Chương 6 Yến lưu manh tới chơi
Có người nói, chạy nhanh nhất Trung Quốc là Tào Tháo vì vẫn có câu, “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.” Tôi đang nằm trên giường nghĩ về Yến Tử, cùng lịch sử “anh hùng” của chúng tôi thì điện thoại di động sáng lên. Tôi biết đó là biểu hiện của việc có tin nhắn đến. “Phỉ lưu manh, tao đã trở về… Yến Tử yêu mày muốn chết.”
Tôi cứ ngỡ rằng mình hoa mắt, tắt đi điện thoại di động, sau đó lại không nhịn được cầm lên xem lại, quả thực không sai, đúng là dãy số của Yến Tử. Con nhóc này cho dù đi ra nước ngoài cũng là người…, chưa bao giờ đổi qua số di động Trung Quốc, dạo chơi quanh năm suốt tháng. Tôi nhắn lại, đáp trả về một câu, “Sang Singapore nên cũng dùng sai giờ rồi đúng không? Mày ngứa người hả, sao về không ngay lập tức gọi cho tao?”
“Phỉ lưu manh, tao cũng đâu có dễ dàng gì, mày đã sớm bị gia đình tao xếp vào danh sách đen. Ban ngày làm sao tao dám liên lạc với mày.”
Tôi cười thành tiếng, ngón tay nhanh chóng gõ chữ, “Yến lưu manh, sáng mai cút đến nhà tao”, sau đó gửi một chuỗi địa chỉ.
Trong kí ức, mùa hè, trang phục của Yến Tử gần giống với tôi, áo lót nhỏ, quần cộc bó sát, ngực không có nổi ba lạng thịt còn dám mặc hở hang. Không biết xuất ngoại lâu như vậy, nó có thay đổi gì không, béo hay gầy, lúc về có vác theo quả đầu nhuộm năm màu rực rỡ để lên mặt với bạn không nữa. Nhưng mà bố mẹ nó quản chặt như vậy, đi một năm thì nửa năm có người giám sát, đoán là con nhóc này cũng không thể làm loạn thế được. Tôi suy nghĩ vẩn vơ lại càng không ngủ được, sau đó ngồi đếm cừu, tới tận gần năm giờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Không ngờ chỉ mới mơ hồ thiếp đi một lúc đã có người nhấn chuông cửa, “Reng, reng, reng.”
Tôi không để ý.
Sau đó là tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, tôi nhắm hai mắt nghe, “Alo..”
“Phỉ lưu manh, ra mở cửa ngay cho tao!”
“Hả?”
Tôi chẳng kịp xỏ giày liền chạy ra ngoài. Tây Tây theo sát chân tôi leng keng ra ngoài. Tôi mở cửa.
Có một cô gái làn da phơi nắng đen sì, tay cầm bánh quẩy, bánh nướng đứng ở cửa nhà chúng tôi. Tôi sững sờ lại không nhận ra đây là Yến Tử. So với Yến Tử trong ký ức của tôi thì khác nhau quá nhiều. Người này mặc một chiếc áo thể thao màu quýt, bên dưới là một chiếc váy tennis ngắn màu trắng, trông có vẻ giống như phiên bản Sharapova của Trung Quốc. Trên đầu đội một chiếc mũ nồi màu xám bạc, đeo chéo bên hông một chiếc túi Tennis hồng nhạt, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy giống Yến lưu manh đã bay ra nước ngoài trước kia.
“Đứa nào sáng sớm ngày ra đã đến quấy rối thế? Yến lưu manh biến thành than đen sao?” Tôi ngáp một cái, cố ý mặc kệ nó, quay lại chôn mình trong chăn, dùng gối che mặt, “Tao không muốn nhìn thấy mày, con chim én đen xì này. Múi giờ Singapore và Trung Quốc lệch nhau hay sao vậy?”
“Dậy, dậy, dậy.” Yến Tử đập chăn của tôi, “Mày có lương tâm hay không. Mấy năm không gặp, tao cố ý đến thật sớm để mang bữa sáng cho mày mà mày cũng không cảm động chút nào sao? Phải rồi, mày ăn cái gì? Làm canh bánh quẩy xì dầu1* ăn kèm với bánh nướng được không?”
Tôi chuẩn bị đi ngủ tiếp, tiếp tục trốn trong chăn giả chết. Nó liền vứt đồ ăn trên bàn, vén chăn lên cù lét tôi. Tôi buồn quá cuộn người thành một vòng xin tha, “Cứu mạng…”. Tây Tây nhìn thấy có người ngoài bắt nạt tôi còn vô cùng trượng nghĩa hướng Yến Tử sủa uông uông. May mắn lần này lại chọc giận Yến Tử, khiến nó buông tha tôi quay sang công kích Tây Tây. Con nhóc này, vừa tới đã quậy tung nhà tôi lên rồi.
Tôi chợt nghe thấy một giọng nam hỏi, “Chuyện này là sao vậy? Em không khóa cửa cả đêm qua sao?”
Chẳng cần soi gương tôi cũng có thể tưởng tượng ra đầu tóc của mình không khác ổ gà là mấy. Tôi vội vàng trùm chăn lên đầu, rồi vuốt lại tóc. Chỉ thấy bác sĩ Lí một tay cầm nồi sữa nhỏ, một tay đỡ khung cửa buồng trong, kinh ngạc nhìn chúng tôi.
Yến Tử kêu to, “Móa! Phỉ lưu manh, mày hại tao rồi. Đây là người đàn ông của mày hả?”
Tôi đè lại đầu Yến Tử ép nó chỉnh nhỏ giọng, “Câm miệng, đừng có nói linh tinh!”
Tốc độ phản kích của Yến Tử rất nhanh, bật nhảy như cá chép kẹp lại mấy điểm “mạch môn” trên tứ chi tôi, “Mày còn muốn ngụy biện sao?”
Có lẽ Lí Triết bị hành động thô bạo của Yến Tử dọa sợ, giọng anh ta tỏ rõ sự không hài lòng nói, “Xin cô đừng như vậy. Cô ấy hiện giờ đang là bệnh nhân.”
Yến Tử đột nhiên dừng tay lại, “Vậy sao?” Sau đó đánh giá tôi từ trên xuống dưới bằng ánh mắt tuyệt đối không tin tưởng. Nếu không có Lí Triết ở đây, tôi đoán có lẽ nó đã lột quần áo của tôi ra xem trên người tôi thực sự có chỗ nào bị thương được không rồi. Bầu không khí lại một lần nữa trở nên cứng ngắc.
Tôi vừa bị Yến Tử cù lét quá chừng, không thể dễ dàng cười gượng được nữa, dừng lại há miệng thở dốc. Yến Tử tuy cũng không hỏi thêm gì, vậy nhưng tôi biết chắc chắn nó đang tò mò muốn chết. Lí Triết lại không thể hiểu được giữa tôi và Yến Tử thân thiết thế nào nên anh dừng lại không nói gì cũng là hợp tình hợp lý.
Tôi nhìn xung quanh một chút, quyết định phá vỡ bầu không khí quỷ dị này, “Bác sĩ Lí không phải nói buổi tối mới tan tầm sao?”
Anh ta ừ một tiếng, “Anh thấy sáng nay căng tin có cháo kiều mạch rất ngon, trước giờ làm mang tới cho em một ít.”
Tôi nheo mắt lại hạnh phúc, quay sang Yến Tử khoe khoang, “Nhìn đi, đây là cháo kiều mạch đó, có phải ngon hơn canh bánh quẩy xì dầu của mày không?”
“Xì, đừng có lấy trai nhà mày ra khoe khoang.” Yến Tử nhe răng, giơ nắm đấm nhỏ về phía đầu tôi nói, “Phỉ lưu manh cũng thay đổi rồi. Trước đây làm sao có thể nói chuyện nhã nhặn được như thế.”
“Yến Tử đừng nói lung tung. Đây là bác sĩ Lí, là học sinh của bố tao.” Tôi bày ra bộ dáng nghiêm túc để giới thiệu.
“Đừng có nói kiểu này. Học sinh của bố mày thì càng tốt, có thể gần quan được ban lộc, cưa trai đẹp.”
Lí Triết xấu hổ xua tay, “Vậy hai em cứ ăn điểm tâm đi nhé, anh phải quay lại bệnh viện”
“Được, cảm ơn anh. Để tôi tiễn anh.” Tôi vội vã đưa anh ta đi. Nếu Lí Triết còn ở đây, nhỡ Yến Tử lại lắm miệng thì những chuyện xấu hổ của tôi trước kia đều lộ hết.
Tôi đưa Lí Triết ra tới cửa, anh nghiêng đầu do dự một chút rồi nhẹ giọng nói, “Ừ…Nếu có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh.”
Tôi vội vàng giải thích cho anh, “Yến Tử mới từ Singapore trở về, nhìn thấy tôi quá vui mừng, không có chuyện gì đâu.”
“Anh không nói tới chuyện này. Tối hôm qua em...”, anh không nói tiếp.
“Ha? Tối hôm qua làm sao?” Tôi thấy hơi khó hiểu.
“Ai, quên đi. Em phải chú ý một chút, đừng vui đùa quá.”
Tôi nghe mà đầu óc cứ quay mòng mòng. Nghe qua thì chắc hẳn là an quan tâm về tôi nên mới nói như vậy, tạm thời tôi cứ ừ à đáp ứng. Còn về tối hôm qua, anh ta đã biết được bao nhiêu? Chẳng lẽ còn có ai giúp người ngoài cuộc như anh ta theo dõi, báo cáo mọi tình hình của tôi? Có điều anh ta nói những lời này cũng không hẳn là không có ý gì khác. Nói chung là tôi không hiểu ý anh ta là gì.
Tôi đưa Lí Triết đi, đóng cửa vào nhà đã nhìn thấy Yến Tử tựa trên ghế sa lông, nhìn đồng hồ đeo tay lắc đầu với tôi, “Phỉ lưu manh ơi là Phỉ lưu manh, mày tởm quá. Mới tiễn có vài bước chân như vậy mà mất đến năm phút đồng hồ. mày có biết khái niệm năm phút đồng hồ là gì không? Trước đây thì nó là thời gian đủ để mày hoàn thành hai lượt chạy 800 mét.”
Tôi vẫn sợ “cù lét đại pháp” của nó nên không dám làm gì, chỉ có thể dùng “võ mồm”, “Hừ, mày nói cái gì thế hả? Tao đây là khách sáo, biết lễ phép.”
“Vậy sao mày không dùng cái lễ phép đó với tao? Tao vừa đến đã mặt cau mày có.” Yến Tử vứt một chai nước hoa L'Eau d'Issey2* từ trong túi cho tôi, “Cho bác gái dùng, mùi hương rất nhẹ.
Tôi mở nắp ngửi thử một chút, “Vậy còn tao thì sao?”
“Mày còn muốn cái gì nữa? Tao mang cho mày bánh quẩy và bánh nướng là quá đủ rồi.”
Làm sao tôi có thể buông tha, trực tiếp giật lại túi xách của nó lục lọi. Quả nhiên bên trong có một hộp phấn được đóng gói cẩn thận, “Cái này cho tao?”
“Đồ lưu manh.” Nó kháng nghị.
“Phản đối vô hiệu. Tao đều bị mày gọi là Phỉ lưu manh từng ấy năm trời, thêm câu này cũng không đáng kể gì.” Tôi đắc ý cất đồ vào ngăn kéo.
Yến Tử cầm chiếc vòng tay tôi đặt ở đầu giường lên, là loại chiếc vòng tay lồng hai chiếc đen trắng được bán ra với số lượng hạn chế ủng hộ sự kiện Stand Up Speak Up3* năm 2015. Cả gian nhà kia của tôi đều đã bị trộm sạch, may mắn thứ này vẫn được đeo trên tay nên không mất. Theo thói quen, buổi tối tôi sẽ cởi ra đặt đầu giường, trước khi ra ngoài nhất định sẽ mang theo. Cho dù tôi có cẩn thận tới đâu, không bao giờ đeo vòng khi tắm hoặc rửa tay thì nó vẫn bị cũ đi theo thời gian, tính đàn hồi kém hơn, phần vòng trắng cũng không còn sạch được như trước.
“Mày vẫn chưa vứt cái này sao?”, Yến Tử cẩn thận cầm vòng tay hỏi tôi.
Từ năm 2005, cả thể giới có trào lưu mua loại vòng tay từ thiện này, có màu vàng Live Strong, hồng nhạt Breast Cancer Care cùng với loại lồng hai màu trắng đen Stand Up Speak Up này. Lúc đó, tôi vừa nhìn liền chọn chiếc vòng tay vừa ngầu lại trung tính nhất này. Chỉ tiếc nó đã bị bán hết, cấp dưới của bố đi Hồng Kông cũng không thể mua về cho tôi.
Ngày ấy trong trường học, chỉ cần có người nào mang trên tay một chiếc vòng tay hàng hiệu này, đều sẽ nhận được sự ngưỡng mộ của tất cả đám sinh viên, bất kể là nam hay nữ. Năm ấy tôi mới học đại học năm ba, nhờ vào quan hệ của bố mà được vào thực tập tại một công ty dược. Còn Quyên Tử thì không ngày đêm nào là không dùng vào việc đọc sách, ôn bài chuẩn bị thi cao học lần thứ hai. Hai người chúng tôi bận chẳng khác gì những con quay tách biệt, ở điểm tựa của riêng mình không ngừng quay tròn.
Nhớ xế chiều hôm ấy, tôi đang ở trong phòng thí nghiệm, vừa ngẩng đầu thì thấy Quyên Tử đang dồn dập gõ cửa kính. Chị chỉ chỉ vào một chiếc vòng tay trắng đen mới tinh đặt trên bàn ngoài phòng thí nghiệm. Chị nhìn quanh còn không yên lòng, còn đem hộp đựng thư đặt che ở bên trên. Lúc ấy Quyên Tử đầy đầu mồ hôi nhưng khuôn mặt tỏa sáng vẻ tự hào, muốn nói với tôi mấy câu nhưng lại bị ngăn bởi vách tường thủy tinh cách âm nên lại thôi.
Khi Quyên Tử còn sống, những lần tôi đeo nó đếm trên đầu ngón tay, chủ yếu là vì thứ này rất khó phối với quần áo. Sau khi chị đi, tôi mới bắt đầu đeo trên tay, từ đó trở đi đã trở thành thói quen
Giờ Yến Tử lại hỏi tôi về chiếc vòng tay này, tôi cũng không có gì để nói, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, đổi chủ đề, "Không vứt, tao đeo nó cũng quen. Đúng rồi, Yến Tử, mày ở Singapore làm những gì vậy? Chẳng lẽ tất cả thời gian rảnh đều dùng để chơi tennis à?" Chỉ là khi nghĩ tới cuộc sống đại học ở nước ngoài làm sao có thể phong phú như chúng tôi ở đây đâu? Mới bốn, năm giờ khắp thành phố đã đầy đồ ăn vặt. Yến Tử lại là người tràn trề sinh lực, nó đem tất cả mọi buồn khổ dồn cả vào việc chơi tenis cũng không phải là điều kỳ quái.
"Mày nói bậy, còn có bơi, đánh bóng chuyền. Cơ thể tao bây giờ vô cùng khỏe mạnh."
"Ngừng, ngừng, ngừng. Làm sao tao cứ có cảm giác như mày đang quảng cáo cho một sản phẩm bảo vệ sức khỏe nào thế." Tôi cầm bản chải đánh răng đi xử lý vệ sinh cá nhân, còn không quên quay lại chèn ép nó một câu. Yến Tử dùng Thiết Sa Chưởng, từ phía sau đập một cái vào mông tôi, "Còn không đi mau."
Buổi sáng ăn cháo kiều mạch, đồ ăn vặt và nói chuyện phiếm cứ như vậy đã trôi qua. Những chuyện chúng tôi nói tới đều là các tin đồn. Tôi nói về những người bạn học lúc trước, từng người như thế nào,có người bỏ học ra nước ngoài, có người vừa tốt nghiệp đã kết hôn sinh con. Hai chúng tôi ngoài việc cảm thán cuộc sống muôn màu muôn vẻ còn cùng nhau trò chuyện về những chuyện vụn vặt.
Yến Tử bỗng nhiên nói, "Tao biết chuyện chị mày đi bất ngờ, còn có chuyện của Trương Tiểu Sơn."
Tôi cứng người, "Biết đến từ báo chí bên Singapore hay là từ Internet?"
"Đều không phải. Bạn gái Trương Tiểu Sơn - Hà Tĩnh là đàn chị khóa trên ở trường bên cạnh trường tao."
"Ồ!"
Yến Tử kéo tay tôi lại gần một chút, "Phỉ Phỉ, chị ấy đã nói rất nhiều lần, muốn gặp mày."
"Tao có cái gì tốt để nhìn. Gặp tao thì chị ta cũng chẳng thể báo thù, cũng không thể làm cho Trương Tiểu Sơn chết đi sống lại."
"Không phải như vậy. Chị ấy nói, trên blog của Trương Tiểu Sơn có nhắc tới chuyện của chị mày."
Tôi giật mình há hốc miệng, "Hắn ta còn dám đem những thứ này viết trên mạng?" Không trách được Trương Tiểu Sơn là con ma ra đi sớm nhất. Ngay cả chuyện này hắn cũng dám chia sẻ trên mạng. Nếu đây không phải là do Tử Thần xui khiến thì chắc chắn là do gã này mắc hội chứng thích ngược đãi bản thân. Các cụ vẫn nói, tự mình làm bậy thì không thể sống quả không sai mà.
"Blog đó của hắn vẫn để trạng thái khóa. Mãi cho tới sau khi hắn nhảy lầu, Hà Tĩnh mới vô tình phát hiện blog cá nhân này, mật mã lại còn là sinh nhật của chị ấy. Việc đầu tiên chị làm là in một phần blog, còn lại xóa sạch nội dung trong đó.
Tôi trầm mặc. Tôi cho rằng loại tình tiết để lại mật mã cho người khác mở này chỉ có thể xuất hiện ở trong "Sherlock Homles toàn tập" của Conan Doyle, không ngờ tới Trương Tiểu Sơn cũng có máu văn chương nghệ thuật tới như vậy.
"Phỉ lưu manh, mày không muốn biết chân tướng mọi chuyện hay sao?" Yến Tử cổ vũ tôi nói, " Đi gặp chị ấy đi. Chị ấy biết tao có thể liên lạc với mày nên cố ý đặt vé máy bay cùng về với tao ngày hôm qua."
"Yến lưu manh, mày xuất ngoại sao lại trở nên như vậy? Đây là quyền riêng tư tối thiểu, mày có hiểu không? Mày dựa vào cái gì mà cho rằng tao sẽ đồng ý đi gặp chị ta cùng mày?" Tôi nhấc dép lên làm ra một tư thế chuẩn bị đánh nó, không nghĩ nó lại nói tiếp, "Thì ra là mày thật sự không muốn đi. Tao còn tưởng là do Tiết Duy Lạc phong tỏa tin tức, ngăn không cho mày đi gặp chị ta."
"Mày có ý gì?"
"Tiết Duy Lạc rất quan tâm tới phần tài liệu này. Hầu như mỗi tháng anh ta đều muốn bay sang Singapore để liên hệ với Hà Tĩnh. Thậm chí anh ta còn nói muốn trả giá cao để mua lại phần tài liệu này. Có điều thái độ của Hà Tĩnh rất kiên quyết, nói hy vọng có thể thông qua anh ta để gặp mày. Chị ấy nói trừ khi mày tới gặp bằng không sẽ không giao ra bất kì tin tức hữu dụng nào."
Tôi thở dài, "Người phụ nữ này thật cố chấp."
"Phỉ Phỉ, Hà Tĩnh đã lén nói với tao. Lấy tính cách của Tiết Duy Lạc,anh ta nhất định sẽ liều mạng để lấy được tư liệu trong tay Hà Tĩnh. Nhất định là anh ta có những dự định và suy tính khác, bằng không, chẳng có lý do gì anh ta lại không chịu cho mày gặp Hà Tĩnh. Không ngờ là do chính mày không muốn đi, xem ra bọn tao đều đoán sai."
Theo như hiểu biết của tôi về Tiết Duy Lạc, anh gạt tôi chuyện này chắc chắn là có dự tính riêng. Chỉ có điều là thiện ý hay ác ý thì hiện tại còn rất khó đoán. Tôi có nguyện ý đi gặp Hà Tĩnh hay không, đó lại là một chuyện khác. Nếu là như vậy lại khiến tôi trở nên không cam lòng. Việc của Quyên Tử, mỗi lần đều là anh đi trước, nói không chừng lần này, tôi có thể giúp anh. Chính xác mà nói thì không phải là tôi giúp anh mà là giúp Quyên Tử, giúp bố mẹ và chính mình biết rõ sự thật bị chôn giấu đã ba năm này.
Tôi ngẩng đầu lên, nói với Yến Tử, "Tao đi."
Hoàn Long Plaza, tầng bảy, nhà ăn Hawaii.
Tôi và Yến Tử ăn trưa tại đây. Yến Tử nói chuyện điện thoại cùng Hà Tĩnh, chị ta đang trên đường đến. Tâm tư của tôi bay xa ngàn dặm. Tôi không biết chị ta sẽ mang tới cho tôi sự thật gì nữa. Là sự thật khiến tôi thất vọng hay là phẫn nộ. Đáp án chẳng bao lâu nữa sẽ được công bố, nhất định tôi phải kiên nhẫn.
Bồi bàn mang cà phê cho chúng tôi sau bữa ăn. Tôi dùng tay xé một gói đường đỏ. Đây là thói quen của tôi khi uống cà phê. Điện thoại di động của Yến Tử lại reo lên, nó hồ hởi nói, "Có khả năng là Hà Tĩnh đến."
Nó nhận điện, "Chị Tĩnh Tĩnh, chị đã tới chưa? Sao ạ? Được."
Yến Tử khuấy cà phê, đưa đầu lại gần nói khẽ với tôi, "Hà Tĩnh sợ cả hai chúng ta đi quá gây chú ý, không an toàn. Tao sẽ ở chỗ này uống cà phê đánh lạc hướng mọi người. Còn mày làm bộ đi vệ sinh sau đó lẻn tới ban công tầng trên cùng của tòa nhà Kim Tượng bên cạnh, chị ấy ở đó chờ mày."
"Hai người bọn mày có cần như vậy không, lén la lén lút." Tôi đẩy nó.
Yến Tử gấp tới mức cầm lấy gói đường trên bàn ném tôi, "Mày còn không đi mau."
Vì ra vẻ đi nhà vệ sinh, tôi cố ý để túi xác lại chỗ Yến Tử, chỉ cầm khăn tay đi ra nhà hàng. Loại trung tâm thương mại cỡ lớn như thế này, nhà vệ sinh thường đều ở bên ngoài các cửa hàng, mỗi tầng có một cái, thậm chí có nơi còn thiết kế riêng nhà vệ sinh nam nữ ở các tầng riêng biệt. Tôi đi vào nhà vệ sinh một lát, vỗ nước lên mặt để trấn định bản thân, rồi mới vừa theo dõi kính trên các nhà hàng vừa đi bộ ra tháng máy, nhanh chóng đưa tay ấn nút đi xuống, chột dạ vội tiến vào đầu tiên.
Có thể là bị lây nhiễm từ Yến Tử và Hà Tĩnh, tôi cảm lưng mình cứng ngắc, không biết có phải ai đó đang thực sự theo dõi tôi. Cho tới khi thang máy an toàn đi xuống tầng một, tôi mới ổn định bước chân, an ủi mình nói không có chuyện gì, đừng có tự dọa chính mình.
Tòa nhà Kim Tượng ở ngay phía sau Hoàn Long Plaza. Nơi này là những tòa nhà thương mại hạng A ở trung tâm thành phố, rất nhiều công ty đa quốc gia đều đặt trụ sở ở đây, thậm chí top 500 doanh nghiệp hàng đầu thế giới đều đặt văn phòng ở nơi này. Ở cửa có bảo vệ chịu trách nhiệm trông coi những chiếc xe tạm đỗ, phòng khách có chỗ tiếp đón hai mươi tư giờ, còn có màn hình cảm ứng điện tử khổng lồ giúp khách xác định vị trí của mình. Tôi thấp thỏm nhấn thang máy chuẩn bị lên tầng cao nhất. Cửa vửa mở, tôi vừa nghĩ vừa nhanh chóng lách đi vào lại phát hiện dưới chân trầm xuống, thang máy đang đi xuống tầng hầm. Tôi biết là mình bất cẩn. Đúng là tôi đang ở tầng một, nhưng ở đây thang máy không chỉ có duy nhất một lựa chọn là đi lên mà còn có xuống hai tầng hầm B1, B2 ở dưới nữa. Tôi vừa định đưa tay nhấn chọn tầng cao thì cổ tay bị người khác nắm chặt, cả người tôi bị lật về phía sau, "Là anh?"
Lúc nãy tôi cũng biết trong góc thang máy có người nhưng cũng không quá chú ý, thêm nữa là người này cầm một tờ báo che khuất nửa người trên, mặt lại càng không nhìn rõ. Tôi vừa quay đầu lại đã thấy sợ run, máu anh hùng cũng rơi đi phân nửa, "… Tiết Duy Lạc, tại sao lại là anh?"
"Phỉ Phỉ, em lại không ngoan rồi. Anh đã dặn em như thế nào?" Tiết Duy Lạc gấp tờ báo lại vuông vức, đưa cho tôi.
Tôi hất tay anh ra, muốn nhấn nút lên tầng cao nhất, "Rất xin lỗi, hôm nay tôi không có ý định làm thư ký cầm báo cho anh." Nhưng anh lại trói chặt cổ tay tôi lại, "Em không thể đi lên, chỉ cần tôi còn sống thì em đừng hòng gặp được Hà Tĩnh. Em đừng có mơ, trừ phi muốn bước qua xác tôi."
"Tiết Duy Lạc, đây là quyền tự do cá nhân của tôi. Anh có tin không, nếu anh không buông tay tôi sẽ lập tức gọi điện báo cảnh sát."
"Em báo đi, trong thang máy không có sóng." Tiết Duy Lạc đè tôi lên vách thang máy, tôi có thể ngửi thấy mùi hương sữa tắm trên người anh, trái tim của tôi theo thang máy rơi xuống. Tôi dùng sức đánh vào ngực anh, " Tại sao phải phiền phức như vậy, tại sao phải anh phải làm những chuyện kì quái? Chẳng phải anh muốn biết sự thật sao, sao lại không cho phép tôi đi gặp Hà Tĩnh?"
Tiết Duy Lạc lạnh lùng bỏ qua tôi, "Từ trước khi Hà Tĩnh phát hiện ra blog của Trương Tiểu Sơn thì chúng tôi sớm đã biết được mật mã. Dùng sinh nhật bạn gái làm mật mã, quả thực quá đơn giản. Còn nội dung trong blog là gì tôi cũng nắm rõ, bỏ tiền ra mua không phải là muốn biết nội dung, mà chỉ là tôi không muốn ở những thời điểm không thích hợp, điều này gây ra những phiền phức không tất yếu."
Chỗ để xe tầng B2.
Tôi cùng Tiết Duy Lạc mười ngón tay nắm chặt, từng bước đi tới cạnh xe của anh, một tay khác của anh giam hông tôi. Nếu có người lạ nào đó từ ngoài nhìn vào, chỉ sợ sẽ đều cho rằng chúng tôi là một đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt mà không biết rằng mỗi bước tôi đi đều là anh dùng sức đẩy về phía trước. Anh mở cửa xe ấn đầu tôi ném vào ghế ngồi phía sau, rồi hài lòng khởi động máy.
Tôi vỗ lưng ghế lái nói, "Với Hà Tĩnh, anh định như thế nào?"
"Đây không phải chuyện của tôi, nhà họ Đường sẽ giải quyết."
"Cái gì, anh giao Hà Tĩnh cho Đường gia? Bọn họ chỉ mong chị ấy sớm chết. Tiết Duy Lạc, anh sao vậy? Rốt cuộc anh có muốn thay Quyên Tử giải oan hay không?"
Tiết Duy Lạc lấy thuốc ra đốt, "Vậy em cho rằng mình đang làm gì? Không có kế hoạch, hành động lỗ mãng, đâm bên này chọc bên kia. Em chẳng những không giúp được gì, còn gây thêm phiền toái cho tôi. Em cho rằng mình giữ QQ của Quyên Tử, gửi cho tôi mấy tin nhắn kỳ quái, tôi không biết sao? Em cho rằng tôi cũng không biết người bạn kia của em từ Singapore trở về? Em cho rằng chỉ có chính mình mới có thể lấy được phần tài liệu trong tay Hà Tĩnh. Phỉ Phỉ, không phải là tôi muốn đả kích em, nhưng em chỉ cần ngoan ngoãn là đã giúp tôi rất nhiều rồi."
"Tiết Duy Lạc, anh coi tôi là cái gì? Là thứ đồ phụ thuộc vào anh? Anh gọi là tôi phải tới, vung tay phải đi, muốn nhét tôi vào lòng ai thì nhét như một con rối? Tôi chịu đủ anh rồi! Anh cho tôi xuống xe, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát."
Anh hé mở cửa xe, hở ra tầm một ngón tay búng đi tàn thuốc, "Hừ, điện thoại di động em cũng không mang theo. Em không nghĩ rằng… tôi đang bảo vệ em hay sao?"
"Bảo vệ tôi? Để cho Đường Ba lên giường với tôi là bảo vệ tôi?" Tôi cảm thấy anh đang nói về một chuyện cười vô căn cứ nhất trên đời này.
"Nếu không phải vì em quen Đường Ba một thời gian, hắn ta sẽ để em sống tới bây giờ?" Tiết Duy lạc yên lặng thở dài. Tôi nói là yên lặng bởi vì tôi không nghe được bất kì âm thanh nào, chỉ nhìn thấy gõ má anh khẽ động khẩu hình. Như vậy có thể coi là bảo vệ tôi? Tôi hoàn toàn không tin. Cho dù hôm nay anh có nói gì, có nói năng khéo léo thuyết phục tới đâu, tôi cũng sẽ tự mình đi chứng thực. Đường Gia chỉ là có tiền, họ cũng không thể tới mức không coi pháp luật vào đâu như vậy. Nói sao đi nữa, tôi quen biết Đường Ba nhiều năm như vậy, tôi thừa nhận cậu ta đánh nhau ẩu đả, có tính cách của côn đồ, nhưng dù thế nào cậu ta cũng không phải là xã hội đen, không thể quỷ quái như Tiết Duy Lạc đã nói được.
Hai tay tôi chống má, cuộn tròn ngồi tại chỗ, gót chân chạm vào nhau, vụng trộm tuột ra một chiếc giày xăng đan dưới chân. Tôi nhìn chằm chằm vào Tiết Duy Lạc, nỗ lực nắm rõ từng hành động, xem anh có theo dõi tôi hay không. Quả nhiên anh ta giương mắt về tấm gương nở nụ cười, "Phỉ Phỉ, nét mặt em bây giờ trông rất giống một con mèo đang đợi ăn vụng."
Nếu là như vậy…
Tôi đột nhiên hạ cửa xe xuống, ngắm chuẩn rồi nhấc lên một chiếc giày ném ra ngoài, đập trúng vào cửa kính một chiếc xe đang chạy ngược lại. Lúc nãy để tiện hút thuốc, Tiết Duy Lạc vẫn chưa khóa kín cửa xe. Tôi lợi dụng thời gian chiều, xe cộ đi lại đông đúc, nhìn trúng rồi mới ra tay. Chủ xe bên cạnh đánh lái chuyển hướng xe, hùng hổ chặn trước xe chúng tôi. Giọng của người lái xe kia rất lớn, "Mẹ nó, ném cái gì mà ném! Không có mắt à!"
Tôi vội vàng mở cửa nhảy xuống xe. Đường nhựa dưới cái nắng thiếu đốt của mặt trời trở nên nóng bỏng khó có thể đặt chân. Tôi nhón chân, mặc kệ có thể bị bỏng hay không, cứ như vậy chân trần dọc theo rìa đường chạy như điên. Trong lòng tôi cảm thấy rất xin lỗi người lái xe xa lạ kia, cũng xin lỗi Tiết Duy Lạc. Không biết đến tột cùng có chuyện gì sẽ phát sinh với Hà Tĩnh ở bên kia, nhất định tôi phải tới xem. Là tôi hẹn chị ta đến, tôi phải có trách nhiệm về chuyện này. Đây không phải là ăn no rửng mỡ, tự làm chuyện ngu xuẩn, mà là đạo đức cơ bản nhất của tôi. Nếu như hiện tại tôi không đi, sau đó làm sao tôi còn mặt mũi nhìn Hà Tĩnh, làm sao có thể đối mặt với Yến lưu manh.
Bà cụ bán xăng bên rìa đường ném cho tôi một đôi dép nhựa màu lam, vừa nói, " Cô bé à, nhanh đi vào đi, như vậy chạy trốn mới nhanh. Cháu có muốn báo cảnh sát hay không?"
Thậm chí nói câu cám ơn tôi cũng không có thời gian, nhấc dép lên lại chạy thục mạng. Hà Tĩnh, tuyệt đối chí đừng xảy ra chuyện gì, nhất định phải không sao."
Tuy rằng tôi nắm chặt đấm, một lần lại một lần tự nhắc Hà Tĩnh đang đợi mình, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại dự cảm không tốt. Không phải là tôi bi quan hay miệng nói xui xẻo, phải biết rằng từ nhỏ tới lớn, tôi vẫn ngây thơ cho rằng chỉ cần tôi không đổi thì vạn vật trên thế gian sẽ chờ tôi. Khi còn đi nhà trẻ, tôi cho rằng hoa hướng dương sẽ đợi tôi nở vào sáng sớm, nhưng không. Lên tiểu học, tôi cho rằng cụ ông nặn tượng đất sẽ chờ tôi tan học nhưng cụ cũng không đợi. Vừa tới phòng kí túc đại học mấy ngày đầu, tôi đặt một thùng kem ly vị vani trong tủ lạnh nhỏ, cho rằng chỉ cần tôi không ăn nó sẽ vẫn chờ ở đó, nhưng không ngờ rằng chưa tới một tuần sau khi tới xem, đừng nói là một ly kem, ngay cả vỏ ly đều không còn.
Ở trong núi Cô Nương những ngày đêm đó, tôi mong muốn chính mình kiên trì, tôi cho rằng Quyên Tử sẽ ở nhà nghỉ nhỏ dưới chân núi đợi mình, đáng tiếc chị cũng không làm được. Dường như chỉ cần tôi không nắm được, chỉ cần tôi quay người lại mọi thứ đều sẽ trốn đi, cho dù là thứ có thuộc về tôi hay không, nhỏ như chiếc bút chì cục tẩy, hoa cỏ dại hay lớn như người chị gái ruột tôi coi như một thể, tất cả đều bỏ tôi mà đi, không có ai chờ đợi tôi.
Tôi lo lắng đứng trong đám người chờ đèn xanh, phía trước có mấy người rất cao, tất cả đều che tầm mắt tôi. Tôi kiễng chân lên, nhảy nhảy mới miễn cưỡng có thể nhìn thấy thời gian báo hiệu. Đèn người tí hon màu xanh lá cây thật lâu vẫn chưa sáng lên, tôi thầm đếm giây,, 8, 7, 6, 5... tại sao lại chậm như vậy? Dép trên chân tôi mài trên mặt đất một lúc.
Đèn xanh bật sáng lên, tôi dồn sức chạy về phía trước. Hà Tĩnh, chị chờ thêm một chút, xin chị nhất định phải chờ tôi lần này.
Thang máy đi thẳng tới tầng 24 của tòa nhà Kim Tượng. Tôi nhìn trong hành lang rất nhiều lần đều không tìm thấy bóng dáng của bất kỳ người nào. Tôi đánh liều tới gõ cửa từng phòng một. Ngoại trừ một công ty trang trí, còn lại không có phòng nào trả lời.
Ở khúc rẽ tầng 24, tôi phát hiện một đoạn cầu thang rất nhỏ, sơn trên tay vị đều bóc ra từng mẳng, bị dán vào một ít tờ giấy đánh dấu công việc kiểm tra hàng ngày. Nhìn qua có vẻ đây là cầu thang đi tới sân thượng, tôi cẩn thận từng chút, từng chút vin tay thanh leo lên. Mái nhà ngoại trừ những thùng chứa nước lớn còn có ăn ten thu sóng vô tuyến vệ tinh. Thiết bị trên nóc nhà bị nhiệt độ đốt đến thay hình đổi dạng, nếu không có đôi dép nhựa này, tôi nghĩ chân mình có thể bị nóng cháy. Nhìn xem bốn phía không có người nào, tôi vừa muốn trở lại theo đường cũ lại phát hiện một thứ đó gì đó bay bay ở không trung.
Tôi đi tới mười mấy bước mới nhìn ra rõ được đó là một trang giấy bị xé nát, nhặt vài miếng, tất cả đều có những kí tự rải rác.
"Đã lâu không viết bài mới trên Blog."
"Đồng nghiệp nói"
"Thật buồn!'
"Mua vỏ áo máy vi tính mới. Mọi người"
"Ảnh mùa hè. Xin mời"
Những trang giấy nhàu nát này giống như được in từ một trang web nào đó. Không biết vì sao tôi lại tin chắc rằng đây chính là nội dung blog mà Hà Tĩnh muốn cho tôi xem, là thứ mà Tiết Duy Lạc muốn thấy. Tôi dùng chân đạp xuống tờ giấy để không cho gió thổi bay, sau đó nhanh nhẹn nhặt lên, có thể lượm bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Trong tay tôi không có túi nilon, tôi bèn đem từng mảnh giấy nhặt được đặt trong túi áo.
"Phỉ Phỉ, em đúng là bảo vệ môi trường. Em vừa nhặt chỗ rác anh đã vứt sao?" Tiết Duy Lạc dựa vào cửa cầu thang, đứng nghiêng người, hướng về phía tôi vẫy vẫy mấy tờ giấy A4 trong tay. Anh chậm rãi lấy ra một điếu thuốc, ấn huyệt thái dương. Chỗ anh đứng là nơi âm u, ánh sáng mặt trời không chiếu tới. Tôi không thể nhìn thấy mắt anh, chỉ thấy được biểu cảm ở bên nửa non mặt. Không phải là vẻ mặt cô đơn mà là nhìn vào có thể khiến người ta hoảng hốt.
Tôi nửa tin nửa ngờ đi tới, nhận trong tay anh một nửa nội dung bản in.
Nhật ký ngày 12 tháng 01 năm 2008, " Đã lâu không viết bài mới trên Blog, không biết mấy chị em đang làm gì."
Ngày 12 tháng 2 năm 2008, thứ bảy."Thật buồn."
Có thể hoàn toàn dễ dàng tìm tới xuất xứ của những thứ này, chỉ có điều chủ nhân nhật ký của những ngày này nhất định không phải là Trương Tiểu Sơn, bởi phía trên còn viết chút oán giận với cha mẹ chồng, còn có mấy thứ kiểu như, "Ông xã hôm nay đi công tác".
Tôi khó mà nói được hết sự chán chường của mình, hăm dọa hỏi anh, "Những thứ này là gì?"
"Mấy thứ rác tưởi, là blog của thư ký của tôi."
"Anh…" Tôi vứt mấy tờ giấy vụn lại cho anh ta.
"Đừng vứt đi nha. Mặt em đều bị đốt đỏ bừng, không nhìn cho đủ thì làm sao được?" Anh đưa tay tới chạm mặt tôi, nhưng tôi còn đang trong cơn giận dữ, nghiêng đầu né đi qua.
"Anh có ý gì? Hà Tĩnh vốn không tới chỗ này đúng không?"
"Cô ta muốn đến, nhưng tôi không cho phép." Tiết Duy Lạc duỗi cánh tay, nhìn như tới xoa mặt tôi nhưng tay anh lại như hai gọng kìm, kẹp chặt phát đau lại không chịu buông ra, "Phỉ Phỉ, người phụ nữ tên Hà Tĩnh này rất nguy hiểm, em tuyệt đối không thể tới gặp cô ta một mình."
"Hừ, nguy hiểm bằng anh sao? Nguy hiểm như Đường Ba sao? Hay là nguy hiểm như Đường Lâm?" Tôi vừa nhếch khóe miệng được một lúc thì thịt trên mặt đã bị anh kẹp cứng, không thể động đậy được.
"Em phải tin anh, người phụ nữ này nguy hiểm hơn bất cứ người nào trong nhà họ Đường." Anh chậm rãi buông tay ra, nói tiếp, "Cô ta tìm em chẳng phải là muốn báo thù cho Trương Tiểu Sơn sao, nhưng tôi sẽ không cho cô ta cơ hội này, em hiểu không?"
"Còn anh thì sao, anh chẳng phải đang lợi dụng tôi để báo thù cho chị tôi?" Tôi không thể nén giận, đập lên tay anh ta.
"Phỉ Phỉ… Cho tới tận lúc này em còn cảm thấy tôi cùng người ngoài chẳng khác gì nhau, đều là đang hại em? Nói thật, em như vậy khiến tôi rất thất vọng."
"Vậy anh muốn tôi phải nghĩ như thế nào? Anh rể chưa cưới của tôi rất yêu thương tôi? Che chở tôi? Vì để tôi không bị người khác làm tổn thương, ngược lại, anh tự ý xếp đặt cuộc đời tôi? Tôi không hiểu ra sao lại gặp một loạt sự kiện kỳ quái mà chẳng biết lý do, như một con rối mặc anh nói như thế nào thì làm thế đó?"
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Ý cười của anh rất rõ ràng, "Vậy cũng tốt, tôi cho em một cơ hội vươn mình. Em có thể hỏi tôi ba vấn đề, nhưng nghĩ kỹ rồi hãy hỏi, quá thời gian sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
Tôi còn chưa nghĩ ngợi, bật thốt lên, "Hà Tĩnh đâu?"
"Làm sao tôi biết, khi tôi tới cô ta cũng không ở đây. Em có thể gọi điện thoại cho cô ta để hỏi thăm. Tôi chỉ để ý tới em, còn cô ta, dù chết hay sống, đi tới nơi nào không phải việc tôi quan tâm." Anh lười biếng híp mắt.
"Anh nói dối!"
"Anh tuyệt đối không lừa gạt em. À, đúng rồi, đây là vấn đề thứ hai." Tiết Duy Lạc dập thuốc, trên người anh vẫn còn vương mùi bạc hà nhàn nhạt.
"Anh nói bậy, vừa nãy tôi không dùng giọng nghi vấn. Hiện tại mới là vấn đề thứ hai, đến cùng anh muốn đạt được mục đích gì mới chịu dừng tay?" Tôi lập tức phản bác Tiết Duy Lạc, tôi chờ đợi ngày này quá lâu rồi, tôi không muốn tự để vuột mất bất cứ một cơ hội đặt câu hỏi nào.
"Tại sao em lại hỏi điều này chứ? Em nên vỗ tay vui mừng mà nhìn thành quả bao nhiêu năm của tôi chứ không phải chất vấn tôi bao giờ chúng thì kết thúc? Nếu như tôi nói là khi tất cả bọn họ đều chết thì sao? Em sẽ coi như là thật? Hay là em muốn thay ai cầu xin, ví dụ như… Đường Ba? Hoặc là trên thực tế em đang lo lắng, ngay cả em tôi cũng không buông tha?"
Trong lúc bất chợt bị anh vạch trần, tôi cảm giác sọ não tê rần, miệng lưỡi cứng đờ. Vấn đề này tôi đã muốn hỏi trong bao nhiêu ngày qua những vẫn không thể nói ra. Nó ở trong lòng tôi, phát triển như khối u ác tính, không thể ức chế được mà cắt cũng không đi. Vào giờ phút này lại bị anh nhẹ nhàng bâng quơ đánh bừa cũng trúng. Tôi không cách nào lùi bước, chỉ sợ anh vừa nói ra, đáp án chính là tuyên án tử hình với mình, "Cái kia…Đáp án của anh thì sao? Tôi muốn nghe đáp án." Âm thanh nhỏ tới mức không nghe thấy được.
Anh đưa tay ra, thay tôi vén lên vài sợi tóc dính trên trán, "Em nói xem? Em là người mà tôi hi vọng còn sống cuối cùng trên cõi đời này. Tôi luôn hi vọng em có thể sống những ngày tháng tươi sáng một chút, vui vẻ một chút, không nên bị những thứ tối tăm này ảnh hưởng, nhưng lại không tự chủ được muốn mang em vào thế giới của tôi. Em xem qua "bóng ma nhà hát" chứ? Em biết tại sao nam chính nhất định phải mang Christie về vương quốc trong lòng đất của mình không? Tại vì anh ta sống trong bóng tối quá lâu, hi vọng có người có thể nói chuyện với mình, cùng chia sẻ âm nhạc với anh ta. Tôi cảm thấy với em, tôi cũng có ý đồ như vậy, chỉ là tôi đang cố gắng kìm nén, em có thể yên tâm."
Tôi không biết điều này có được tính là một kim bài miễn tử treo trên cổ tôi hay không, nhưng dường như tôi nhận thấy được sự bất đắc dĩ của anh. Chỉ là tôi không thể hiểu, sao anh muốn tự đẩy mình đi trên con đường báo thù không hướng quay đầu, là vì trách nhiệm hay là tình yêu với Quyên Tử. Trên thế giới này còn có một thứ tình yêu có thể chống lại sự sống chết hay sao? Tôi không có đáp án.
Tôi dồn hết can đảm để hỏi một vấn đề cuối cùng, cũng là điều mà tôi nghi hoặc từ lâu, "Vậy anh tại sao lại muốn thay Quyên Tử báo thù?"
"Có phải em vẫn cho rằng cái chết của chị gái mình là do một tay mình tạo ra? Em chỉ là hung thủ gián tiếp, nếu như lúc đó em không bộp chộp như vậy, cô ấy cũng không chết. Thực ra, mỗi ngày tôi đều tự nhắc nhở chính mình, là bốn người Trương Tiểu Sơn hại chết Quyên Tử, dĩ nhiên còn có cả em, đúng là em không chăm sóc tốt cho cô ấy. Thế nhưng dù tôi có tìm bao nhiêu lý do, tôi cũng không thể rửa sạch trách nhiệm của chính mình. Em có biết tại sao cô ấy lại cố tình phải đi theo em? Bởi vì mùa hè năm ấy, cô ấy muốn cùng tôi đi tới trại huấn luyện, nhưng tôi thấy điều kiện ở đó quá kém, hơn nữa cô ấy lại là người mới, cái gì cũng không biết nên mới kiên trì không cho đi. Hai chúng tôi còn vì chuyện này mà cãi nhau một trận. Nếu như có ai phải thấy áy náy bởi cái chết của cô ấy, thì tôi vẫn cho rằng, người thứ nhất chính là mình. Thay vì nói tôi đang báo thù, không bằng nói tôi đang chuộc tội."
Tôi cảm thấy thế giới của mình bị đảo lộn. Thì ra không phải chỉ có một mình tôi sống trong tự trách, không phải chỉ có một mình tôi không thoát khỏi vị thẩm phán lương tâm. Ròng rã ba năm, bất luận là ai trong chúng tôi đều không thể thoát được khỏi vòng luẩn quẩn này. Cảm giác có người đồng hành rất kỳ diệu, vừa hưng phấn lại vừa buồn khổ.
Chẳng trách Tiết Duy Lạc nói phải đưa tôi vào thế giới hắc ám của anh, là bởi vì quá lâu không được thấy ánh sáng. Lặng lẽ mọc rễ nảy mầm nơi đất bùn ẩm ướt, âm u. Kỳ thực tôi muốn nói cho anh, không cần anh dẫn dắt, tôi cũng đã ở cùng anh trong vương quốc hắc ám này, chỉ là giữa chúng tôi bị ngăn cách bởi một bức tường báo thù, chỉ có như vậy mà thôi.
Tôi nói, "Nếu đã nói thật với nhau, như vậy từ nay về sau anh nhất định phải nói rõ ràng cho tôi biết tôi phải làm gì, tôi có quyền quyết định có phối hợp với kế hoạch của anh hay không. Anh không thể ép ngược tôi, không thể làm một cái tròng cho tôi đeo vào. Chúng ta có thể thỏa thuận như thế không?"
Tiết Duy Lạc nhìn đồng hồ, "Tiểu thư xinh đẹp, ba vấn đề của em đã được hỏi xong. Em có muốn quay trở lại tìm bạn của mình không? Có vẻ như cô ấy vẫn ở Hoàn Long Plaza chờ em."
"Đúng rồi!" Tôi vỗ đầu một cái. Tôi hoàn toàn quên mất Yến Tử.
Tôi quay lại trong xe của Tiết Duy Lạc, lấy xăng đan. Một chiếc bị tôi vứt đi lúc nãy đã được mang trở lại thành một đôi hoàn chình. Anh đưa tôi tới cửa Hoàn Long, lúc chia tay vẫn còn căn dặn tôi, "Đúng rồi, tôi vẫn muốn nói câu kia, tốt nhất em nên cách xa Hà Tĩnh một chút."
Tâm trí tôi không ổn định lắm khi quay lại phòng ăn, khó mà diễn tả được cảm xúc của tôi lúc này. Với những gì Tiết Duy Lạc vừa nói, tôi cảm thấy mình có thể tin tưởng anh. Nhưng sau đó thì sao, tôi cũng phải đi tới cây cầu độc mộc anh đã bắc sẵn hay sao? Tôi không biết, tôi còn chưa nghĩ ra. Yến Tử buồn bực ngán ngẩm ngồi đợi tại chỗ. Tôi cảm thấy nó sắp ngủ gật tới nơi rồi.
"Yến lưu manh!" Tôi gõ bàn.
"Mẹ ơi, cuối cùng thì mày cũng trở về." Yến Tử kéo mí mắt, "Nói mau, hai người tụi bây nói những chuyện gì?"
"Không có. Chị ta không tới." Tôi gọi người phục vụ đổi cho mình một chén trà.
"Cái gì? Để tao gọi điện thoại." Yến Tử định lấy điện thoại di động ra, tôi nghĩ tới Tiết Duy Lạc bèn ngăn cản nó, "Thôi bỏ đi, không gặp thì không gặp."
"Ai nói là không gặp?" Một người phụ nữ phóng khoáng kéo chiếc ghế ra, ngồi ở bàn của chúng tôi. Trên đầu chị ta đội một chiếc mũ che nắng rộng vành bằng lụa trắng, che đi nửa khuôn mặt.
"Chị Tĩnh Tĩnh!" Yến Tử có vẻ rất hưng phấn. "Em đã nói mà, làm sao chị lại có thể không thấy đâu. Trời ơi, chị lại chơi trò ẩn nấp nữa rồi." Màu da Hà Tĩnh cũng là vàng nâu nhạt. Tôi cảm thấy có thể do thời tiết ở Singapore, cả hai người bọn họ đều phơi nắng đến đen. Chị ta cao hơn tôi một chút, thân hình thon thả, ăn mặc có vẻ trưởng thành, thuần thục, áo sơ mi tơ tằm màu hồng cánh sen cổ tròn, phối phía dưới là quần dìa màu lá sen, mang theo một chiếc túi xách ngọc trai nhỏ.
Chị ta vẫy người phục vụ đưa thực đơn, vừa nói với Yến Tử, "Không phải chị trốn hai người, chị trốn Tiết Duy Lạc."
Tôi nhận ra được chút kỳ quái, "Là sao? Chị theo dõi tôi?"
"Cũng không phải như vậy. Chỉ là có Tiết Duy Lạc ở đó, tôi không tiện xuất hiện." Hà Tĩnh cúi đầu nhìn thực đơn đồ uống, không nói thêm. Yến Tử có vẻ dễ kích động, "Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói mau, nói mau! Đừng tỏ vẻ bí hiểm với em!"
Hà Tĩnh gọi một cốc cà phê lạnh, quay đầu hỏi tôi, "Cuối cùng thì cô có thành ý muốn nói chuyện với tôi hay không?"
Tôi do dự không quyết định, Yến Tử lại rất nhanh, "Tại sao nó lại không có, Phỉ lưu manh là người trượng nghĩa nhất. Chị nói mau đi."
Tôi đáp, "Hà tiểu thư định nói chuyện gì?"
Hà Tĩnh cười, "Thật ra chuyện cũng rất đơn giản. Tôi đi nhờ xe tới, không ngờ tên họ Tiết đã đi trước một bước, đó là lý do mà tôi gọi điện cho Yến Tử, nói đổi địa điểm tới tòa nhà Kim Tượng. Chẳng qua anh ta giống như là Thuận Phong Nhĩ4*, có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, lại đi thẳng tới Kim Tượng. Tôi không tiện xuất hiện, vẫn chờ tới lúc này."
Yến Tử kinh ngạc, "A! Đáng sợ như vậy?"
Sự phòng bị của tôi với Hà Tĩnh không hề giảm bớt chút nào, "Như vậy lúc này gặp mặt, chị muốn nói chuyện gì? Tôi mong chị có thể đi thẳng vào vấn đề."
"Tôi muốn cùng cô nói chuyện, đơn giản chính là việc Tiết Duy Lạc hại chết chị gái cô và Trương Tiểu Sơn, cô có hứng thú hay không?" Hà Tĩnh nâng mí mắt nhìn điện thoại di động của tôi trên mặt bàn.
"Cái gì?Chị... có chứng cớ không?" Tôi bị chuyện này dọa không ít. Việc Trương Tiểu Sơn chết, Tiết Duy Lạc chắc chắn không tránh khỏi có liên quan. Có điều chị ta dựa vào đâu mà dám nói Tiết Duy Lạc hại chết Quyên Tử. Thực sự tôi quá mệt mỏi, những sự thật không ngừng phá hủy thần kinh tôi, cái gì mới là ‘Chân tướng’?" Ở chỗ này của tôi, chân tướng chính là Quyên Tử dễ dàng mang đi tất cả niềm vui, để chúng tôi mãi mãi sống trong bóng tối, mãi mãi đau thương.
"Đương nhiên tôi không có chứng cứ. Nếu có tôi còn có thể ngồi ở chỗ này uống trà với hai cô. Có điều như vậy thì sao? Cô không tin?"
"Hừ, nếu chị không có chứng cớ thì lấy cái gì khiến tôi tin tưởng?" Hiện tại người ta đều mắc chứng bệnh hoang tưởng hay sao? Đến cùng là do tôi bị tâm thần hay là thế giới này đã điên cả rồi?
Hà Tĩnh cố gắng đẩy Yến Tử đi, "Yến Yến, em có muốn đi nhà vệ sinh không? Chị thấy lớp trang điểm trên mặt em trôi bớt rồi đấy."
Yến Tử lấy gương ra soi, nhìn chúng tôi một chút rồi lại sờ gò má, "Cũng đúng, vậy em vào WC chút nhé."
Nó vừa đi, tôi đưa ra cánh tay mời Hà Tĩnh tiếp tục nói, "Giờ chị có thể nói rồi."
"Ừm, tôi nói ngắn gọn. Cô nói đúng, trong tay tôi quả thực không có chứng cứ, nhưng tôi hy vọng cô có thể giúp tôi lấy chứng cứ, là bằng chứng chứng minh Tiết Duy Lạc hại chị gái cô và Trương Tiểu Sơn."
Tôi lạnh lùng nói, "Tôi? Tôi đi đâu lấy những thứ chứng cứ hoang tưởng này? Xin mời Hà tiểu thư đi tìm cao nhân khác." Tôi có chút thất vọng, mọi chờ mong tan thành bọt biển. Toàn bộ thời gian buổi chiều tôi đều lãng phí để dằn vặt lung tung, căn bản chẳng có chứng cứ gì. Hà Tĩnh cũng chỉ là một phần tử không có thủ đoạn mắc chứng hoang tưởng.
"Trước khi cô đi, xin hãy xem cái này một chút." Hà Tĩnh đưa MP4 của mình cho tôi.
Tôi nghi ngờ nhận lấy xem, chỗ này có lưu những bức ảnh chụp màn hình trên trang web. Tổng cộng có ba bức. Những bức ảnh này chính là tư liệu trên blog của Trương Tiểu Sơn mà Yến Tử nói với tôi, cũng chính là thứ mà Tiết Duy Lạc không muốn cho tôi nhìn thấy. Hình ảnh sau khi thu nhỏ lại rất khó nhìn, chỉ có vài câu không rõ ràng. Nhật ký sớm nhất của Trương Tiểu Sơn, "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt đáng sợ như vậy. Con mắt của một người phụ nữ trước khi chết. Cô ấy thà chết để bảo vệ thứ đó trong lồng ngực, cô ấy nói đây chính là mạng của em gái mình." Tôi không ngừng đọc câu này thật nhiều lần, yết hầu có chút ngứa. Đây nhất định là lời Quyên Tử nói, là Quyên Tử.
Sau đó, hắn ta dần dần lạc lối trong ham muốn tiền tài chức vị, "Gần đây tôi quả thực vô cùng thuận lợi. Một năm được thăng chức bốn lần, lại thêm bốn lần tăng lương. Nói lúc này tôi sung sướng mờ mắt cũng chẳng sai. Những ngày tháng này thật quá thoải mái."
Bức ảnh cuối cùng cũng là cái quan trọng nhất, là tin tức mà Trương Tiểu Sơn để lại trước khi chết, " Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ, tất cả đều là một cái bẫy. Cho ông đây tăng lương lại thăng chức cái quỷ gì, tất cả đều là lừa đảo, đồ lửa đảo! Mày chờ, tao thành quỷ cũng không tha cho mày! Đừng tưởng rằng tao không biết đó là mày. Đến cả phụ nữ mày còn xuống tay được, có gì mà mày còn không làm được!"
Chỉ sợ cũng dựa trên một đoạn cuối cùng này mà Hà Tĩnh kết luận Tiết Duy Lạc là hung thủ hại chết Trương Tiểu Sơn và Quyên Tử. Chỉ có điều trong mắt tôi, những thứ này còn rất nhiều kẽ hở. Đầu tiên là cái nhìn chủ quan của Trương Tiểu Sơn chiếm một phần rất lớn, sau đó là lúc Quyên Tử chết, Tiết Duy Lạc căn bản không có ở gần chỗ chúng tôi, trừ khi anh ta thuê hung thủ, nhưng động cơ của anh là gì? Cuối cùng, không chỉ mặt gọi tên, ai biết Trương Tiểu Sơn đang nói tới ai, người phụ nữ bên trong đó là ai. Ngược lại còn đem những thứ này làm chứng cớ quả thực là không đầy đủ, thậm chí có thể nói ngay cả sợi rễ con cũng không tìm thấy.
Tôi nói, "Chỉ có những thứ này?"
Hà Tĩnh nhìn xung quanh, nhỏ giọng đáp, "Tôi biết những thứ này không đủ, vậy nên mới xin cô giúp tôi tìm. Hơn nữa tôi cũng có manh mối, chỉ cần cô chịu nhấc tay giúp đỡ. Tôi nghe nói, Tiết Duy Lạc có một căn nhà kỳ quái, bên trong không có người ở, gia cụ đều rất kỳ lạ. Ngoại trừ anh ta cũng chỉ có một người duy nhất được thấy, chính là cô. Có người nói trong phòng đó có một chiếc notebook, chỉ cần cô có thể khởi động máy nhấn mật mã, sao chép tài liệu ra là được."
"Tôi từ chối."
Tôi không giải thích cho chị ta, lúc đi dùng tiền lẻ thanh toán. Hà Tĩnh cũng không có ý định ngăn cản tôi. Đi xuống lầu tôi mới cảm thấy thật xin lỗi Yến Tử, nên nói trước với nó một câu. Chỉ là dựa vào quan hệ của chúng tôi, nó cũng sẽ không tính toán nhiều như vậy. Bên ngoài không khí vẫn oi bức, chuồn chuồn bay rất thấp, tôi cảm thấy trời sắp mưa. Điện thoại di động vang lên, tôi nghĩ rằng là Yến Tử, cầm lên xem mới biết là không phải.
"Bác sĩ Lí tìm tôi sao?"
"Em không có ở nhà à? Anh gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời."
Lúc này tôi mới nhớ tới việc Lí Triết nói tan làm sẽ tới nấu cơm cho tôi.
"Sao? Tôi cùng bạn đi ăn trưa, nói chuyện phiếm."
"Xong rồi sao? Nếu xong rồi tôi tới đón em."
Nghĩ tới kỹ thuật lái xe của anh, tôi vội nói không, "Cũng không phải xa lắm, tôi đi xe trở về là được rồi."
Trước bữa tối tôi đều ngồi ngẩn người, Tây Tây nằm ngủ trên nền gạch hoa, cứ nằm ấm chỗ rồi thì nó sẽ chuyển sang chỗ mới ngày cho mát. Lí Triết nhiều lần không chú ý, thiếu chút nữa là giẫm lên nó. Nó vô cùng thích ngủ ở sau chân anh ta, dường như có vậy mới thấy an toàn. Nói cách khác, nghe thấy mùi thơm của thức ăn mới có cảm giác an toàn.
Bác sĩ Lí vừa thái đồ ăn vừa hỏi tôi, "Sao vậy? Vừa trở về em đã không nói tiếng nào, bị cảm nắng sao? Hay là nói chuyện với bạn nhiều quá yết hầu cũng khàn rồi?"
Tôi miễng cưỡng kéo dài âm thanh, "Không…có!"
"Vậy làm sao?" Anh ta xoa tay đến vạch mí mắt tôi, "Không bị cảm nắng?"
Tôi ngoan ngoãn để mặc anh ta kiểm tra, trong lòng nghĩ, nhà có bác sĩ khi mắc bệnh nhỏ có thể yên tâm. Trước đây bố tôi cũng quan tâm tôi như vậy, chỉ có điều đó đều là trước đây.
"Mẹ em nói một lát nữa sẽ qua xem em."
Chuyện này mẹ nói lúc nào sao tôi không biết? Tôi vội vàng ngẩng đầu hỏi anh ta, "Bà nói lúc nào vậy?
"Dì trực tiếp gọi điện cho anh."
Chiêu này của mẹ tôi đủ cao minh. Bà hoàn toàn chưa hề coi tôi là người phe mình, mới một ngày đã đầu hàng bác sĩ Lí, "Bà nói lúc nào sẽ tới? Chúng ta đi ăn bên ngoài đi, tránh nhìn thấy bà."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lí Triết chống má lộ ra vẻ mặt khó xử, nhìn mặt anh ta tôi cũng hiểu chuyện gì rồi. Anh ngừng một lúc lâu mới nói, "Anh đã đồng ý sẽ làm cơm cho bà rồi."
"Ồ! Hai người liên hợp lại đùa giỡn tôi!" Tôi đá chân, không chú ý lại động phải cái chân bị thương, không đá tới anh ta ngược lại còn bị đau, nhe răng trợn mắt rên rỉ một lúc lâu.
Lí Triết giúp tôi xoa chân, bỗng nhiên lại nghiêm túc nói, "Phỉ Phỉ, em có thể cho anh một cơ hội hay không? Anh muốn được chăm sóc em."
"Tại sao? Tôi tự nhận mình không đẹp tới mức hoa nhường nguyệt thẹn, cũng không có tài năng thi thố, đàn dương cầm, lại còn không biết nấu cơm sẽ không thể nắm bắt được dạ dày đàn ông. Nếu không phải là vì bố tôi, bác sĩ Lí có điều kiện tốt như vậy chắc chắn sẽ kiếm được mối ngon lành hơn nhiều."
Nghe xong phân tích của tôi, bác sĩ Lí chỉ mỉm cười, "Em không tự tin về chính mình như vậy?"
Sau đó có người mở khóa nói, "Đúng vậy, Phỉ Phỉ, tại sao con lại không tự tin vào bản thân như vậy? Người nói chuyện là bố tôi, theo sau còn có mẹ. Mẹ tôi giả vờ trầm mặt, chỉ là lúc vừa nghiêng đầu, khóe miệng bà tràn đầy ý cười, xem ra hai cụ ở ngoài cửa nghe trộm được không ít.
"Làm sao bố mẹ lại có chìa khóa?" Tôi nhảy dựng lên. Chỗ này của tôi là cửa hàng tự chọn hay sao? Tại sao ai cũng có chìa khóa?
"Đây là Duy Lạc đưa cho, còn cần phải hỏi sao?" Mẹ khinh bỉ liếc tôi, sau đó rửa tay cùng Lí Triết bận rộn trong nhà bếp. Hai người bọn họ ở trong bếp còn sợ không đủ, nhất định phải gọi tôi lên. Một nồi nước mẹ tôi nếm rồi tới tôi và Lí Triết, cả ba người đều thấy được rồi mới coi như xong.
Bố tôi như người không liên quan, thoải mái yên tâm ngồi uống trà bác sĩ Lí pha, thấy tôi chuồn êm ra phòng khách liền hồi, "Thế nào? Tiểu Lý người này cũng không tệ đúng không?"
Tôi coi như không nghe thấy, quay lại phòng bếp.
Mẹ đuổi tôi ra ngoài, "Ra ngoài, đi ra ngoài. Ra cùng với bố chị đi! Chỗ này đang thái cà rốt!"
"Mẹ, làm sao lại trở mặt coi như không quen vậy? Lúc nãy chẳng phải còn gọi con vào nếm sao?"
"Lúc nãy là lúc nãy. Nếm xong còn giữ chị lại làm gì?" Mẹ tôi một tay đeo găng tay nilon, dùng tay còn lại nện tôi. Bố chỉ một chỗ để tôi ngồi, "Phỉ Phỉ, bố biết hiện tại con không thể tha thứ cho bố, chỉ là sẽ có một ngày nào đó, con sẽ hiểu."
Tôi bực mình nói, "Vĩnh viễn không!"
"Còn có một việc bố không muốn giấu con, Lí Triết chính là Lí Đông Ký, có thể thấy được bản tính của đứa bé này là người lương thiện."
Lí Triết chính là Lí Đông Ký?
Tôi làm sao không ngh?