anh nhìn cái mũ và lại đội nó lên. Không chừng anh đã bị dính vào nó. “Quanh đây chẳng có gì nhiều mà làm nông đâu. Em đã bảo gã như thế chưa?” Anh lấy một lon nước ngọt từ trong tủ lạnh và đến ngồi xuống chiếc ghế ngả của mình. Anh cầm cái điều khiển từ xa lên, bấm nút, và ti vi rột roạt lên hình. Anh bấm thêm vài nút nữa cho đến khi tìm được cái mình muốn. Đấy là một chương trình truyền hình về bệnh viện. “Gã Thụy Điển ấy còn làm gì nữa? Ngoài việc nông trại?”

Tôi không biết, nên tôi chẳng nói gì. Nhưng Harley đã say sưa với chương trình của mình rồi. Anh có lẽ cũng đã quên là đã hỏi tôi điều gì. Một tiếng còi báo động rú lên. Tôi nghe tiếng bánh xe ken két. Trên màn hình, một chiếc xe cứu thương dừng xịch trước lối vào phòng cấp cứu, những đèn đỏ của nó nhấp nháy. Một người đàn ông nhảy ra và chạy vòng về phía sau mở cửa.

BUỔI chiều hôm sau hai thằng nhóc mượn cái ống nước để rửa xe. Chúng rửa sạch cả bên ngoài lẫn bên trong. Lát sau tôi thấy cô lái xe đi. Cô đi giày cao gót và diện váy đẹp. Đi săn việc đây, tôi đoán thế. Sau một lát, tôi đã thấy bọn nhóc mặc đồ tắm đùa nghịch ở bể bơi. Một đứa tung mình nhảy khỏi ván và lặn một hơi tuốt sang bờ bên kia. Đến đích nó mới trồi lên phun nước phì phì và lắc lắc đầu. Đứa kia, cái đứa làm động tác gập đầu gối hôm trước, thì nằm sấp trên một tấm khăn ở phía xa bên kia bể bơi. Còn cái đứa này thì cứ bơi qua bơi lại từ đầu này sang đầu kia, chạm tới thành bể rồi đạp nhẹ một cái để bơi vòng trở lại.

Có hai người nữa đang ở ngoài đó. Họ ngồi trong khu ghế nghỉ có mái che, mỗi người ở một bên bể bơi. Một người là Irving Cobb, đầu bếp ở quán Denny. Gã tự gọi mình là Spuds. Người ta đã quen gọi gã như vậy, Spuds, thay vì Irv hay cái tên tắt nào khác. Spuds năm lăm tuổi và hói đầu. Trông gã giống như miếng thịt bò khô lắm rồi mà vẫn muốn phơi nắng thêm. Giờ này, vợ mới của gã, Linda Cobb, đang làm việc ở K Mart. Spuds làm ban đêm. Nhưng vợ chồng gã đã thu xếp sao cho cả hai cùng được nghỉ thứ Bảy và Chủ nhật. Connie Nova thì ở cái ghế bên kia. Cô đang ngồi thẳng dậy bôi kem dưỡng da lên chân. Cô gần như trần truồng - chỉ có bộ đồ tắm hai mảnh bé tí che người. Connie Nova làm bồi phục vụ cocktail. Cô chuyển đến đây sáu tháng trưóc cùng chồng chưa cưới, một tay luật sư nghiện rượu. Nhưng cô đã bỏ gã. Giờ cô sống với một tay sinh viên đại học tóc dài tên là Rick. Tôi vô tình được biết hắn đang đi thăm bố mẹ. Spuds và Connie đeo kính râm. Cái đài nhỏ của Connie đang mở.

Khi mới chuyển tới đây, khoảng một năm trước, Spuds vừa góa vợ. Nhưng sau vài tháng độc thân trở lại, gã đã cưới Linda. Đó là một phụ nữ tóc đỏ ngoài ba mươi. Tôi không biết họ gặp nhau ra sao. Nhưng cách đây mấy tháng Spuds và bà Cobb mới này đã mời Harley và tôi sang ăn một bữa tối thịnh soạn do đích thân Spuds chuẩn bị. Ăn xong, chúng tôi còn ra phòng khách uống đồ uống ngọt đựng trong những chiếc ly to. Spuds hỏi chúng tôi có muốn xem phim gia đình không. Chúng tôi bảo chắc chắn rồi. Thế là Spuds chỉnh màn hình và máy chiếu. Linda Cobb rót thêm cho chúng tôi ít đồ uống ngọt. Có gì mà hại chứ? tôi tự hỏi. Spuds bắt đầu chiếu những bộ phim bắt đầu với cảnh bà ta lên máy bay ở Seattle. Spuds vừa nói vừa cho máy chiếu chạy. Bà vợ quá cố khi ấy mới ngoài năm mươi, trông khá được, dù có hơi chút nặng nề. Tóc bà ta đẹp.

“Đó là vợ đầu của Spuds,” Linda Cobb nói. “Đấy là bà Cobb thứ nhất.”

“Đấy là Evelyn,” Spuds nói.

Bà vợ đầu xuất hiện trên hình suốt một lúc lâu. Nhìn thấy bà và nghe họ nói về bà như thế thật buồn cười. Harley đưa mắt nhìn tôi, thế là tôi biết anh cũng đang nghĩ ngợi. Linda Cobb hỏi chúng tôi có muốn uống thêm hay ăn thêm bánh hạnh nhân không. Chúng tôi không muốn. Spuds lại đang kể gì đó về bà Cobb thứ nhất. Bà vẫn đang ở trên lối dù tất cả những gì nghe được chỉ là tiếng phim chạy trên máy chiếu. Mọi người phải đi vòng qua bà để lên máy bay. Bà vẫn cứ vẫy tay về phía máy quay, về phía chúng tôi trong phòng khách của Spuds. Bà vẫy, vẫy hoài. “Lại là Evelyn đấy,” bà Cobb mới lại nói mỗi khi bà Cobb thứ nhất xuất hiện trên màn hình.

Spuds có lẽ sẽ chiếu phim suốt đêm ấy, nhưng chúng tôi nói chúng tôi phải về. Harley viện ra lý do gì đó.

Tôi không nhớ được anh đã nói gì.

CONNIE Nova đang nằm ngửa trên ghế, kính râm che hết nửa mặt. Chân và bụng cô bóng dầu. Một đêm, không lâu sau khi chuyển đến, cô tổ chức một bữa tiệc. Đấy là trước khi cô đá tay luật sư và bắt đầu cặp với cậu tóc dài kia. Cô gọi bữa tiệc của mình là tiệc tân gia. Harley và tôi được mời, cùng với một đống người khác nữa. Chúng tôi đến, nhưng chúng tôi chẳng quan tâm đến việc làm quen với xung quanh. Chúng tôi tìm một chỗ ngồi gần cửa, và ngồi đấy đến tận lúc ra về. Cũng chẳng lâu lắm. Bạn trai của Connie khởi xướng trò bốc thăm trúng giải. Đấy là một lời mời sử dụng dịch vụ giải quyết ly hôn của gã, không mất tiền. Vụ ly dị của bất kỳ ai. Ai muốn cũng có thể bốc một tấm thẻ từ chiếc âu gã chuyền quanh. Khi cái âu đến chỗ chúng tôi, tất cả mọi người bắt đầu cười. Harley và tôi đưa mắt nhìn nhau. Tôi không bốc. Harley cũng không bốc. Nhưng tôi thấy anh nhìn đống thẻ trong âu. Rồi anh lắc đầu và đưa cái âu cho người kế bên. Thậm chí Spuds và bà Cobb mới cũng bốc thăm. Tấm thẻ thắng cuộc có viết ở mặt sau. “Tặng người có tấm thẻ này một dịch vụ ly dị miễn phí hoàn toàn,” kèm chữ ký của luật sư và ngày tháng. Tay luật sư là một tên nghiện rượu, nhưng tôi vẫn phải nói đấy thực chẳng phải là cách sống trên đời. Tất cả mọi người trừ chúng tôi đều cho tay vào trong âu, như thể đấy là một trò vui. Người đàn bà bốc được tấm thẻ thắng vỗ tay. Giống như mấy chương trình trò chơi vậy. “Trời đất ạ, đây là lần đầu tiên tôi thắng được một thứ gì đó!” Tôi được biết bà ta có một ông chồng ở trong quân đội. Chẳng có cách nào biết được liệu bà ta còn ở với ông ta hay đã sử dụng dịch vụ ly dị ấy, vì Connie Nova đã đi lại với một nhóm bạn khác sau khi cô và tay luật sư mỗi người một ngả.

Chúng tôi rời bữa tiệc ngay sau trò bốc thăm. Nó ấn tượng đến mức chúng tôi không thể nói được gì nhiều, chỉ trừ một trong hai đứa đã nói, “Không thể tin được điều mình nghĩ là mình vừa trông thấy.” Có khi chính tôi đã nói thế.

MỘT tuần sau Harley hỏi xem gã Thụy Điển - ý anh là Holits - đã tìm được việc chưa. Chúng tôi vừa ăn trưa xong, và Harley đang ngồi trên ghế với lon nước ngọt. Nhưng anh chưa bật ti vi. Tôi nói tôi không biết. Và đúng là tôi không biết. Tôi chờ xem anh còn nói thêm gì nữa. Nhưng anh chẳng nói thêm gì. Anh lắc đầu. Anh có vẻ như đang nghĩ về điều gì đó. Rồi anh bấm nút và ti vi bật lên.

Cô vợ thì đã tìm được việc. Cô bắt đầu làm bồi bàn ở một nhà hàng Ý cách đây vài quãng phố. Cô làm ca chia hai, phục vụ bữa trưa rồi về nhà, rồi lại đến phục vụ bữa tối. Hai thằng nhóc bơi suốt ngày, trong khi Holits ở trong nhà. Tôi không rõ gã làm gì trong ấy. Một lần, tôi làm tóc cho cô và cô kể cho tôi nghe vài chuyện. Cô kể với tôi rằng khi vừa tốt nghiệp trung học cô đã làm bồi bàn và đấy cũng là nơi cô gặp Holits. Hồi ấy cô đã bê ra cho gã một đĩa bánh kếp tại một quán ở Minnesota.

Cô xuống chỗ tôi hỏi xem liệu tôi có thể giúp cô hay không. Cô muốn tôi sửa tóc cho cô sau ca trưa và xong kịp trước khi cô vào ca tối. Tôi có làm được không ư? Tôi nói với cô tôi sẽ kiểm tra sổ hẹn. Tôi bảo cô vào bên trong. Ngoài trời có khi phải một trăm độ rồi.

“Tôi biết là báo hơi gấp,” cô nói. “Nhưng tối qua khi đi làm về nhà, tôi soi gương thì thấy chân tóc lộ hết cả. Tôi tự nhủ, 'Mình cần phải chăm sóc ngay.' Tôi không biết chỗ nào khác để đến nữa.”

Tôi tìm thấy thứ Sáu, ngày mười bốn tháng Tám. Không có gì ở trang đó cả.

“Tôi có thể hẹn chị lúc hai giờ ba mươi, không thì ba giờ,” tôi nói.

“Ba giờ thì tốt hơn,” cô nói. “Tôi phải chạy đây không thì muộn mất. Tôi làm cho một gã khốn đích thực đấy. Gặp cô sau nhé.”

Lúc hai giờ ba mươi, tôi bảo Harley rằng tôi có khách, thế nên anh sẽ phải vào phòng ngủ mà xem bóng chày. Anh lầu bầu, nhưng vẫn cuộn dây lại và đẩy bàn kê ti vi vào trong nhà. Anh đóng cửa lại. Tôi kiểm tra xem mọi thứ đã sẵn sàng chưa. Tôi sắp lại chỗ tạp chí sao cho dễ với. Rồi tôi ngồi cạnh cái máy sấy mà giũa móng tay. Tôi mặc bộ đồ phục vụ màu hoa hồng vẫn mặc khi làm tóc. Tôi tiếp tục giũa móng tay và chốc chốc lại nhìn ra cửa sổ.

Cô đi qua cửa sổ và rồi nhấn chuông cửa. “Vào đi,” tôi gọi. “Cửa không khóa đâu.”

Cô mặc bộ đồ phục vụ đen trắng ở chỗ làm. Tôi thấy ngay là chúng tôi đều đang mặc đồ phục vụ. “Ngồi xuống đi, chị gái, rồi mình bắt đầu.” Cô nhìn cái giũa móng tay. “Tôi cũng làm móng nữa,” tôi nói.

Cô ngồi xuống ghế và hít vào một hơi.

Tôi nói, “Ngả đầu ra. Thế. Giờ thì nhắm mắt lại, nhỉ? Cứ thư giãn thôi. Đầu tiên tôi sẽ gội đầu và chấm chân tóc cho chị luôn. Rồi mình bắt đầu từ đấy. Chị có bao nhiêu thời gian?”

“Tôi phải quay lại lúc năm giờ ba mươi.” “Mình sẽ xong kịp thôi.”

“Tôi có thể ăn ở chỗ làm. Nhưng tôi không biết tối nay Holits và lũ trẻ sẽ ăn uống thế nào nữa.”

“Họ sẽ xoay xở mà không có chị được thôi mà.”

Tôi vặn nước ấm và phát hiện Harley đã để dây lại ít đất và cỏ trên bồn. Tôi lau sạch chỗ bẩn rồi bắt đầu lại.

Tôi nói, “Nếu họ muốn, họ có thể đi bộ dọc phố đây đến chỗ bán hamburger. Như thế cũng không hại gì họ đâu.”

“Bố con nó không đi đâu. Dù sao, tôi cũng không muốn bố con nó phải đến đó.”

Chẳng phải việc của tôi, nên tôi không nói thêm gì nữa. Tôi tạo một lớp bọt đều và bắt đầu làm. Sau khi gội, xả nước và sửa xong xuôi, tôi cho cô ngồi máy sấy. Mắt cô đã nhắm. Tôi nghĩ có thể cô đã ngủ. Thế là tôi cầm lấy tay cô và bắt đầu.

“Không làm móng đâu.” Cô mở mắt và rụt tay lại.

“Được mà, chị gái. Làm móng lần đầu toàn miễn phí.”

Cô đưa tay lại cho tôi và cầm lấy một tờ tạp chí đặt lên lòng. “Chúng là con trai anh ấy,” cô nói. “Từ cuộc hôn nhân đầu. Khi chúng tôi gặp nhau thì anh ấy đã ly dị rồi. Nhưng tôi yêu chúng như thể chúng là con tôi vậy. Tôi có cố cũng chẳng thể yêu chúng nhiều hơn thế được. Cho dù tôi có là mẹ đẻ của chúng.”

Tôi vặn máy sấy nhỏ xuống một nấc để nó chạy êm nhẹ. Tôi tiếp tục làm móng. Bàn tay cô bắt đầu thả lỏng ra.

“Bà ấy bỏ họ mà đi, Holits và lũ trẻ ấy, vào đêm giao thừa cách đây mười năm. Từ đó họ chẳng còn nghe tin gì về bà ấy nữa.” Tôi có thể thấy là cô muốn kể cho tôi nghe chuyện ấy. Và chuyện đó với tôi không sao cả. Người ta thích nói chuyện khi ngồi xuống cái ghế làm tóc này. Tôi vẫn tiếp tục giũa móng. “Holits làm thủ tục ly dị. Rồi anh ấy và tôi bắt đầu hẹn hò. Rồi chúng tôi một thời gian dài, chúng tôi đã có cuộc sống yên ổn. Có lúc lên lúc xuống. Nhưng chúng tôi nghĩ mình đang cùng nhau cố gắng vì một điều gì đó đáng kể.” Cô lắc đầu. “Nhưng có chuyện đã xảy ra. Ý tôi là, chuyện với Holits. Một là chuyện anh ấy bắt đầu say ngựa. Cái con ngựa đó, anh ấy đã mua nó, cô biết đấy - có cái gì đó đi xuống, mỗi tháng một chút. Anh ấy đem nó đến các trường đua quanh vùng. Anh ấy vẫn dậy trước bình minh, giống mọi khi, vẫn làm các việc nhà. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng đúng là tôi chẳng biết gì. Nếu cô muốn biết thì thật là tôi không giỏi việc bồi bàn cho lắm. Tôi nghĩ mấy tay Ý kia sẽ sa thải tôi nhanh như chớp thôi, nếu tôi cho bọn chúng một lý do nào đó. Hoặc chẳng vì lý do gì cả. Nếu như tôi bị sa thải thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra?”

Tôi nói, “Đừng lo, chị gái. Bọn họ không sa thải chị đâu.”

Chẳng lâu sau cô lại cầm lên thêm một tờ tạp chí nữa. Nhưng cô không mở ra. Cô chỉ cầm lấy nó và tiếp tục nói. “Dù sao thì thế này, có một con ngựa của anh ấy. Là con Betty Tia Chớp. Cái khúc Betty kia đúng là một trò hề. Nhưng anh ấy bảo khi anh ấy đã đặt tên nó theo tên tôi thì nó sẽ không thể không thắng. Một con ngựa toàn thắng thì thôi cũng được. Nhưng sự thật thì nó cứ đua là thua. Tất cả mọi cuộc. Betty Còn Khuya - lẽ ra đấy mới là cái tên nên được đặt. Ban đầu tôi còn đến xem một vài cuộc. Nhưng con ngựa luôn chạy chín mươi chín ăn một. Cơ hội ăn như thế đấy. Nhưng Holits cứng đầu cứng cổ không ai bằng. Anh ấy chẳng chịu bỏ cuộc. Anh ấy liên tục cược rồi lại cược vào con ngựa. Hai mươi đồng nếu thắng. Năm mươi đồng nếu thắng. Cộng với tất cả những thứ khác tiêu tốn vào việc nuôi một con ngựa. Tôi biết nghe nó có vẻ không phải là một khoản to lắm. Nhưng nó cộng dồn. Và khi cơ hội ăn như thế - chín mươi chín ăn một, cô biết đấy - mà đôi khi anh ấy còn mua vé cược đôi. Anh ấy hỏi tôi có nhận ra là chúng tôi sẽ kiếm được bao nhiêu tiền nếu con ngựa thắng cuộc hay không. Nhưng nó chẳng thắng gì, và tôi không đi nữa.”

Tôi tiếp tục việc đang làm. Tôi tập trung vào những móng tay của cô. “Chị có phần da nối móng đẹp lắm,” tôi nói. “Nhìn chúng này. Thấy những hình nửa vầng trăng này không? Thế nghĩa là máu chị tốt lắm.”

Cô đưa tay lên nhìn. “Ai mà biết về cái đó chứ?” Cô nhún vai. Cô lại để tôi cầm lấy tay. Cô vẫn còn chuyện để kể. “Một lần, hồi tôi còn học trung học, một bà cố vấn ở trường gọi tôi lên gặp ở phòng làm việc. Bà ta làm thế với tất cả lũ con gái, mỗi lần một đứa. 'Em có ước mơ gì?' bà ta hỏi tôi. 'Em hình dung mình sẽ làm gì sau mười năm nữa? Hai mươi năm nữa?' Khi ấy tôi mới mười sáu mười bảy. Tôi mới chỉ là một đứa trẻ. Tôi không nghĩ được gì để trả lời. Tôi cứ ngồi một đống ở đấy. Bà cố vấn ấy chừng tuổi tôi bây giờ. Tôi đã nghĩ bà ta thật già. Bà ta già rồi, tôi tự nhủ. Tôi biết cuộc đời của bà ta đã hết nửa. Và tôi cảm thấy tôi biết điều gì đó mà bà ta không biết. Điều gì đó bà ta sẽ không bao giờ biết. Một bí mật. Điều gì đó mà lẽ ra không ai được biết, hay là nói đến. Thế là tôi im lặng. Tôi chỉ lắc đầu. Hẳn bà ta đã viết nhận xét rằng tôi là một đứa ngu ngơ. Nhưng tôi không thể nói được điều gì cả. Cô hiểu ý tôi không? Tôi đã nghĩ tôi biết những điều mà bà ta không thể đoán ra. Giờ đây, nếu ai có hỏi tôi câu đó nữa, về những giấc mơ của tôi và những thứ khác nữa, tôi sẽ nói với người ta.”

“Chị sẽ nói gì với người ta, chị gái?” Giờ tôi đang cầm tay kia của cô. Nhưng tôi không giũa. Tôi chỉ cầm lấy nó, chờ nghe.

Cô dịch người về phía trước. Cô cố rụt tay lại.

“Chị sẽ nói gì với người ta?”

Cô thở dài và ngả ra sau. Cô để tôi cầm lấy tay mình. “Tôi sẽ nói, 'Những giấc mơ, cô biết đấy, là những gì ta tỉnh ra khỏi thôi.' Đấy là điều tôi sẽ nói.” Cô vuốt phẳng váy trên lòng mình. “Nếu có ai hỏi, đấy sẽ là điều tôi nói. Nhưng người ta sẽ chẳng hỏi đâu.” Cô lại thở ra một hơi. “Còn bao lâu nữa?” Cô hỏi.

“Không lâu nữa đâu,” tôi đáp.

“Cô không biết nó thế nào đâu.”

“Có, tôi biết,” tôi nói. Tôi kéo cái ghế đẩu đến gần chân cô. Tôi đang chuẩn bị kể về chuyện trước khi chúng tôi chuyển đến đây, và nó vẫn như vậy ra sao. Nhưng Harley chọn đúng khi ấy để ra khỏi phòng ngủ. Anh chẳng nhìn chúng tôi. Tôi nghe tiếng ti vi léo nhéo trong phòng ngủ. Anh đến bên bồn gội vặn vòi lấy một cốc nước. Anh ngửa đầu ra sau uống. Cục yết hầu chạy lên chạy xuống.

Tôi đẩy cái máy sấy ra và sờ vào chỗ tóc hai bên đầu cô. Tôi nhấc khẽ một lọn xoăn lên.

Tôi nói, “Trông chị lại mới tinh rồi, chị gái.”

“Tôi lại chả mong thế ư.”

HAI thằng nhóc vẫn xuống bơi mỗi ngày, hằng ngày, cho đến khi trường chúng khai giảng. Betty tiếp tục công việc của mình. Nhưng vì lý do nào đó, cô không trở lại làm tóc nữa. Tôi không biết tại sao. Có thể cô không cho là tôi đã làm tốt. Đôi khi tôi nằm mà không ngủ, khi Harley ở bên ngủ như một cục đá mài, và cố gắng hình dung mình ở trong trường hợp của Betty. Tôi băn khoăn không biết mình sẽ làm gì trong trường hợp ấy.

Holits sai một đứa con trai đi trả tiền thuê nhà vào mồng một tháng Chín, và cả mồng một tháng Mười. Gã vẫn trả bằng tiền mặt. Tôi cầm lấy tiền từ đứa con trai, đếm ngay trước mặt nó, rồi viết hóa đơn. Holits đã tìm được việc gì đó. Dù sao thì tôi cũng đoán vậy. Ngày nào gã cũng lái xe đi. Tôi thấy gã đi từ sớm và chiều muộn mới lái xe về. Cô đi ngang qua cửa sổ lúc mười rưỡi và trở về lúc ba giờ.

Nếu thấy tôi thì cô cũng vẫy vẫy. Nhưng cô không cười. Rồi tôi thấy Betty lần nữa lúc năm giờ, đi bộ trở lại nhà hàng. Holits lái xe về sau đó một lát. Cứ như thế đến giữa tháng Mười.

Trong thời gian ấy, vợ chồng Holits làm quen với Connie Nova và gã bạn trai tóc dài của cô ta, Rick. Họ còn gặp gỡ với Spuds và bà Cobb mới nữa. Đôi khi, vào chiều Chủ nhật, tôi lại thấy tất cả bọn họ ngồi quanh hồ bơi, đồ uống trong tay, nghe chiếc đài xách tay của Connie. Một lần Harley nói anh nhìn thấy tất cả ở đằng sau khu nhà, chỗ nướng thức ăn picnic. Lúc ấy, họ còn đang mặc đồ tắm nữa. Harley nói gã Thụy Điển có bộ ngực như một con bò mộng. Harley bảo hôm ấy họ ăn xúc xích và uống uýt ki. Anh nói bọn họ đều say.

HÔM ấy là thứ Bảy, vừa qua mười một giờ đêm. Harley đang ngủ trên ghế. Chỉ chút nữa thôi tôi sẽ phải dậy tắt ti vi đi. Khi tôi làm thế, tôi biết anh sẽ tỉnh dậy. “Sao em lại tắt đi? Anh đang xem chương trình ấy mà.” Đấy là điều anh sẽ nói. Đấy là điều anh luôn nói. Dù sao thì ti vi cũng đang bật, tôi đã cất bộ uốn tóc, và để sẵn một cuốn tạp chí trên lòng. Chốc chốc tôi ngẩng lên xem. Nhưng tôi không thể yên lòng mà xem ti vi được. Bọn họ đang ở cả ngoài kia trong khu bể bơi - Spuds và Linda Cobb, Connie Nova và gã tóc dài, Holits và Betty. Chúng tôi có quy định không cho phép ai được ở ngoài đó sau mười giờ. Nhưng tối nay họ chẳng quan tâm đến luật lệ gì cả. Nếu Harley thức dậy, anh sẽ ra ngoài mà nói gì đó. Tôi cảm thấy chẳng vấn đề gì khi bọn họ được vui vẻ, nhưng đã đến lúc phải dừng rồi. Tôi cứ liên tục đứng dậy ra cửa sổ nhìn. Tất cả bọn họ trừ Betty đều mặc đồ tắm. Cô vẫn đang mặc đồ phục vụ của chỗ làm. Nhưng cô đã bỏ giày ra, cầm một ly rượu trên tay, và cô đang uống cùng với tất cả những người khác. Tôi cứ chần chừ không tắt ti vi đi. Rồi một trong số họ hét lên gì đó, và một người khác hưởng ứng và bắt đầu cười ầm lên. Tôi nhìn xuống thấy Holits uống cạn ly của mình. Gã bỏ ly xuống nền đất. Rồi gã đi ra chỗ cái chòi bên bể bơi. Gã kéo theo một cái bàn và leo lên đó. Rồi - hình như chẳng tốn chút sức lực nào - gã đu lên trên mái. Đúng thật như thế, tôi nghĩ, gã rất khỏe. Gã tóc dài vỗ tay, như thể hoàn toàn hưởng ứng. Những người còn lại cũng huýt sáo cổ vũ Holits. Tôi biết tôi sẽ phải ra ngoài đó dừng mọi chuyện lại.

Harley ngồi rũ trong chiếc ghế của anh. Ti vi vẫn đang bật. Tôi khẽ mở cửa, bước ra, rồi đẩy cửa khép lại phía sau. Holits đang ở trên mái. Bọn họ đang khích gã. Bọn họ đang kêu, “Cố lên, anh làm được đấy.” “Đừng có mà chơi kiểu sấp bụng đấy, nhảy luôn đi.” “Tôi thách anh đấy.” Kiểu như thế.

Rồi tôi nghe giọng của Betty. “Holits, nghĩ kỹ việc anh đang làm đi.” Nhưng Holits cứ đứng trên rìa mái che. Gã nhìn xuống nước. Gã có vẻ như đang tính toán xem phải chạy bao xa thì mới nhảy được đến đó. Gã lùi xa ra phía sau. Gã nhổ nước bọt vào lòng bàn tay và xoa xoa. Spuds gọi to, “Phải rồi, anh giai! Anh sẽ làm được ngay đấy mà.”

Tôi nhìn thấy gã đâm thẳng xuống nền đất. Tôi cũng nghe thấy tiếng gã kêu nữa.

“Holits!” Betty hét lên.

Tất cả bọn họ vội vàng chạy lại phía gã. Lúc tôi đến nơi, gã đã ngồi dậy rồi. Rick đang đỡ hai vai gã và hét vào mặt gã. “Holits! Này, ông anh!”

Holits bị một vết thương dài trên trán, và đôi mắt gã đờ đẫn. Spuds và Rick giúp gã ra ngồi xuống một cái ghế. Ai đó đưa cho gã một chiếc khăn. Nhưng Holits cầm cái khăn như thể không hiểu phải làm gì với nó. Ai đó đưa cho gã một ly rượu. Nhưng Holits cũng chẳng biết phải làm gì với nó. Bọn họ cứ nói với gã. Holits đưa cái khăn lên mặt. Rồi gã giơ nó ra mà nhìn chỗ máu. Nhưng gã chỉ nhìn nó. Gã hình như không thể hiểu được gì.

“Để tôi xem nào.” Tôi chen vào đứng trước mặt gã. Trông thật tệ. “Holits, anh có sao không?” Nhưng Holits chỉ nhìn tôi, rồi đôi mắt gã sụp xuống. “Tôi nghĩ tốt nhất là đưa ông ấy đi cấp cứu.” Betty nhìn tôi khi tôi nói thế và bắt đầu lắc đầu. Cô nhìn lại Holits. Cô đưa cho gã một cái khăn khác. Tôi nghĩ cô tỉnh táo. Nhưng bọn còn lại đều say cả. Nói say còn là ít đấy.

Spuds nhắc lại điều tôi vừa nói. “Đưa anh ấy đi cấp cứu đi.”

Rick nói, “Tôi cũng đi.”

“Chúng ta sẽ đi cả,” Connie Nova nói.

“Chúng ta nên đi cùng nhau,” Linda Cobb nói.

“Holits,” tôi gọi tên gã lần nữa.

“Tôi không đi được nó,” Holits nói.

“Anh ấy nói gì thế?” Connie Nova hỏi tôi.

“Anh ấy nói anh ấy không đi được nó,” tôi nói với cô ta.

“Đi gì? Anh ấy đang nói cái gì thế?” Rick muốn biết.

“Nói lại đi?” Spuds hỏi. “Tôi không nghe thấy.”

“Anh ấy nói anh ấy không đi được nó. Tôi không nghĩ là anh ấy hiểu mình đang nói gì. Tốt nhất mọi người nên đưa anh ấy đến bệnh viện,” tôi nói. Rồi tôi nhớ đến Harley và các quy định. “Lẽ ra mọi người không được ở ngoài này. Không một ai. Chúng ta có các quy định kia mà. Giờ thì đưa anh ấy đến bệnh viện đi.”

“Đưa anh ấy đi viện thôi,” Spuds nói như thể đấy là điều gã vừa mới nghĩ ra. Có lẽ gã là kẻ xỉn hơn cả trong số họ. Trước hết là gã không thể đứng vững được. Gã lảo đảo. Và gã cứ nhấc chân lên rồi lại bỏ xuống. Lông ngực gã trắng như tuyết dưới ánh đèn bể bơi rọi từ trên cao.

“Để tôi lấy xe.” Gã tóc dài nói. “Connie, đưa anh chùm chìa khóa.”

“Tôi không đi được nó,” Holits nói. Cái khăn đã tụt xuống cằm gã. Mà vết rách thì ở trên trán.

“Lấy cho anh ấy cái áo choàng bông thấm kia kìa. Anh ấy không thể đến bệnh viện thế kia được.” Linda Cobb nói. “Holits! Holits, là bọn tôi đây.” Cô đợi một lát rồi gỡ ly uýt ki ra khỏi những ngón tay Holits và uống.

Tôi thấy nhiều người xuất hiện ở trên vài khung cửa sổ, trông xuống chỗ ồn ào. Đèn các hộ đang bật sáng. “Đi ngủ đi!” ai đó hét lên.

Cuối cùng gã tóc dài cũng lái chiếc Datsun của Connie từ phía sau khu nhà lại gần phía bể bơi. Đèn pha sáng rực. Gã rồ máy.

“Vì Chúa, đi ngủ đi!” cũng cái người ấy hét lên. Thêm nhiều người nữa đi ra chỗ cửa sổ nhà mình. Tôi đoán Harley cũng sẽ xuất hiện nhanh thôi, đội cái mũ của anh, bừng bừng bốc hỏa. Rồi tôi nghĩ, Không, anh sẽ vẫn ngủ say bất chấp tất cả. Quên Harley đi.

Spuds và Connie Nova đỡ hai bên Holits. Holits không thể đi thẳng được. Gã loạng choạng. Một phần vì gã đang say. Nhưng không còn thắc mắc gì nữa, đúng là gã đã tự làm mình bị thương. Bọn họ đưa gã vào xe, rồi cũng chen chúc lên cùng. Betty là người cuối cùng. Cô phải ngồi lên lòng ai đó. Rồi bọn họ phóng đi. Cái người nào đó cứ mấy lần hét từ phía trên xuống đóng sầm cửa sổ lại.

SUỐT một tuần sau đó Holits không rời nhà. Và tôi nghĩ Betty hẳn đã bỏ việc, vì không thấy cô đi ngang cửa sổ nữa. Khi thấy hai thằng nhóc đi qua, tôi bước ra hỏi thẳng chúng, “Bố các cháu thế nào rồi?”

“Bố bị thương ở đầu,” một đứa nói.

Tôi đợi, hy vọng chúng sẽ nói thêm gì đó. Nhưng chúng không nói. Chúng nhún vai và tiếp tục đến trường với túi đồ ăn trưa và những tập sách. Sau đó, tôi thấy tiếc mình đã không hỏi thăm bà mẹ kế của chúng.

Khi tôi nhìn thấy Holits ra ngoài, đầu quấn băng đứng trên ban công, gã thậm chí còn không gật đầu. Gã làm như thể tôi là người lạ. Như thể gã không biết tôi hoặc không muốn biết tôi. Harley nói anh cũng bị đối xử như vậy. Anh chẳng thích thế. “Có chuyện gì với gã thế?” Harley muốn biết. “Gã Thụy Điển chết tiệt. Có chuyện gì với cái đầu của gã thế? Kẻ nào đó đã quật cho gã một trận hay sao?” Khi anh nói vậy tôi cũng không hở ra lời nào. Tôi không đả động chút nào đến chuyện đó.

Rồi chiều Chủ nhật tuần ấy tôi thấy một trong hai thằng nhóc mang một cái thùng đem bỏ vào xe. Nó quay trở lên. Nhưng chẳng mấy chốc nó lại quay trở xuống với một cái thùng khác, rồi lại bỏ cái thùng ấy vào trong xe. Lúc ấy tôi mới biết bọn họ đang chuẩn bị chuyển đi. Nhưng tôi không nói điều tôi biết với Harley. Anh sẽ biết mọi chuyện sớm thôi.

Sáng hôm sau, Betty sai một trong hai thằng nhóc xuống. Nó cầm theo một mẩu giấy nhỏ nói rằng cô lấy làm tiếc nhưng họ phải chuyển đi. Cô đưa cho tôi địa chỉ của chị gái mình ở Indio và nhắn chúng tôi có thể gửi trả tiền đặt cọc của họ tới đó. Cô cũng nói rõ rằng bọn họ chuyển đi tám ngày trước khi hết hạn thuê. Cô hy vọng sẽ có gì đó kiểu như tiền hoàn trả, mặc dù bọn họ không báo trước ba mươi ngày. Cô viết, “Cảm ơn vì tất cả mọi thứ. Cảm ơn vì lần ấy đã làm tóc cho tôi.” Cô ký dưới đoạn thư, “Chân thành, Betty Holits.”

“Tên cháu là gì?” tôi hỏi thằng bé.

“Billy.”

“Billy, nói với Betty rằng cô bảo cô thật sự lấy làm tiếc.”

Harley đọc những gì cô viết, và anh nói có nằm mơ may ra họ mới nhận được tiền trả lại từ Fulton Terrace. Anh nói anh không thể hiểu được những người này. “Những kẻ lang thang trong đời như thể thế giới nợ nần gì chúng vậy.” Anh hỏi tôi xem bọn họ đi đâu. Có thể họ sẽ quay lại Minnesota. Làm sao tôi biết được họ sẽ đi đâu chứ? Nhưng tôi không nghĩ họ sẽ trở lại Minnesota. Tôi nghĩ họ sẽ đến nơi nào khác để thử vận may của mình.

Connie Nova và Spuds lại chiếm hai chỗ như mọi khi, ở hai bên bể bơi. Chốc chốc, họ nhìn ra phía lũ con trai nhà Holits mang đồ ra chiếc xe có khoang chở hàng. Rồi chính Holits đi ra mang theo ít quần áo vắt trên tay. Connie Nova và Spuds la lên và vẫy vẫy. Holits nhìn họ như thể không quen biết. Nhưng rồi gã giơ tay kia lên. Chỉ giơ lên thôi. Họ vẫy. Rồi Holits vẫy. Gã cứ vẫy họ, kể cả khi họ đã khỏi. Betty xuống và chạm vào cánh tay gã. Cô không vẫy. Cô thậm chí còn không nhìn những người kia. Cô nói gì đó với Holits, và gã lên xe. Connie Nova nằm lại xuống ghế và với tay mở chiếc đài xách tay. Spuds kéo kính râm ra nhìn Holits và Betty một lát. Rồi gã lại đeo chặt kính lên hai tai. Gã duỗi mình ra ghế xếp và trở lại tắm nắng cho tấm thân già khô xác.

Cuối cùng, họ đã sắp đồ xong và sẵn sàng chuyển đi. Hai thằng nhóc ngồi sau, Holits ngồi ghế lái, Betty trên ghế cạnh gã. Y như hồi họ lái xe đến đây.

“Em đang nhìn gì thế?” Harley hỏi.

Anh đang nghỉ. Anh ngồi trong ghế của mình xem ti vi. Nhưng anh dậy đi ra chỗ cửa sổ.

“Chậc, thế là bọn họ lại đi. Bọn họ chẳng biết mình đi đâu làm gì. Cái gã Thụy Điển điên khùng.”

Tôi nhìn họ lái ra khỏi ô đỗ xe và rẽ ra con đường dẫn họ ra đường cao tốc. Rồi tôi nhìn lại Harley. Anh đã yên vị trên ghế. Anh cầm lon nước ngọt, và anh đang đội chiếc mũ nan. Anh làm như thể chưa bao giờ hay là sẽ không bao giờ có chuyện gì xảy ra cả.

“Harley này...”

Nhưng, dĩ nhiên là anh không nghe thấy tôi gọi. Tôi đến đứng trước ghế. Anh ngạc nhiên. Anh không hiểu thế nghĩa là thế nào. Anh ngả ra sau, cứ ngồi nguyên mà nhìn tôi.

Điện thoại đổ chuông.

“Em nghe máy đi, được không?” anh hỏi.

Tôi không trả lời anh. Sao tôi lại phải nghe máy?

“Thế thì để nó kêu,” anh nói.

Tôi đi kiếm cái chổi lau nhà, vài cái giẻ, mấy tấm cọ tẩy s.o.s, và một cái xô. Điện thoại thôi reo. Anh vẫn ngồi trên ghế. Nhưng anh đã tắt ti vi. Tôi lấy chiếc chìa vạn năng, đi ra ngoài và leo lên phòng 17. Tôi vào trong căn hộ và đi qua phòng khách sang phòng bếp của họ - từng là của họ.

Mặt bàn bếp đã được lau chùi, chậu rửa và tủ đựng sạch sẽ. Không quá tệ. Tôi bỏ đồ lau rửa lên mặt bếp và đi xem qua phòng tắm. Chẳng có gì ở đó mà một mẩu bùi nhùi thép không giải quyết được. Rồi tôi mở cửa phòng ngủ nhìn xuống bể bơi. Mành đã kéo lên, vỏ ga giường đã lột sạch. Sàn nhà sáng bóng. “Cảm ơn,” tôi nói to. Tôi cầu mong may mắn đến với cô, dù cô có đi đâu chăng nữa. “Chúc may mắn, Betty.” Một trong những ngăn kéo tủ com mốt đang mở, tôi liền đến đóng nó lại. Ở đằng góc xa của cái ngăn kéo tôi thấy bộ dây cương gã mang lên hồi mới đến. Hẳn trong lúc vội vã họ đã bỏ quên. Nhưng có khi chẳng phải thế. Có khi gã đã chủ tâm bỏ nó lại.

“Dây cương,” tôi nói. Tôi hướng về phía cửa sổ giương nó lên nhìn trong ánh sáng. Nó chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một bộ dây cương da cũ tối màu. Tôi không biết nhiều về nó. Nhưng tôi biết một phần của nó được lắp vào mõm ngựa. Phần ấy gọi là hàm thiếc. Nó làm bằng thép. Dây nhọ đi vòng qua đầu và lên đến cổ, chỗ những ngón tay quàng nắm lấy. Người cưỡi kéo dây cương thế này rồi thế kia, vậy là con ngựa chuyển hướng. Đơn giản thế thôi. Cái hàm thiếc nặng và lạnh. Nếu phải mang cái thứ này giữa hai hàm răng, hẳn người ta sẽ hiểu ra sự tình cần phải làm ngay. Khi cảm thấy bị kéo, người ta biết đã đến lúc. Người ta sẽ biết mình sắp đến một nơi nào đó.